Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quân Vô Ý quá sợ hãi, xoạt một cái đứng lên. Bốn người còn lại cũng đem ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Tiểu Nghệ. Mang theo vẻ dò hỏi.
- Nhanh đi thôi.
Độc Cô Tiểu Nghệ ho khan. Sốt ruột phất phất tay tức giận lớn tiếng.
- Đi!
Một tiếng vừa ra, năm người đồng thời biến mất không còn cái bóng.
Độc Cô Tiểu Nghệ thở hổn hển một hồi, lúc này mới mới cảm thấy tay chân tê dại, cố gắng đi qua bên kia, tiểu nha đầu cũng rất lo lắng, không biết hai người bọn họ như thế nào rồi? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Thật sự là đáng giận a!
Gia hỏa kia đã nói ăn vào thứ này sẽ không việc gì! Thế nhưng Khương Lâm ca ca là sao lại trở nên khó coi như vậy? Bộ dáng dường như không có lí trí vậy! Nếu vì vậy mà xảy ra chuyện gì thì...
Năm người Quân Vô Ý đều là cao thủ. Chỉ với khoảng cách ngắn này trong nháy măt đám người đã vượt qua. Trong đó đặc biệt là Ưng Bác Không có khinh công cao minh nhất, hắn liền vượt lên đầu.
Đằng sau là bốn người Quân Vô Ý gấp gáp đuổi tới trướng bổng của Quân Khương Lâm, đã thấy khuôn mặt của Ưng đại chí tôn đầy vẻ quái dị, đứng ở rất xa, cũng không nhúc nhích, cũng không đi vào, cũng không rời đi, điều này có ý gì?
Thấy bốn người xông tới, Ưng Bác Không vội vàng lắc người tới ngăn bốn người lại, nói:
- Chớ có đi vào!
- Vì sao?
Bốn người đồng thời mở miệng. Thế nhưng không cần Ưng Bác Không trả lời, bốn vị đại nhân này lập tức minh bạch vì sao. Động tĩnh bên trong trướng bồng khiến bốn người không cần đi vào cũng có thể hiểu ra, đám người lập tức đầu tràn đầy mồ hôi.
Quân Vô Ý ngẩng đầu nhìn lên mặt trời thật lớn, hắn hồng nghiêm mặt thở dài, chất tử làm việc thật đúng là quá hoang đường...
Nghĩ như vậy, Quân đại soái hét lớn một tiếng:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức đều đi ra, kéo quân tới thao trường thao luyện! Trong thời gian nửa nén hương, nếu như có ai không đến, cứ theo quân pháp mà xử, tuyệt đối không nương tay!
Ra lệnh một tiếng, quân số lập tức vang lên. Tất cả mọi người cho dù đang đi tiểu cũng phải hoãn lại mà xông ra. Không dám có nửa điểm trậm trễ.
Ưng Bác Không híp mắt lại đi theo bọn người Quân Vô Ý tới một gốc cây đại thụ phía xa ngồi xuống. Thật là có chút oán thán:
- Quân tam tướng quân thật là có tâm, loại sự tình này còn muốn tác thành cho chất nhi, Quân tiểu tử làm việc phô trương như vậy thực đúng là không phải loại bình thường.
Đông Phương Vấn Tình ba người đều ha ha cười lớn. Tất cả mọi người đều là vì Quân Khương Lâm tại ban ngày ban mặt hành dâm, tuy là có hoang đường một chút, thế nhưng cũng không phải là chuyện không thể ngờ tới.
Quân Vô Ý đỏ mặt, dõi mắt nhìn về phía trướng bồng của Quân Khương Lâm, sau đó lại nhíu mày nói:
- Động tĩnh lớn như vậy, bên trong cũng có thể nghe được, tại sao lại không có phản ứng đây? Quân lệnh như núi, sao hắn vẫn còn cố chứ?
- Hắc hắc, nếu đổi là ta, ta cũng giả bộ không nghe thấy. Đúng rồi, Khương Lâm vẫn là đồng nam đúng không?
Đông Phương Vấn Đao hèn mọn bỉ ổi rụt rụt cổ, hắc hắc cười hai tiếng.
- Ngươi còn có thể, thế nhưng Khương Lâm không phải loại người thích làm chuyện này, xưa nay hắn làm việc rất có chừng mực, ta thủy chung vẫn cảm thấy trong đó có điểm kỳ quái, rốt cuộc là kỳ quái ở điểm này, ta lại không nói rõ được.
Quân Vô Ý cau mày, trầm tư.
Đúng lúc này Độc Cô Tiểu Nghệ cũng cũng chậm rì rì lê bước chạy tới.
Thấy vẻ mặt của năm người rất quái dị đứng ở phía xa, Độc Cô đại tiểu thư rất là kinh ngạc, đảo mắt nhìn thoáng qua một cái, lại không có phát hiện thân ảnh của Quản Thanh Hàn, nàng lập tức nổi giận đùng đùng.
- Thanh Hàn tỷ tỷ đâu?
Độc Cô Tiểu Nghệ khẩn trương mang theo vẻ tức giận nói:
- Các người không có cứu nàng ra sao? Khương Lâm ca ca ở bên trong xảy ra chuyện không bình thường đâu!
Độc Cô Tiểu Nghệ gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, một bên lầm bầm một bên đi đi lại lại.
- Gì? Tiểu Nghệ, ngươi nói nữ tử bên trong là Thanh Hàn?
Sắc mặt Quân Vô Ý lập tức đại biến, cái này tuyệt đối không phải là chuyện đùa. Nếu như nữ tử bên trong là Quản Thanh Hàn, chuyện kia thật là gây ra náo động không nhỏ.
Xa nhìn thoáng qua trướng bồng bên này, hắn nổi giận gầm lên một tiếng oán hận nói:
- Tên súc sinh này! Không ngờ làm ra việc hèn hạ không biết liêm sỉ như thế! Ta. Ta không tha cho hắn!
"Súc sinh" Trong miệng Quân tam gia tự nhiên không phải là Quản Thanh Hàn, mà là Quân Đại thiếu gia đang"tác chiến dữ dội" bên trong.
Thế nhưng hiện tại hết thảy cũng đều đã chậm.
Nếu như lúc này trực tiếp xông vào, Quản Thanh Hàn còn có thể sống sao? Vậy cũng không phải là cứu Quản Thanh Hàn, mà là ép người tự vẫn, chỉ có chuẩn bị tốt hậu quả mới là quan trọng, duy chỉ có hi vọng Thanh Hàn bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng có hủy hoại bản thân mình!
Một đoạn thời gian này, Quân Vô Ý đầu to bằng cái đấu.
Hắn vốn tưởng rằng Quân Khương Lâm mặc dù hoang đường hồ đồ. Thế nhưng cũng chỉ trong chốc lát, ai mà chẳng biết người trẻ tuổi ngông cuồng khí thịnh, thế nhưng hiện tại mới biết được tính chất của chuyện này nghiêm trọng cỡ nào.