Ở nơi biển sâu cách mặt nước biển hơn 1000m, ở nơi này, áp lực của nước biển đã lên tới mức có thể ép cong một tấm thép dày chừng 1m. Không gian xung quanh tối tăm và mù mịt, ở bơi biển sâu này, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có một số loài cá đang bơi lội qua lại đây đó để tô điểm thêm cho cảnh sắc, thế nhưng nó vẫn khá là trống vắng và đìu hiu. Rất hiển nhiên, trừ khi là ở vào rặng san hô hay là những khu vực quanh đó, bằng không thì ở trong biển, đây chính là cảnh sắc thường thấy nhất.
“A… ô… um… phụ khai ( buông ra )…!!” Thế nhưng, ở trong khung cảnh trống vắng và ác liệt như thế của biển lại đột nhiên vang lên tiếng kêu tức giận và xấu hổ nhưng có phần bị đè nén của một cô gái.
Không chỉ là âm thanh. Trong hoàn cảnh lạnh lẽo và đen tối của đáy biển, ngoại trừ một số loài cá đặc biệt sống nơi đáy biển có khả năng phát sáng ra thì hiện giờ, có một quả cầu tỏa ra ánh sáng mộng huyễn của ngọc lưu ly cũng đang lơ lửng nơi đáy biển. Từ trong quả cầu ánh sáng này, ánh sáng và nhiệt độ đang không ngừng tỏa ra, nó ngăn cách tất cả mọi trạng thái khắc nghiệt của đáy biển khiến cho không gian bên trong có hoàn cảnh không có chút khác biệt nào so với khi ở trên bờ.
Ở nơi đáy biển sâu, tại sao lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ và khó hiểu này? Nếu như hiện giờ có bất cứ đội ngũ khoa học dò tìm đáy biển nào đem máy quay lướt qua vùng không gian này, nhất định chỉ cần 12h đồng hồ thôi, trên báo chí ngày mai, tiêu đề lớn nhất được viết lên sẽ là ‘Tại vùng biển xxx, phát hiện ra sinh vật thần bí có thể phát sáng’, hoặc là ‘Tại vùng biển XXX, phát hiện ra dấu vết căn cứ của người ngoài hành tinh’, vân vân và vân vân.
Rất hiển nhiên, người tạo ra quả cầu ánh sáng này chính là nhân vật chính của chúng ta, một tồn tại siêu tự nhiên trong số các siêu tự nhiên, chúa quỷ ( ma vương ).
Chúa quỷ! Theo kinh thánh thì đây chính là đối thủ một mất một còn của Thượng Đế, theo kinh phật thì đó chính là nghiệp chướng lớn nhất trong trời đất, theo tất cả các thần thoại thì đó chính là biểu tượng tối cao của cái ‘Ác’. Chủ nhân của quả cầu ánh sáng này chính là kẻ có thân phận đáng sợ đó. Tất nhiên, nếu như dựa theo vẻ ngoài thì cậu chỉ đơn thuần là một thiếu niên đẹp trai và đáng yêu quá mức thôi.
Ngoài ma vương trẻ tuổi có bề ngoài thiếu niên ra thì trong quang cầu này vẫn còn một người khác, đó chính là cô gái đã phát ra tiếng kêu bị đè nén lúc nãy.
Cho nên nói ngắn gọn là hiện tại, ở trong quả cầu đang phát ra ánh sáng mộng huyễn màu ngọc lưu ly này, tồn tại hai người, một là thiếu niên ma vương, hai là một cô gái.
Bây giờ nhìn lại, đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Mái tóc màu ngân nguyệt tựa như ánh trăng ở trên trời được thắt bím và bó lại một cách đoan trang ở sau ót, quần áo cô mặc trông vô cùng trang trọng, chúng có màu sắc tựa như là đêm tối khiến người ta kính nể, chỉ là lúc này, bộ quần áo có thể khiến người khác kính nể đó lại bị tháo tung, mặc dù nó vẫn còn đang được mặc trên người của cô.
Nhìn lên gương mặt, hiện giờ gương mặt tinh xảo tuyệt luân và đầy khí khái anh hùng của cô đang tràn đầy phẫn nộ, thế nhưng sự phẫn nộ đó lại chỉ là lớp vỏ bọc che giấu cho sự bối rối và xấu hổ đang hiện lên trong mắt của cô.
Tựa như ánh trăng tròn treo trên bầu trời lúc đêm đen và tỏa ra ánh bạc tuyệt trần không thuộc về nhân thế, cô là tồn tại trong trẻo và cao ngạo nhất mà không nơi nào của trần gian có thể kiếm tìm ———— đây là khắc họa chân thật nhất của thiếu nữ.
Cô là nữ hoàng tóc bạc không thuộc về trần thế; tuyệt diễm, trong trẻo và lạnh lùng còn hơn cả ánh trăng tròn buổi đêm.
Một nữ thần như vậy, hiện giờ lại đang bị ma vương trẻ bắt lấy và ép ở trên tường để làm điều quá đáng, đây quả thật là một điều không thể tưởng tượng được.
Sức mạnh của cô đã được chủ nhân của cô trả lại từ lâu, thế nhưng không hiểu vì đâu mà cô lại không thể chạy trốn. Những luồng khí lưu nóng rực khó hiểu đang chạy ở trong cơ thể khiến cho cô cảm thấy toàn thân khô nóng và mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Cho tới nay, thiếu nữ luôn là người áp đảo chủ nhân của mình, cô dùng sức mạnh của mình để trách mắng và quát tháo thiếu niên mỗi khi cho rằng thiếu niên đang sai hoặc không hợp cách. Dần dà, cô đã quên mất, hoặc nên nói là chưa bao giờ nghĩ tới, rằng tại sao thiếu niên đường đường là ma vương và cũng đồng thời là chủ nhân của cô lại chấp nhận để cho cô quát mắng, uy hiếp, cảnh cáo thậm chí là trấn áp mình như vậy?
Rất đơn giản, đó là bởi vì thiếu niên quá sủng ái và nuông chiều cô!
Sở dĩ, cô có thể trấn áp được thiếu niên, không phải là vì cô mạnh hơn thiếu niên, đây là điều mà cô luôn lầm tưởng. Về sức mạnh, đúng là khi mở phong ấn trên thần cách và lấy lại sức mạnh cao nhất, cô đúng là có thể vượt qua được thiếu niên, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể trấn áp được master của mình, bởi vì nếu nói về sức mạnh thì đúng là cô hơn cậu, nhưng nếu nói về thủ đoạn thì cô kém chủ nhân của mình quá xa.
Thần linh ở cấp 3 chữ số cũng có năm bảy loại, mặc dù cô không phải là loại yếu nhất, thế nhưng cô tuyệt đối không nằm ở tầng tối cao nhất, mà nếu như sức mạnh của cô đã không đạt tới tầng lớp cao nhất, cũng đồng nghĩa rằng thiếu niên có thể tác động được tới cô, và với những thủ đoạn mà cả thần ma cũng không thể nào trốn được của thiếu niên, nếu thiếu niên thật sự muốn trấn áp ngược lại cô thì mọi thứ thật quá dễ dàng.
Mà huống hồ gì khi bình thường cô còn không mở phong ấn trên thần cách, điều này tức là sức mạnh của cô khi bình thường chỉ nằm ở hàng 4 chữ số. Trong hàng 4 chữ số, thiếu niên phải sợ ai sao?
Những chuyện này, thiếu nữ cũng biết, biết rất rõ, bởi vì cô đã ký kết khế ước với thiếu niên. Chỉ là cho tới giờ thì thiếu nữ vẫn chưa bao giờ tự mình nhận thức hoặc trải nghiệm qua, vì thế dần dà cô cũng không nhớ rằng chủ nhân của mình cũng là một ma vương có sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Lúc này, khi đã trở nên mềm yếu và không còn sức phản kháng, nhìn chủ nhân vẫn còn đang khống chế và điều khiển cơ thể mình theo ý cậu muốn, thiếu nữ mới chính thức nhớ lại rằng thiếu niên là một tồn tại đáng sợ ra sao. Dưới tay của thiếu niên, cô chỉ có thể rên rỉ để phản kháng một cách bất lực.
Sức mạnh to lớn, thế nhưng đã không thể dùng! Thái độ cường ngạnh, thế nhưng thiếu niên đã không tiếp tục dung túng. Thủ đoạn lãnh khốc, càng trở nên thùng rỗng kêu to. Trí tuệ hơn người thì đã dần bị phai mờ theo lý trí.
Đối mặt với một ma vương đã hoàn toàn lộ ra bản tính, mặc dù sở hữu thân phận cao quý tới bất phàm của một thần nữ, đồng thời cũng sở hữu khí chất lãnh ngạo và khắc nghiệt của một nữ hoàng, thế nhưng đến cuối cùng thì thứ duy nhất còn sót lại cho cô cũng chỉ có thân phận của một thiếu nữ đang bị ma vương ‘sủng ái’.
Muốn giãy giụa, muốn phản kháng, thế nhưng tất cả mọi thứ đều là phí công! Cô còn có thể làm gì? Chỉ còn cách giãy giụa trong vô vọng.
『 Ôi chao ~ ! Alter, em nghĩ như vậy là không đúng! Rốt cục ai mới là người đã nói rằng muốn làm vương hậu của ta? Là em đúng không? Đừng tìm cách qua loa ta, em có dám thề rằng nếu như mình đã nói điều đó thì sẽ vĩnh viễn mất đi thân phận servant của ta hay không? Chỉ cần em dám thề thì ta sẽ bỏ qua cho em! 』
『 Tôi ————! 』
Lời chất vấn của thiếu niên khiến thiếu nữ không thể phản bác. Đúng vậy! Quả thật là cô đã nói như thế, nên cô không dám thề.
Mặc dù là bản thân cô cũng không hiểu rằng tại sao lúc đó mình lại nói như vậy, thế nhưng có một sự thật không thể chối cãi được là cô quả thật đã nói như thế. Cô không dám thề. Thân phận mà thiếu niên đã nhắc tới chính là ý nghĩa tồn tại của cô, cô không thể mất nó. Sự tồn tại của cô là để bảo vệ cho thiếu niên, nếu mất đi phần ràng buộc này, quan hệ giữa cô và thiếu niên sẽ biến mất, vậy lúc đó, cô phải làm gì đây?
『 Thấy không? Chính em cũng biết như thế! Hơn nữa ta cũng đã nói rất rõ ràng với em rồi, còn cho em một lời hứa, một lời hứa mà không một ma vương nào dám hứa với em! Chỉ cần em gánh lấy tất cả dục vọng của ta, vậy thì ta sẽ tiết chế tất cả mọi hành vi của mình. Là chủ nhân và là vua của em, sự nhân nhượng đó của ta còn chưa đủ sao? 』
『 Không! 』
『 Không bằng lòng sao? Nếu như em đã không bằng lòng thì tại sao ta phải nghe lời của em nhỉ? Nếu như thế thì ta nghĩ đi tìm Erica sẽ là một ý kiến không tồi… 』 Nói xong, thiếu niên dần buông thiếu nữ ra.
『 Không được! 』 Lúc này thì trái lại, thiếu nữ lại là người kéo lấy thiếu niên không cho thiếu niên rời đi, cô thà rằng thiếu niên dày vò và ức hiếp cô cũng không nguyện ý để thiếu niên tìm cô gái khác mà buông tuồng. Cô không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy, thế nhưng cô biết, nếu không làm thì mình sẽ hối hận. Vì vậy, cô trực tiếp ôm lấy và giữ nguyên nụ hôn với chủ nhân cô.
『 Ồ? Cái này cũng không được! Cái kia cũng không được! Vậy em hãy nói xem vị vua như ta phải làm thế nào đây? 』
『 Ngăn chặn loại hành vi hoang dâm vô đạo này lại! Sau đó… 』
『 Sau đó tới lúc mà dục vọng của ta nhịn không nổi thì có thể đi kiếm những cô gái bình thường khác để giải tỏa đúng không? Ý kiến này cũng không tệ… 』
『 Không được! 』 Thiếu nữ giữ thiếu niên chặt hơn.
『 Chà ~ ! Căng thật nhỉ? Thế nhưng Alter, có một chuyện mà lâu nay ta vẫn không hỏi em, nếu em đã muốn nghiêm túc tới như thế vậy thì hãy trả lời nó đi! Nếu em trả lời được thì muốn gì cũng được! Đó là em lấy tư cách gì để quản lý việc hậu cung của ta nếu như em không phải vương hậu? Dường như thân phận servant không đủ để cho em có tư cách can thiệp vào việc hậu cung của ta chứ? 』
Vẻ mặt hơi cứng lại, câu hỏi của thiếu niên lại một lần nữa đánh trúng điểm yếu của thiếu nữ. Bình thường, nếu như thiếu niên đặt câu hỏi như vậy, cô hoàn toàn có thể tìm cách làm lơ hoặc không nhìn, thế nhưng trong tình huống hiện tại, cô không thể không đối mặt với câu hỏi này, và điều này khiến cô lâm vào thế bí.
Trả lời là vương hậu? Vậy không phải là đúng ý của thiếu niên sao? Thế nhưng nếu nói không phải, vậy cô chỉ là servant, là servant thì hoàn toàn không có tư cách quản chuyện hậu cung của vua, điều đó đồng nghĩa rằng cô chỉ có thể để mặc cho Itsuka Ken làm những chuyện tùy tiện với Erica, thế nhưng mà nếu như vậy thì cô lại chịu không được. Thiếu nữ lâm vào sự túng quẫn.
『 Cho nên hiện giờ, nếu như em thật sự muốn quản lý hậu cung của ta, vậy thì em chỉ có một lựa chọn là trở thành vương hậu của ta mà thôi! Trở thành vương hậu của ta thì em có thể danh chính ngôn thuận mà quản lý Erica, Liliana, Alice, thậm chí Nero và Metis em cũng có tư cách để trông chừng. Còn nếu như em không muốn, vậy thì em đã không có tư cách gì để quản lý những việc ta làm với Erica, cho dù ta có làm lại chuyện hôm nay một lần nữa thì đó vẫn là chuyện trong phòng của ta với vợ ta. Vậy Alter, em chọn cái nào? Nếu như là thứ hai, vậy thì ta lập tức sẽ trở về tìm Erica mà buông tha cho em! 』
Tim đập thót lên một cái. Không hiểu tại sao, khi nhìn vào mắt thiếu niên và nghe thiếu niên nói rằng ‘buông tha cho’ cô, cô thật sự có chút sợ không dám nói ra lựa chọn thứ hai. Cô cảm thấy nếu mình chọn thì sẽ xảy ra chuyện gì đó rất hỏng bét, vì thế cô do dự.
Vốn dĩ, với tính cách của thiếu nữ, việc lựa chọn lúc này phải là một lần lựa chọn hết sức dễ dàng, thế nhưng không hiểu tại sao, nó lại bỗng trở nên rất khó khăn.
Nếu như là lúc trước, khi vừa mới quen thiếu niên, cô tuyệt đối sẽ lựa chọn điều thứ 2, trở thành servant vĩnh viễn của thiếu niên để tồn tại bên cạnh cậu, đây là sứ mạng của cô cũng là tất cả của cô, lựa chọn nó thì có gì khó khăn chứ? Thế nhưng lúc này, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện và nghe được lời tỏ tình của thiếu niên xong, cô do dự.