Đáng tiếc, đầu hổ vương giả này lại không hề phát giác ra mảy may, vẫn đang cùng trao đổi với mấy tên hoàng kim hổ ở bên cạnh.
- Rống rống rống ngô? (ngươi có phát hiện gì không?)
- Ngô ngô rống (không có)
- Rống... Ngô ô két (ta muốn ăn thịt)
- Ngô ngô... Két (ta cũng muốn vậy a...)
- Ngô ngô rống rống cạc cạc hắc ngô? (chuyện của ngươi với Tiểu Mật kia thế nào rồi? Lão bà ngươi không phát hiện ra sao?)
- Ngô cạc cạc cạc cạc hắc rống chỉ (He he, thật đã ghiền, thiếu phụ luống tuổi có chồng quả là đã, lão bà ta sao có thể phát hiện chứ)
(Chỗ trong ngoặc này là tác giả chú thích lời của mấy con hổ này đang nói chuyện nha. Hok phải là anh em dịch giả bọn mình có thể hiểu mà dịch được tiếng hổ đâu: ():.)
Quân Đại thiếu gia mặc dù thần thông quảng đại thế nhưng cũng không nghe ra bọn này đang nói gì, nhưng mà thấy hai đầu Kim Hổ này lại nháy mắt phi thường mờ ám, Quân Đại thiếu gia cũng rất hiếu kỳ.
Rốt cục không tự chủ được mà ngừng lại.
Dù sao.
Cũng là vì biểu tình của hai đầu lão hổ này.
Bình thường cũng rất khó gặp.
Đương nhiên Quân Khương Lâm khẳng định không có năng lực cường hãn hiểu được hổ ngữ, cho nên Quân đại thiếu rốt cuộc bất đắc dĩ vô thanh vô tức rời đi, trong nháy mắt này, còn cố ý dùng lực đạp mạnh một chút.
Khiến hai đầu hoàng kim hổ kia ù ù cạc cạc hung hăng cúi xuống dưới nền đất, thiếu chút nữa cái mặt dán xuống đất.
- Rống
Một tiếng rống vang lên, cái đuôi như roi sắt phe phẩy nghi hoặc, nó lắc đầu không xác định nhìn về phía chung quanh, sau đó hé miệng ra:
- Rống rống ngao sao? (các ngươi có phát hiện gì không? Ta sao lại có cảm giác đầu mình bị người đánh nhỉ?)
- Rống rống két hừ
Bốn đầu hoàng kim hổ bên cạnh đồng thời ngã nhào, khinh thường ném cho nó một ánh mắt khinh bỉ:
- Rống rống cát hừ hừ hừ hừ két. (Bệnh tâm thần à! Tối hôm qua lăn qua lăn lại nhiều quá hay sao? Nhìn ngươi ỉu xìu cúi đầu là biết rồi!)
- Két hừ hừ. (Nếu hắn thật sự gặp quỷ, lão tử làm thế thân hóa ra lại hay) đầu hoàng kim hổ này duỗi ra một cái móng vuốt, có phần thông cảm sờ lên đầu con hổ kia, cân nhắc một hồi cũng không ra, cuối cùng nó dứt khoát không thèm nghĩ nữa, vặn vẹo thân thể hai cái, lại nằm xuống, tiếp tục cùng đồng bọn thảo luận bí pháp tâm đắc về chuyện tán gái.
Ở chỗ sâu trong Thiên Phạt sâm lâm.
- Chiến thư đã phát chưa?
Hắc bào nhân ôm Tiểu Bạch Bạch trầm giọng hỏi.
- Dạ, phỏng chừng đám nhân loại cuồng vọng tự đại kia nhất định sẽ đáp ứng thôi!
Hạc Trùng Tiêu chớp chớp con mắt dài hẹp nói.
- Hừm, ta đi bế quan một hồi trước đây, nếu không có chuyện trọng yếu thì đừng có tới quấy rầy ta!
Hắc bào nhân âm u nói:
- Gần đây ta nhiều lần có cảm giác sắp đột phá, nguyên khí trong cơ thể đã tích lũy đến cực hạn rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, lần chiến đấu này, thật sự là xảy ra không đúng lúc!
- Lão đại, ngài cứ yên tâm đi đi. Chuyện ngài đột phá quan trọng hơn, tuyệt đối không được chủ quan! Mọi chuyện đều có bọn đệ rồi, chắc chắn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu.
Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn đồng thời nói.
- Ừ, cứ quyết định như vậy đi, tiểu gia hỏa này trước tiên do các ngươi chiếu cố, dùng tất cả mọi khả năng để tìm chủ nhân của nó, tuyệt đối không để nó bị thương! Ta nghĩ chủ nhân của tiểu gia hỏa này rất có khả năng là có liên quan tới Độc Cô thế gia ở Thiên Hương! Có thể nói đây là một hướng để điều tra.
Hắc bào nhân đem Tiểu Bạch Bạch đặt ở trong ngực Hùng Khai Sơn.
Hùng Khai Sơn nhếch miệng cười, nhận lấy nó rồi đặt trên đỉnh đầu.
Giống y như một con đại tinh tinh đen xì đội một cái mũ trắng tinh vậy, trông có vẻ cực kỳ buồn cười.