Quân Lâm Dưới Thành

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Mùa hè nóng bức ùa tới, trong triều từ trên xuống dưới dường như còn nóng hơn cả thời tiết, vạn phần lo lắng căng thẳng. Dưới áp lực của các đại thần, cuối cùng Hoàng đế hạ thánh chỉ: Bãi chức đại tướng quân của Dữu Mậu, đoạt lại tất cả binh quyền của ông ta. LQĐ

Thánh chỉ này đối với cả gia tộc Dữu thị mà nói, không thể nghi ngờ là tiếng sấm sét giữa trời quang, dù Dữu hoàng hậu không bị liên lụy, nhưng liên tiếp mấy ngày bị lạnh nhạt, ngày hạ chỉ chạy tới trước mặt Hoàng thượng quỳ gối không đứng dậy nổi, khóc rống cầu xin ông ta thu hồi mệnh lệnh.

Vẫn như cũ, tất nhiên Hoàng đế thiên vị Dữu thị, nhưng bây giờ mặc kệ Vương Dự tạo phản thật hay tạo phản giả đều không bì kịp với chuyện Dữu thị giả truyền thánh chỉ, sờ vảy ngược thiên tử.

Hoàng đế phất tay áo đứng dậy, không một chút thương hoa tiếc ngọc, hừ lạnh nói: “Huynh trưởng nàng nếm mùi thất bại, trẫm vốn chỉ định phạt hạ bổng lộc là xong chuyện, không ngờ ông ta lại to gan lớn mật, làm chuyện lừa trên gạt dưới này, làm việc bất trung bất nghĩa, trẫm không chém đầu ông ta đã xem như tận tình tận nghĩa!”

Dữu hoàng hậu rưng rưng giải thích: “Hoàng thượng đây là bị Đại tư mã lừa gạt, ai biết thánh chỉ kia có phải Đại tư mã tự mình ngụy tạo không? Còn có cả nội thị trong cung, quan truyền chỉ, bọn họ nhất định cũng bị Đại tư mã mua chuộc, mới có thể che giấu tình hình thực tế thay ông ta. Huynh trưởng thần thiếp vẫn luôn trung thành và tận tâm với triều đình, bây giờ lại bị nghịch tặc hãm hại…..”

“Câm miệng!” Hoàng đế tức giận đến mức ném chén trà nhỏ xuống đất, chỉ về phía bà ta cả giận nói: “Ăn nói bừa bãi, còn muốn ngụy biện! Nhân chứng vật chứng đều ở đây, há lại để nàng đảo lộn trái phải đổi trắng thay đen!”

Từ khi Dữu hoàng hậu vào cung tới nay vẫn luôn nhận hết tất cả vinh sủng, chưa từng bị ông ta chỉ vào mặt mắng bao giờ, sắc mặt lập tức trắng không còn giọt máu, kinh ngạc nhìn ông ta.

Sắc mặt Hoàng đế nặng nề, đi tới trước mặt bà ta hơi cúi người xuống, nhìn bà ta gằn từng chữ: “Tay huynh trưởng nàng kéo cũng đủ dài đấy, nếu trong cung này không có nội ứng của ông ta, vì sao ông ta có can đảm vu oan hãm hại người khác?”

Dữu hoàng hậu đến cả thở mạnh cũng không dám, trong lòng biết ông ta đã sinh lòng nghi ngờ với mình.

May mà bà ta sớm có hành động, tìm kẻ chết thay, nếu không bây giờ sợ là bị đày vào lãnh cung, thật ra nếu có thể đổi giữ được binh quyền cho huynh trưởng, bà ta một người nữ tử cho dù vào lãnh cung cũng đáng giá, nhưng huynh trưởng hắn chứng cứ phạm tội bị nắm chắc, muốn giữ được nói dễ hơn làm.

Dữu Mậu bị tước bỏ binh quyền, Thái tử cũng gấp đến độ nóng giận, may nhớ Dữu hoàng hậu dặn đi dặn lại, mới chú ý đúng mực không làm Hoàng đế nổi giận, chỉ là mới một đêm đã thay đổi, điều này khiến hắn ta bất kể thế nào cũng khó có thể tiếp nhận.

Dữu hoàng hậu thở dài: “Hai mẫu tử chúng ta bây giờ không có nơi cậy vào, muốn để phụ hoàng lại coi trọng con, chỉ có một con đường có thể đi.”

Thái tử có chút uể oải: “Còn có thể đi được sao? Bây giờ phụ hoàng cực kỳ thờ ơ với con, cả ngày không cho sắc mặt tốt, ngôi vị Thái tử này của con có thể không giữ được cũng chưa biết chừng.”

“Phi phi phi! Miệng quạ đen!” Dữu hoàng hậu đánh lên mu bàn tay hắn ta một cái: «Con có biết phụ hoàng con năm đó lúc đăng cơ cũng không có thế lực của mình? Ông ấy bị ép cưới nữ tử Tạ thị, được Thái hậu ủng hộ, lại hết sức hiếu đạo với tiên hoàng, bấy giờ khó khăn lắm mới giữ được ngôi vị Thái tử. Hiện nay con vô cùng tương tự ông ấy năm đó, chỉ cần con hiếu thuận một chút, đối với ông ấy nói gì nghe nấy, phân ưu vì ông ấy, không sai bước nhầm đường gì, nhất định ông ấy không đành lòng ra tay độc ác với con."

Thái tử không cam lòng: «Nói tới nói lui, không phải là bắt con cụp đuôi đối nhân xử thế à. "

Dữu hoàng hậu bị một câu của hắn ta làm ứa nước mắt, nghẹn ngào, sờ sờ đầu hắn ta: " Đừng lo, Đại hoàng tử đã được phong vương, Nhị hoàng tử dù sao đi nữa thì cũng chỉ là một phế nhân, Tứ hoàng tử và Vương thị từ đầu đến cuối có cùng ý tưởng đen tối, còn lại mấy người kia chưa đủ lông đủ cánh, tư chất nhìn cũng bình thường, phụ hoàng của con không chọn con thì còn có thể chọn ai? Con cũng không còn nhỏ, nương sẽ lựa chọn nạp Thái tử phi cho con, chắc hẳn vẫn còn cứu vãn được. "

«Dựa vào thế lực nhà Thái tử phi sao? Vậy cũng quá mất mặt. " Thái tử lẩm bẩm một câu, nhưng cũng không phản đối gì, đành rầu rĩ gật đầu: " Tất cả nghe nương làm chủ. "

Dữu hoàng hậu cười khổ: " Dù sao xấu mặt còn hơn mất ngôi vị, một khi con đăng cơ làm đế, muốn cưng chiều ai thì cưng chiều. Phụ hoàng con chẳng phải là một ví dụ sống sờ sờ sao? Ông ấy vừa thấy Tạ hoàng hậu liền sinh lòng nhục nhã, cho nên sau khi không trông cậy được vào Tạ thị, lập tức bị ông ấy vứt sang một bên. Muốn thành đại sự, cần phải biết lấy hay bỏ, con có hiểu được không? "

Tuy trong lòng Thái tử căm phẫn, cũng chỉ có thể gật đầu.

Hoàng đế thu hồi binh quyền của Dữu Mậu, lại bị vấn đề khó khăn phức tạp là binh quyền thuộc về ai khiến đêm không thể say giấc. Từ khi ông ta đăng cơ tới nay, vô số lần muốn xây dựng thế lực của mình, nhưng từ đầu đến cuối đều bị các thế gia đại tộc cản trở, cho nên cuối cùng, ngược lại trong lòng quan văn nuôi dưỡng không ít tâm tư, võ tướng lại trở thành tâm bệnh. Dù sao võ tướng cần lấy chiến công to lớn ra, mà trong triều tất cả chiến sự lớn nhỏ cơ bản đều bị Vương thị nhận làm hết, ông ta muốn đề bạt người của mình quả thực khó như lên trời.

Hôm nay binh quyền thu hồi về tay mình, chỉ sợ còn chưa ôm nóng đã bị Vương thị đoạt lấy, nhưng ông ta trằn trọc mấy đêm vẫn không nghĩ ra người thích hợp để chọn.

Hôm nay ông ta tới chỗ Thái hậu hỏi han theo thông lệ, Thái hậu liếc nhìn ông ta, vẻ mặt dịu dàng nói: " Sắc mặt Hoàng thượng thoạt nhìn không được tốt, là do gần đây không nghỉ ngơi tốt sao? Có chuyện gì phiền lòng à? "

Hoàng đế không phải con ruột của Thái hậu, từ trước tới giờ cũng không thân thiết với bà, chỉ là vẫn luôn biểu hiện mẫu hiền con hiếu, làm rất có trình độ, nghe vậy cũng không có ý định nói thật, chỉ tùy tiện nói nhăng nói cuội cho qua chuyện.

Những năm gần đây, có lẽ Tạ thị không thể trông cậy, Thái hậu đã sớm che giấu sự sắc sảo của mình, biến thành một bà già hiền lành, sau khi buôn chuyện cùng ông ta vài câu mặt không khỏi lộ vẻ đau khổ, thở dài: " Lớn tuổi rồi, tránh không được liền mơ ước con cháu quây quần gia đình vui vẻ, không lâu trước đây Cảnh vương gửi thư về, nói Vanh nhi nhờ bàn tay tuyệt diệu của thần y, thân thể đã khởi sắc không ít, lòng ta thật sự được an ủi, cũng rất nhớ đứa cháu này. "

Hoàng đế nghe xong sửng sốt, tựa như sớm vứt một đứa con trai như vậy ra sau đầu, lúc này mới nhớ ra: " Thân thể Vanh nhi khỏe hơn rồi hả? "

Thái hậu lau nước mắt, lại thở dài một hơi: " Sao có thể dễ dàng khỏe nhanh như vậy được chứ? Chịu khổ vài chục năm, há nào một sớm một chiều bình phục được? Tính tính Vanh nhi cứng cỏi, người lại thông minh, nếu không phải năm đó…. " Nói xong nghẹn ngào.

Hoàng đế vội trấn an nói: " Năm đó Lương phi hại nó đã bị xử lý, Vanh nhi đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, việc đã đến nước này, Thái hậu chớ nghĩ nhiều nữa, miễn cho hại thân. "

Thái hậu cầm khăn lau nước mắt, che giấu hận ý không mấy rõ ràng, cười khổ nói: ‘Hoàng thượng nói rất đúng, ta không trông cậy nó có thể phân ưu vì Hoàng thượng, chỉ hi vọng nó bình yên vô sự trở về, bình an vượt qua quãng đời còn lại, như thế, cũng ăn nói được với nhà họ Tạ. "

Hoàng đế vừa nhắc tới nhà họ Tạ, chợt nhớ tới Tạ Dật, nghĩ bản thân mình lúc còn trẻ không có việc gì là thuận theo ý nguyện của Thái hậu, bây giờ bà lớn tuổi, không hỏi đến thế sự, mình cũng không cần phải quá mức lạnh lùng với bà, liền trấn an nói: " Hai huynh đệ Tạ Dật, Tạ Trác tài hoa phi phàm, người đời đều khen ngợi, Thái hậu đừng lo lắng. "

Thái hậu gật đầu, giống như lơ đãng nói: " Lại nói tiếp, Tạ Trác vang danh thiên hạ chính là hắn có tài văn chương, thật ra thuở nhỏ hắn học tập binh thư, trong binh pháp cũng vô cùng tài giỏi…. "

Hoàng đế nghe vậy sắc mặt đại biến.

" Đúng rồi…. " Thái hậu nâng chung trà lên miệng hớp một ngụm nhỏ, lại nhẹ nhàng thả xuống: " Trong triều một Dữu Mậu bị lật đổ, bây giờ chỉ còn một Vương thị độc đại, Hoàng thượng có từng nghĩ tìm ai thay thế chưa? "

Sắc mặt Hoàng đế hơi cứng: " Việc này hài nhi đang suy nghĩ, Thái hậu không cần lo lắng. "

Thái hậu không để ý lắm cười cười: " Ta tuổi tác đã cao, tinh lực không đủ, lo lắng thì làm được gì? Chỉ là thuận miệng hỏi, quan tâm Hoàng thượng thôi. "

Hoàng đế hơi thở phào nhẹ nhõm, sau khi rời đi lại một lần nữa chìm vào suy nghĩ, cho nên vài đêm chưa từng ngủ ngon.

Không tới mấy ngày, Vương Thuật Chi dẫn Tư Mã Vanh quay lại kinh thành, cùng hắn đi vào còn có Đại tư mã Vương Dự vừa lập công, mấy hôm nay Vương thị rơi vào đầu sóng ngọn gió, sóng lớn này chưa chính thức trào lên đã dần dần yên ả lui xuống, Hoàng đế trừng phạt Dữu Mậu, tốt xấu gì cũng xem như chừa lại toàn bộ mặt mũi cho mình, tuy chư vị đại thần trong triều thầm cảm thấy trong lòng nguội lạnh, biểu hiện ra ngoài lại không một ai nhắc tới chuyện này nữa.

Đại tư mã lại được phong thưởng, tặng tiền đồ, thêm lễ vật, mặc dù Hoàng đế tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng cũng chỉ có thể thông qua những thứ này để trấn an ông ta, trong lúc nhất thời, Lang Gia Vương thị vì họa được phúc, danh tiếng càng nổi hơn xưa.

Phủ Thừa tướng lần nữa đông như trẩy hội, Tư Mã Vanh thừa dịp Vương Thuật Chi bận tối mày tối mặt đi ra ngoài một chuyến, vào một cửa hàng đồ dùng trong góc kinh thành, móc một phong thư từ trong tay áo ra giao cho chưởng quầy, thấp giọng dặn dò nói: " Gửi cho Cảnh vương. "

Cửa hàng đồ dùng này có nguồn gốc từ Tạ thị, tất cả mọi người trong cửa hàng đều là người thân cận Tạ Trác sắp xếp, đặc biệt để Tư Mã Vanh sai bảo, bởi vậy chưởng quầy đối với y nói gì nghe đó, nhận thư gật đầu đồng ý.

Tư Mã Vanh tùy tiện mua đèn hoa sen nhỏ, vẻ mặt tự nhiên đi tới đưa cho hộ vệ đi theo, rồi ra khỏi cửa thành đi thẳng tới Mạc phủ, nhưng qua cổng mà không đi vào, trực tiếp đi lên đỉnh núi, tới chỗ đình nghỉ mát xem xét, hòn đá đặt bên trên còn y nguyên, cuối cùng thở phào một hơi.

Tư Mã Vanh bảo hộ vệ bên cạnh lui ra, bản thân mình dời hòn đá móc mấy văn kiện kia lên, ngồi trong đình xem lần lượt từng thứ một, đang xem vô cùng say sưa, chợt nghe tiếng Vương Thuật Chi, vội vàng đóng văn kiện lại đứng dậy đi ra ngoài.

Vương Thuật Chi đi tới, vừa thấy y liền cười: “Yến Thanh, ta tưởng ngươi còn trong Mạc phủ, sao lại chạy lên đỉnh núi? "

Tư Mã Vanh đưa văn kiện tới trước mặt hắn: " Bùi đại nhân không nói với Thừa tướng sao? Mạc phủ có mấy văn kiện cơ mật quan trọng giấu ở đây, thuộc hạ vừa lấy ra. "

" Ta chưa từng nhắc tới, sao hắn có thể nói? " Vương Thuật Chi nhận lấy, mở ra xem xem, lại cất vào, đưa tay nắm tay y: " Mau theo ta về, nếu không lát nữa lại mắc mưa, hiếm khi đuổi mấy mấy người kia đi hết, tối nay chỉ có ngươi theo ta ăn cơm, ngươi muốn ăn gì? "

Tư Mã Vanh lùi về sau nửa bước, cảm giác bên hông xiết chặt, lồng ngực dính sát vào hắn, vội nghiêng mắt qua một bên: " Thuộc hạ tùy ý. "

Đôi mắt sắc của Vương Thuật Chi dần sâu hơn: " Nói thử coi, ngươi muốn ăn gì? "

Tư Mã Vanh nghe giọng hắn trầm thấp, lại sinh ra cảm giác giống như thường dân không màng tới danh lợi, như bị đầu độc, ngước mắt nhìn hắn: " Cá? "

Vương Thuật Chi cười rộ lên, " Được, trở về liền dặn đầu bếp làm cá. " Nói xong kèo tay y đi xuống núi.

Tư Mã Vanh giật giật cổ tay, lại bị hắn nắm chặt hơn, đành phải quay đầu nhìn hoa cỏ cây cối ven đường, đi tới giữa sườn núi thì đưa mắt nhìn Mạc phủ: «Thừa tướng cảm thấy Đinh tòng sự người này thế nào? "

Vương Thuật Chi kinh ngạc nhìn y một cái, ngẫm nghĩ rồi nói: ‘Có chút khôn vặt, thiếu trí tuệ, cần sử dụng thủ đoạn mánh khóe thì có thể để hắn ta bày mưu tính kế, nếu chuyện đại sự thì không thể trọng dụng. Sao đột nhiên lại hỏi tới hắn ta? "

Vẻ mặt Tư Mã Vanh tự nhiên: " Không có gì, chỉ là chợt nhớ tới thôi. "

Vương Thuật Chi gật đầu, không hỏi gì thêm, nhưng tới đêm lại gọi Bùi Lượng vào thư phòng, hỏi: " Giữa Đinh Văn Thạch và Yến Thanh, từng có chuyện gì à? "

Bùi Lượng thành thật đáp: " Đinh tòng sự từng nhiều lần mở miệng làm nhục công tử Yến Thanh, thuộc hạ từng tận mắt chứng kiến. Mặt khác, hôm Mạc phủ bị bao vây, hắn ta lại báo hành tung của công tử Yến Thanh cho thống lĩnh cấm vệ quân, đây là thuộc hạ nghe được từ trong miệng người khác. "

Đôi mắt sắc của Vương Thuật Chi thâm trầm, im lặng một lúc lại nhấc bút, vừa viết vừa nói: " Ngày mai ngươi tới Mạc phủ truyền lệnh của ta, thu hồi tất cả chức vụ của Đinh Văn Thạch. "

Bùi Lượng cung kính gật đầu: " Dạ. "

" Đúng rồi…. " Vương Thuật Chi nhớ tới đêm gặp phải biến cố Hứa đại nhân chặn hắn ngoài cửa, dừng bút suy nghĩ, trong mắt lộ ra ý cười như có như không: «Hứa đại nhân bên Công bộ, ngươi phái người đi điều tra một chút, xem bắt đầu ra tay từ chỗ nào để có thể gỡ mũ quan trên đầu ông ta xuống. "

Bùi Lượng chỉ để ý nghe lệnh làm việc, thuận theo không hỏi nguyên do, cúi đầu đáp: " Dạ. "

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio