Quân Lâm Binh Vương

chương 818: chơi đùa mà thôi?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lệ Đằng Vân quanh co cũng có chút mệt mỏi, hắn dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, nói:

- Đến lúc đó Huyết Hồn sơn trang ta tuyệt đối có thể dùng tư thế cường đại cướp đoạt quyền chỉ huy tới tay, quyết định không có tổn hại gì tới uy danh của Quân gia. Dưới sự bảo hộ của Huyết Hồn sơn trang ta. Người của Quân gia đảm bảo không có việc gì. Cho dù là về phương diện Ngân Thành muốn đâm sau lưng, bên ta cũng hết sức bảo hộ!

Lệ Đằng Vân híp mắt lại, trên mặt càng lộ ra lòng tin dạt dào, nói:

- Bản Thiếu trang chủ cũng biết Quân tướng quân đang cố kỵ cái gì, ta tuyệt sẽ không làm khó Quân tướng quân. Mà Quân gia cũng chỉ phải trả một cái giá là một nữ nhân, hơn nữa lại là nữ nhân mà cơ hồ như không có bất cứ quan hệ nào với Quân gia cả.

- Nghe ý tứ của Lệ Thiếu trang chủ? Nữ nhân này này hoàn toàn không có tý giá trị nào?

Quân Khương Lâm thình lình nói xen vào một câu.

- Nữ nhân này! Ha ha tam thiếu nói câu đó không khỏi không phù hợp với thân phận thế gia của mình, khiến ta rất ngạc nhiên.

Lệ Đằng Vân lạnh lùng giương mắt lên nói:

- Nữ nhân trong thiên hạ, có mấy người có giá trị? Cho dù là có chút thành tựu, bất quá cũng cũng là nhờ vào uy danh của phu gia mà thôi, như gia tộc bực này của ta và ngươi, cũng chỉ coi như là tặng nhau mấy thớt ngựa, mấy con chó hoặc là hắc hắc hắc...Vài.... Nữ nhân, đây không phải là chuyện rất bình thường dao? Chơi đùa mà thôi, làm sao phải ngạc nhiên như vậy chứ?

- Chơi đùa mà thôi?

Quân Vô Ý trầm giọng xuống, tựa như gió lạnh trên đỉnh tuyết sơn:

- Lệ thiếu trang chủ, đây chính là điều kiện của ngươi sao?

- Ta nói ra điều kiện như vậy đã là rất có thành ý rồi, chẳng lẽ Quân tướng quân vẫn chưa hài lòng?

Lệ Đằng Vân cũng cảm nhận được lãnh ý trong lời nói của Quân Vô Ý, đột nhiên ánh mắt của hắn cũng b ắn ra hung quang nhìn Quân Vô Ý, thanh âm mang theo nồng đậm uy hiếp:

- Quân tam tướng quân nên nghĩ lại đi, nếu như cự tuyệt mười phần hảo ý của ta đây, ngày mai chính là ngày giỗ của ngài đó! Ngoại trừ việc phải đối mặt với đám huyền thú điên cuồng, kẻ địch sắc bén xưa nay. Còn phải đối phó với một thế lực cường đại không thể địch nổi khác. Chỉ cần dùng một nữ nhân không quan hệ để đổi lấy tính mạng cùng sự bình an của toàn gia tộc, tin tưởng cho dù là ai cũng chính là lực chọn sáng suốt nhất. Còn nữa quyết định này còn khiến nữ nhân kia có được hạnh phúc thật lớn. Quân tướng quân, đối mặt với hai con đường sống hay chết, ngươi sẽ không khôn ngoan như thế chứ?

- Không có quan hệ gì? Quản Thanh Hàn chính là người của Quân gia ta. Ít nhất hiện tại là như vậy.

Quân Vô Ý ý lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Chỉ cần một ngày là người Quân gia, vậy sẽ tuyệt không để bất kỳ ngoại nhân nào khinh nhục! Chuyện sinh tử của người Quân gia, lại càng không cần Lệ Thiếu trang chủ ngươi tới quan tâm, người đâu, tiễn khách!

- Quân Vô Ý, ngươi không cần phải rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Bản Thiếu trang chủ tới tìm ngươi trao đổi đã là nể mặt mũi của ngươi lắm rồi, lại còn dùng điều kiện hậu đãi nữa, chẳng lẽ ngươi tự coi mình là nhân vật đệ nhất sao?

Lệ Đằng Vân đứng bật dậy, thô bạo nói:

- Ngươi đã không biết phân biệt được tốt xấu, một lòng muốn chết, ta đây cũng không thèm quan tâm nữa? Ngươi có chết hay không cũng không quan hệ tới ta, mặc dù ngươi không chết, liệu có thể ngăn cản được ta tới cướp Quản Thanh Hàn sao?

Quân Khương Lâm hắc hắc cười hai tiếng, nói:

- Lệ Thiếu trang chủ thật đúng là kỳ quái, người của Quân gia chúng ta khi nào thì đến phiên ngươi tới quan tâm vậy? Ngươi tính là cái gì? Là con trai độc nhất của Tuyệt Thiên chí tôn, đường đường là Thiếu trang chủ của Huyết Hồn sơn trang. Nguyên lai chỉ có đức hạnh như vậy thôi sao? Ngược lại thật sự là để ta được mở rộng tầm mắt. Khó trách a, khó trách đại tẩu của ta lại không thích ngươi, tin tưởng đổi lại bất kì là một nữ nhân nào khác cũng sẽ không thích ngươi. Bởi vì ngươi ngoại trừ có một người cha là đệ nhị thiên hạ ra, thật sự là cái gì cũng rất tồi tệ! Huyết Hồn sơn trang, thật sự bất hạnh gia môn a.

- Rất tốt! Quân Khương Lâm, chính vì lời nói ngày hôm nay mà ngươi sẽ phải trả giá rất nhiều, ngươi cứ đợi tới ngày mai đi nhặc xác của Tam thúc ngươi đi!

Lệ Đằng Vân hừ một tiếng. Phất tay áo đứng lên, nói:

- Bản Thiếu trang chủ không thèm đấu võ mồm với ngươi, Quân Khương Lâm ngươi còn không xứng. Quân gia các ngươi lại càng không xứng theo ta cò kè mặc cả.

Quân Khương Lâm hắc hắc cười lạnh nói:

- Đến tột cùng có xứng hay không hiện tại khó có thể nói trước. Tối thiểu hiện tại ở trước mặt ta chính là một con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Xứng không?

- Ngươi!

Lệ Đằng Vân sắc mặt giận dữ, trong nháy mắt vẻ giận giữ lại biến mất, hắn lạnh lùng nói:

- Một khi nữ nhân mà Lệ Đằng Vân ta muốn, đừng hòng thoát được! Quân Khương Lâm, ngươi trái lại tại Thiên Nam thành nếu như mất đi sự che chở của ba vị cữu cữu, ta lại muốn nhìn xem ngươi làm như thế nào kiêu ngạo! Ngày mai là Tam thúc, có lẽ ngày mốt chính là tiểu tử ngươi đó! Có được ba vị cữu cữu là Thần Huyền là rất giỏi sao? Quân Khương Lâm ngươi ỷ vào điều đó mà kiêu ngạo, ở trong mắt ta, ngươi không đáng một xu! Nói cho ngươi biết, trên cái thế giới này nắm tay lớn mới là vương đạo!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio