Bách Lý Lạc Vân cười khổ không thôi, tiểu bạch kiểm thường ngày luôn bình tĩnh đã có dấu hiệu tái xanh.
Cũng không phải Bách Lý Lạc Vân không có gan mà là do chiến tích dũng mãnh của Quân đại thiếu gia. Ngay lúc này, ngay cả Thần Huyền cũng bị lão đại ngài dễ dàng chà đạp, ta chỉ là một Ngọc Huyền, ta còn đánh với ngươi cái rắm gì nữa?
Bách Lý Lạc Vân ta dù rằng tự nhận mình là tài giỏi nhưng đầu óc cũng không ngu, cũng chưa bị con gì đá, làm như thế đúng là không biết trời cao đất dày như thế nào!
Biết rõ đối thủ trước mặt so với mình cho dù thế nào cũng không tài nào địch nổi, còn cố gắng chống cự, vậy còn không phải đầu óc có vấn đề thì là cái gì?
Nếu Bách Lý Lạc Vân thực sự có khả năng khiêu chiến, thậm chí là chiến thắng, gi ết chết Thần Huyền, thì Bách Lý thế gia đã bị hắn tiêu diệt không biết bao nhiêu lần rồi, sao lại phải chịu đựng bị cường giả áp bách không ngừng như bây giờ.
Lúc này, Bách Lý Lạc Vân nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, hai người kia đã từng là trưởng bối gia tộc chấn động một phươngvới ánh mắt cực kỳ phức tạp! Mấy người này, dựa vào thực lực mạnh mẽ của mình, chèn ép bản thân hắn bao nhiêu năm, mặc kệ hắn cố gắng ra sao, tận tâm làm việc vì gia tộc như thế nào, bọn họ luôn nhìn hắn không vừa mắt, kiểu gì cũng có thể tìm ra một cái cớ để hành hạ hắn!
Giờ đây, bọn họ đã lạnh như băng nằm trên đất, chết đi thành hai đống thịt không còn chút giá trị nào.Mặc dù có một chút gẫn gũi trên mặt huyết thống, nhưng trong lòng Bách Lý Lạc Vân, những người này lại là mối thù không đội trời chung của bản thân hắn!
- Không cần tỷ thí, đúng như quy ước, cả đời này ta sẽ đi theo ngươi! Bắt đầu từ bây giờ cái mạng này của ta, sẽ là của ngươi!
Bách Lý Lạc Vân đứng thẳng người, ánh mắt đang bình tĩnh khi nhìn về Quân Khương Lâm, ánh mắt lập tức trở nên nóng rực.
Bùng cháy!
Trong khoảnh khắc hai người kia nằm thẳng cẳng trước người mình, Bách Lý Lạc Vân dường như đã phá tan được gông xiềng vốn rất khó có thể tháo ra, một cơn trống rỗng từ tận đáy lòng, nhưng ngay sau đó là ý chí chiến đấu vô tận! Ý chí chiến đấu trong đáy lòng, tất cả đều bùng lên!
Tin tưởng rằng chỉ cần đi theo thiếu niên trước mặt này, bản thân mình sau này nhất định sẽ càng thêm rực rỡ!
- Muốn ta làm việc gì?
Bách Lý Lạc Vân hỏi.
- Bây giờ hỏi cái này còn quá sớm.
Quân Khương Lâm cười nhẹ, đột nhiên quay đầu nói:
- Ta nói, các ngươi xem náo nhiệt như thế này, chắc là xem cũng đủ rồi nhỉ? Chưa thấy đủ,cũng không được xem, vở kịch đã kết thúc rồi!
- Ha Ha Ha.
Một trận cười, bảy người nối đuôi nhau đi ra, Đông Phương Vấn Đao giơ ngón cái:
- Khương Lâm, ngươi thật lợi hại, ngay cả Thần Huyền cũng bị ngươi xử lý! Cậu thực sự rất tò mò, rốt cuộc ngươi làm thế nào vậy? Khi nào thì ngươi đạt tới cảnh giới Thiên Huyền? Tiểu gia hỏa như ngươi, đúng là làm cho người khác phải kinh ngạc a! Nếu ngày đó ngươi có thủ đoạn này, thì cậu thảm rồi! hôm nay Thiên Huyền hạ gục Thần Huyền,ngươi đã tạo ra một kỳ tích đó nha!
Hắn vừa nói như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người Quân Khương Lâm.
- Ha ha, thực ra thì cũng không thần kì như thế đâu, bên trong khác có đạo lý của nó.
Quân Khương Lâm đảo mắt, nói:
- Sư phụ của ta có một chiêu bí pháp độc môn, có thể nói là độc bộ thiên hạ, trong thời gian ngắn có thể phát huy phát huy hết tiềm lực của cơ thể một cách tối đa, mà lại còn có một ưu điểm là không để lại nhiều di chứng, nghỉ ngơi năm ba ngày là có thể hồi phục, những thứ gọi là bí pháp khác, thi triển một lần, động một tí thì nguyên khí đại thương, rồi giảm thọ chẳng hạn, đúng là rác rưởi, uhm, đúng là như thế, hơn nữa, nghe nói Bách Lý Hùng Phong bị tiêu chảy mấy ngày nay, một chút khí lực cũng không có, nếu không thì cho dù thực lực của ta tăng lên thì cũng không đánh lại hắn a.
Tất cả mọi người đều hận đến ngứa cả răng, cái giải thích chó má này là gì vậy? Bách Lý Hùng Phong bị tiêu chảy sao? Mẹ nó chứ, đã có gặp cao thủ Thần Huyền bị tiêu chảy hay chưa? Cho dù là một bữa cơm mà tất cả đều là kịch độc thì cũng chưa chắc đã có thể làm cho Thần huyền cao thủ bị tiêu chảy….
Nhưng giải thích vừa nãy đối với hẵn cũng cực kỳ chấn động: Bí pháp, trong thời gian cực ngắn có thể phát huy phát huy hết tiềm lực của cơ thể một cách tối đa, mặc dù kinh ngạc như thế, nhưng tiếp theo, đúng là cực kì kinh người, sử dụng bí pháp như vậy nhưng chỉ phải nghỉ ngơi năm ba ngày, bí pháp này là gì vậy, chẳng trách nhìn khắp thiên hạ không ai có. Rất bá đạo…
Nhưng nếu nói là bí pháp, há có thể dễ dàng nói cho người khác?
Trong một lúc, bảy đại cao thủ cũng hết cách. Dù sao thì biện pháp này cũng liên quan đến một vị tuyệt thế cường giả mà ai cũng không dám trêu chọc.
- Khương Lâm lúc này có một việc muốn nhờ hai vị tiền bối.
Quân Khương Lâm cười hì hì nhìn về phía Đoan Mộc Siêu Phàm và Tư Không Ám Dạ hai người chắp tay, hơi kiêm nhường nói:
- Hai vị tiền bối có lẽ sẽ phải rời khỏi nơi này, quay về gia tộc, không biết có thể tiện đường giúp ta một việc nhỏ? Việc này với hai vị tiền bối mà nói, cũng là chỉ là nhấc tay mà thôi.
- Chuyện gì thế? Nếu có thể làm được, Tư Không Ám Dạ đương nhiên sẽ không từ chối!
Tư Không Ám Dạ cảnh giác hỏi. Tuy chỉ nhìn thấy mặt tiểu tử này vài lần, nhưng đã biết được rằng, tiểu tử này chính là một tiểu hồ ly, không nghĩ đến là sẽ gặp hắn, nên cẩn thận là hơn a, ta nói sẽ không từ chối với điều kiện bắt buộc là nếu có thể làm được, nếu không thể làm được, vậy thin xin lỗi nhé.