*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bách Lý Lạc Vân gật đầu, xoay người cất bước, hắn không muốn lãng phí một chút thời gian nào.
- Đợi đã, hãy mang theo cái này.
Quân Khương Lâm vung tay lên. Một bình ngọc nhỏ rơi vào tay Bách Lý Lạc Vân:
- Bên trong có hai viên thuốc, màu vàng có thể giải bách độc, màu đỏ uống vào có thể tăng thêm mười năm công lực!
Ngón tay Bách Lý Lạc Vân nắm chặt lấy bình ngọc, hắn không quay đầu lại, một tay đè chặt lấy chuôi kiếm bên hông, trên mặt thoáng hiện một tia cảm động và vui mừng. Đột nhiên bước thật nhanh, liền đi thẳng về phía trước, không có chút do dự, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Quân Vô Ý và Ưng Bác Không cùng với Đông Phương Tam Kiếm cũng không mở miệng nói xen vào khi Quân Khương Lâm và Bách Lý Lạc Vân nói chuyện.
Ngũ đại cao thủ cũng hiểu được, buổi nói chuyện hôm nay, chính là thế lực mà Quân Khương Lâm tự mình bồi dưỡng, chỉ thuộc về một mình hắn, thế lực của người khác, nhưng Quân Mạc cũng không có dè chừng bọn họ, một chút ý tứ dè chừng cũng không có, nên vô hình, trong lòng năm người cũng cảm thấy thỏa mãn.
Lúc nãy nếu năm người nói chen vào, bất kể là nói cái gì, chắc chắn sẽ ảnh hưởng to lớn đến quyền uy lãnh đạo của Quân Khương Lâm sau này. Điều này, năm người đều là những kẻ già đời, sao lại không biết.
Lúc này, thấy Quân Khương Lâm cuối cùng cũng đã xử lý xong, Quân Khương Lâm và Đông Phương tam huynh đệ nhìn nhau, nói:
- Khương Lâm, ngươi đi theo ta, chúng ta có lời muốn nói với ngươi.
Ưng Bách Không cười ha ha một cái, nói:
- Các ngươi cứ nói chuyện với nhau, lão phu đi dạo một chút.
Nói xong liền xoay người, đã không thấy bóng dáng đâu nữa, hắn có thể đoán được đại khái mấy người kia muốn nói gì, nhưng Ưng Bác Không không thấy hứng thú chút nào. Với hắn mà nói, việc quan trọng nhất trên đời chính là tiến cảnh huyền công, chính là sự thăng tiến của võ học, cho nên Ưng đại chí tôn không hề có hứng thú, chân giống như bôi mỡ, chuồn mất.
Sắc mặt Quân Vô Ý và đám người Đông Phương Vấn Tình đều hơi ngượng ngùng, dù sao cũng là mình và hậu bối đàm luận về vấn đề có tính cấm kỵ, bốn người đều hơi ngại.
Nhìn thấy năm người cùng đi đến túp lều lớn nhất, Độc Cô Tiểu Nghệ và Quản Thanh Hàn ở xa xa cùng liếc mắt nhìn nhau, lén lút đi theo, hai thiếu nữ đều muốn biết, tại sao Quân Khương Lâm hôm nay lại có chuyển biến lớn như vậy.
So sanh hai hình tượng từ trước đến nay, thật sự là rất đẹp đẽ, lại kỳ quái.
Trận chiến vừa rồi, hai nàng đều nhìn trộm được hết, trong lòng đều có ý tưởng không giống nhau, Độc Cô Tiểu Nghệ nghĩ đến là: Quả nhiên là gia hỏa này lợi hại như thế, ẩn nhẫn lâu như vậy, cuối cũng cũng đã nhảy ra ngoài rồi, vẫn là bản cô nương có nhãn lực tốt nhất, Khương Lâm ca ca là ta nhìn trúng đầu tiên, ai muốn đoạt cũng không cho…
Nhưng Quản Thanh Hàn lại nghĩ, so với Độc Cô Tiểu Nghệ còn phức tạp hơn nhiều lắm. Nàng ngơ ngần nhìn vào hình bong Quân Khương Lâm, trong lòng nghĩ đến: Hóa ra, hồi trước quả nhiên là hắn nhường ta.
Ở cái xã hội này, phụ nữ cho đền bây giờ chỉ phụ thuộc vào nam nhân, có một nam nhân nào chịu cho nữ nhân bắt nạt? Nghĩ đến mình làm phiền Quân Khương Lâm mấy năm nay, thường xuyên bị mình trách mắng, cho đến tận bây giờ cũng chưa có vẻ mặt hòa nhã với hắn, nhưng lại vậy, nam nhân người mang tuyệt kỹ, những vẫn nhường nhịn, thà rằng dùng cách người đời khinh thường, vẫn muốn gần gũi mình…
Nghĩ đến Quân Khương Lâm đàng hoàng cùng mình luyện võ, sau đó lại bị mình ngược đãi, rồi lại cười hì hì với dáng vẻ vô lại, Quản Thanh Hàn thấy trong lòng mình bỗng dưng ngọt ngào.
Một nam tử cao ngạo như vậy, lại vì nữ tử mình yêu mà không tiếc hạ thấp mình, là khó khăn như thế nào đây?
Dễ dàng tìm được bảo vật vô giá, khó có được người yêu!
Bây giờ, Nam nhân này đã bộc lộ tài năng, chuẩn bị cho thiên hạ thấy phong thái tuyệt thế của hắn! Mà lúc này đây, mình lại ở một thời khắc bất đắc dĩ và cơ duyên trùng hợp, thành nữ nhân của hắn, lại thành nữ nhân đầu tiên mà hắn chấp nhận.
Chẳng lẽ, đây là duyên?
Nhưng chuyện này sao lại đơn giản như vậy? Sau này cần phải đối mặt bao nhiêu chuyện đây?
Quản Thanh Hàn ngây ngô nghĩ đến nỗi lòng của mình, bị Độc Cô Tiểu Nghệ kéo đi, trong lúc vô ý, đã lén lút đi tới bên ngoài soái trướng. Đám người Quân Vô Ý tất cả đều có tâm sự nặng nề ngồi xuống, Bốn Lão nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nói trước, thực sự là không biết mở miệng như thế nào, sau khi mở miệng phải nói rõ một chút, tuy rằng thậm chí còn biết rõ hai nàng nghe lén ở bên ngoài, nhưng chuyện này cũng không cần phải gạt các nàng, dù sao, các nàng cũng có liên quan.
Quân Khương Lâm kỳ quái nhìn vào một ông chú và ba ông cậu:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao tất cả mọi người lại có cái vẻ như thế này? Không phải là trong nhà có biến cố gì chứ?
- Trong nhà còn có cái biến cố gì nữa chứ, còn không phải là vì tên tiểu tử ngươi!
Bốn người cùng quát, trăm miệng một lời, tưởng chừng như có phối hợp thành thạo cũng không được như thế. Nói xong, không khỏi nhìn nhau.
- Khương Lâm, về chuyện của con và Thanh Hàn, ta cũng với ba cậu của con đã bàn bạc xong.
Ánh mắt Quân Vô Ý hơi phức tạp, có phần bất đắc dĩ nói: