Quân Lâm Binh Vương

chương 966

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng bất kể thu vào hay phóng ra thì Quân Khương Lâm nhà ta bây giờ so với hình tượng thằng ma cả bông ở Thiên Hương thành kia hoàn toàn không giống chút nào.

Mà hôm nay lại là một ngày Quân đại thiếu bực mình nhất! Ngồi trên lưng ngựa một buổi mà Quân Khương Lâm cảm thấy cái mông như không còn ở trên người mình nữa, hai cái đùi tựa như bị mài mòn, còn cái cây gậy kia thì vẫn hiên ngang đứng thẳng, tuyệt không khuất phục.

Luyện công cũng luyện không nổi nữa.

Bởi vì cô bé Độc Cô Tiểu Nghệ kia lại cưỡi một con ngựa đi bên cạnh hắn.

Cô nàng ngồi xe ngựa một vài ngày là thấy chán, bèn dứt khoát chọn lấy một con ngựa rồi theo sát bên người Quân đại thiếu gia. Dọc theo đường đi cứ tíu ta tíu tít, không những vậy còn thường xuyên nhảy qua ngồi lên cái mông con ngựa Quân Khương Lâm, hai tay từ sau lưng ôm chầm lấy eo Quân Khương Lâm, vẻ mặt thỏa mãn kệ xác ánh mắt của mọi người.

Có điều các tướng sỹ nhìn riết cũng quen.

Dù sao trước mắt có một người đẹp để nhìn còn hơn là suốt ngày chỉ nhìn đám đầu trâu mặt ngựa, càng không phải nói đến chuyện lâu lâu được hưởng sái cái mùi hương thoang thoảng kia, ôi hạnh phúc với anh chỉ có thế!

Giống như lúc này Độc Cô Tiểu Nghệ đang hào hứng trò chuyện với Quân Khương Lâm, mà cảm giác cứ phải quay đầu sang nói rất là mệt mỏi nên phốc một tiếng liền nhảy ngay sang ngựa của Quân Khương Lâm.

Chỉ có điều lần này không nhảy qua chỗ mông ngựa, mà trực tiếp nhảy vào lòng Quân đại thiếu gia. Ừm, chính xác mà nói là ngay chỗ cổ ngựa. Sau khi đặt mông ngồi xuống liền vươn tay muốn ôm cổ Quân Khương Lâm.

Chuyện xảy ra bất thình lình, Quân Khương Lâm đành phải nhanh chóng vươn tay ôm lấy cô bé dồi dào sức sống này, để cô nàng khỏi phải rớt xuống.

Chỉ có điều có một số việc có thể hiểu ngầm với nhau mà không tiện nói rõ.

Không ngoài dự đoán, Quân Khương Lâm kêu lên một tiếng dau đớn, sắc mặt xám xịt nghiến răng nghiến lợi, mà trong đó vừa đau khổ lại vừa có chút hưởng thụ.

Độc Cô Tiểu Nghệ vừa vòng hai ty ôm lấy cổ Quân Khương Lâm bỗng "A" một tiếng, cái mông mới vừa ngồi xuống lại nhảy dựng lên. Một bàn tay nhỏ nhắn không tự chủ được đưa xuống xoa xoa hương đồn, oán trách nói:

- Cái gì mà cứng quá thế! Suýt nữa làm đau chết người ta nè, Khương Lâm ca ca, huynh để binh khí gì trên lưng ngựa vậy…

- Hì hì…

- Ha ha…

Nhất thời mấy lão binh du côn xung quanh đó đều hì hục che miệng cười. Bọn hắn tự nhiên biết Độc Cô Tiểu Nghệ ngồi lên cái gì. Binh khí này sắc bén lắm đó! Một đám vừa nhìn nhau vừa cười ngả nghiêng.

- Rốt cuộc là món đồ gì? Mau lấy ra!

Độc Cô Tiểu Nghệ một tay bắt lấy nó đồng thời rút mạnh. Sau khi kéo không ra, bàn tay nhỏ bé lại nắm chặt lại nó lần nữa.

- Đừng có lộn xộn! Cái này không thể tùy tiện đụng vào đâu!

- Tại sao? Có thứ đồ chơi hay vậy mà không lấy cho người ta xem. Thôi kệ, không được động thì không động!

Độc Cô Tiểu Nghệ mở to đôi mắt cố gắng ngồi thẳng lưng lên, hay còn nói là cả người dựa hết vào người Quân Khương Lâm. Tuy nàng cố ý không nói đến đồ chơi kia, nhưng nàng càng né thì nó lại tận lực đứng thẳng lên bám theo sát nàng như không có ý muốn rồi đi. Độc Cô Tiểu Nghệ khó chịu xoa xoa mông:

- Nhưng mà để nó ở dưới đây thật sự rất khó chịu. Rốt cuộc nó là thứ gì, còn bắt đầu thấy nóng nóng nữa….

Sặc, anh Tà nhà ta thiếu chút nữa là hất ngay cái cô bé không biết nặng nhẹ này xuống đất, sau đó tử hình tại chỗ. May mà cuối cùng cũng miễn cưỡng khống chế được chút trong sáng trong tâm hồn, nên đành nhấc bổng thân hình nhỏ nhỏ xinh xinh kia lên rồi đặt ở phía sau lưng mình.

Và giờ anh Tà mới phát hiện mấy lão binh du côn xung quanh đang đá lông nheo với mình, vẻ mặt vui ơi là vui.

Độc Cô Tiểu Nghệ sau lưng cứ ngựa quen đường cũ vươn tay ôm lấy hông của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên tấm thớt của hắn, vừa hạnh phúc cảm thán một tiếng, vừa hít hít cái mũi nhỏ nói:

- Mùi trên người huynh thật tốt…. giống như của Tiểu Bạch Bạch….

Nói đến đây cô nàng lại nhớ đến chuyện buồn, vừa khóc hu hu vừa nói:

- Không biết Tiểu Bạch Bạch đi đâu mất rồi, nó không thèm quan tâm đ ến người ta nữa hu hu hu…

Mặt của Quân Khương Lâm tối sầm:

- Giống như của Tiểu Bạch bạch? Tiểu Bạch bạch nhà cô không phải do ta đây trợ giúp mạnh mẽ thì làm sao có thể tiến giai nhanh như vậy? Phải nói là trên người nó có mùi giống ta mới đúng! Ặc! Cũng không phải, Móa nó, ta đây là loài người thuần khiết, làm sao lại đem ra so với súc sanh hả.

Ngồi một lúc, chỉ nghe mùi hương thơm phức và thân hình mềm mại dán lên sau lưng, nhất thời Quân Khương Lâm thấy miệng lưỡi khô khốc, ý nghĩ loạn xạ, lâng lâng bay bổng. Đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Tiểu Nghệ khi nói thì như dán vào lỗ tai hắn, từng hương thơm trong chiếc miệng xinh xinh kia phả ra thật ngọt ngào, vài sợi tóc mai bay theo gió phất phơ bay đến trước miệng Quân Khương Lâm, tựa như trêu chọc cho đến khi trái tim thuần khiết của anh Tà nhày Samba mới thôi.

Tình cảnh như thế này đối với người ta thật sự là diễm phúc vô cùng, nhưng cũng là một loại hành hạ đặc biệt. Nhất là anh Tà nhà ta mới vừa bái bai kiếp sống Trai tân kia, giờ lại thấy huyết mạch sôi sục thực sự khó có thể kiềm chế. Sáng nay tuy đã mặc thêm mấy cái quần, xem ra cũng khó tránh khỏi nguy cơ bị đục thủng rồi.

Trong lúc sắp sửa chịu hết xiết này, đột nhiên phía trước có tiếng của thằng khùng nào đấy gào to:.

Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

- Quân Vô Ý! Nếu ngươi là một thằng đàn ông thì nhào ra đây tử chiến với ta một trận! Đánh một trận không chết không ngừng.

Tiếng gào này như tiếng sấm giữa trời xanh, mang theo hận ý lẫn điên cuồng khiến cho cả hai vạn đại quân đều nghe rõ mồn một!

Đây là tiếng của Tiêu Hàn của Phong Tuyết Ngân Thành.

Có chuyện lạ xảy ra!

Lá cờ lớn phía trước khẽ phất, cả độ ngũ lập tức dừng lại. Cả thiên quân vạn mã im lìm tạo ra một áp lực trầm lặng, một khi có hiệu lệnh phát ra lập tức sẽ lấy khí thề dời non lấp biển xông lên đem cái thằng khùng nói năng bậy bạ kia đạp thành một đống thịt nát! Ngay cả là Thiên Huyền cao thủ cũng khó có thể chống lại chiến thuật biển người của hàng ngành binh sĩ này!

Lúc đó tha hồ mà ăn đạp.

Quân Khương Lâm biến sắc, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hai chân khẽ thúc làm con ngựa vọt lên trước. Do tăng tốc bất ngờ khiến Độc Cô Tiểu Nghệ kinh hoàng kêu lên một tiến, thân hình ngả ngửa ra sau, may mà nàng kịp thời nắm được vạt áo của Quân Khương Lâm nếu không đã ngã ngửa xuống ngựa rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio