Bước ra từ phòng của Liliana, Itsuka Ken không khỏi có chút cảm khái. Cô gái trong sáng và thuần túy như vậy, thật sự khiến cho người ta cảm thấy an tâm và nhẹ lòng, khiến cho con tim như được cứu chữa.
Chỉ là ở chung trong một quãng thời gian ngắn ngủi, thậm chí việc nói chuyện cũng chẳng được bao đâu, có lẽ là còn chưa tới 20 phút đi? Thế nhưng tất cả những tâm trạng tiêu cực khó chịu ở trong lòng dường như đều đã bị tinh lọc hết sạch cả rồi. Lúc này, trong lòng của Itsuka Ken cảm thấy nhẹ bỗng và vô cùng khoan khoái. Xem ra có thể được con bé yêu thích và hi vọng trở thành kỵ sĩ của bản thân quả thật là sự may mắn của mình. Ở trong lòng, Itsuka Ken lại một lần nữa cảm tạ nữ thần may mắn.
Duỗi lưng và hít một cái, Itsuka Ken thần thanh khí sảng mà bước qua hành lang và hướng ra ngoài. Bỗng nhiên, ngay khi vừa bước tới trung đình, cậu chợt nghe thấy một tiếng khóc có chút thê thảm phát ra từ phía hậu viện.
Chuyện gì xảy ra? Tại sao tự nhiên trong nhà lại có tiếng khóc? Hơn nữa tiếng khóc này lại là của… Erica?!!! Ê! Ê! Đang đùa với nhau sao? Là Erica? Erica mà lại đang khóc? Không phải là đang đùa với nhau chứ?
Cảm thấy kinh ngạc tới tột độ, Itsuka Ken không thể nhịn nổi sự tò mò mà muốn nhìn thử xem ra có chuyện gì đang diễn ra, cậu bước nhanh về phía hậu viện.
Nói thật lòng thì tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Nếu không thể tận mắt nhìn thấy, cậu tuyệt đối sẽ không tin tưởng là người đang khóc tỉ tê thê lương tới như vậy là Erica. Cậu phải tận mắt xem một chút!
“Ô ô… Ô ô ô… Em biết sai rồi! Tha cho em đi, chị Alter … Ô ô ô ô ~~~~ .”
Càng tới gần thì tiếng khóc thút thút nghẹn ngào của Erica lại càng rõ ràng hơn, và khi bước vào khuôn viên hậu viện, nhìn thấy tình cảnh đang diễn ra ở trong sân, Itsuka Ken ngớ cả người. Cậu có chút trợn tròn mắt không biết là có chuyện gì đang diễn ra. Tình huống này là thế nào?
Hiện giờ, Alter đang mặc váy đen, trong tay thì đang cầm một… nhánh trúc? Đó là nhánh trúc đi?
Còn Erica, vào lúc này thì đang nằm rạp trên mặt đất, toàn thân đã không còn lại một chút khí chất ưu nhã và cao ngạo nào, chỉ lại lại có vẻ tội nghiệp và lem luốc tựa như một còn mèo hoa, trên mặt thì giàn giụa nước mắt xen lẫn với đôi chút bùn đất. Thậm chí cả mái tóc vàng óng ả tựa như vương miện của cô cũng có vẻ hơi xơ xác và mất đi sự bóng bẩy, chúng trở nên ảm đạm không có chút chói sáng nào và rối nhằng lại với nhau một cách mất trật tự.
Chuyện gì đang xảy ra!?
Nhìn tình huống đang diễn ra trong sân, Itsuka Ken cảm thấy có chút quái dị, nó thật giống như là… cậu đã xem được cái cảnh tương tự như thế này ở đâu rồi? Ah! Đúng! Chính là trong TV! Cái cảnh này hoàn toàn giống với cái cảnh máu chó trong TV, vương hậu độc ác nào đó ở trong thâm cung đang thực hiện hình pháp hoặc gia pháp nào đó với một quý phi hoặc công chúa được sủng ái khác. Cậu nhớ là trong phim Hoàn Châu Cách Cách cũng có cảnh giông giống thế này… Khục!
Bất quá, liên tưởng tới đây, Itsuka Ken cảm thấy càng thêm quái dị, bởi vì nếu xuất phát từ góc độ của cậu, với tư cách là một ma vương, thì nơi cậu đang ở hẳn có thể xem như là… vương cung chứ? Nếu vậy thì nói Alter là vương hậu thì cũng không sai! Về khoản độc ác thì mặc dù có chút không giống, nhưng Alter là tập hợp thể được dung nhập rất nhiều tính chất tiêu cực trái chiều, dù đã được tinh lọc thì suy nghĩ nghiêng về hướng hắc ám là không chối được. Hơn nữa, Erica là quý phi, Alice là công chúa, hiện giờ lên cấp vương phi… Ầy… Vậy hiện giờ thứ cậu đang nhìn thấy chẳng phải chính là bản hiện thực của mấy vở tuồng thường thấy về cung đình đó sao!?
OMG!
“Khụ! Cho ta hỏi là rốt cục thì hai em đang làm cái trò gì ở đây vậy?”
Nghe Itsuka Ken hỏi như thế thì Alter chỉ liếc cậu một cái rồi thôi, có vẻ như cô đã biết cậu tới đây từ sớm. Về phần Erica thì dường như quá tập trung vào những việc đang xảy ra với mình nên hoàn toàn không phát hiện Itsuka Ken, mãi tới khi cậu lên tiếng thì cô mới hết hồn, sợ tới mức nín cả khóc và lắp bắp: “Vua… Vua?”
Hai mắt đẫm lệ mông lung, gương mặt thì toàn là nước bùn. Erica nhu nhược, yếu ớt và tràn đầy sự oan ức thật lòng tới như vậy, Itsuka Ken đúng là chưa thấy qua lần nào, hoặc có lẽ là sau này cũng không có dịp được thấy, cậu thật không biết là mình có nên tranh thủ dịp này mà chụp một bức ảnh hay không, nếu không lưu lại thì quá đáng tiếc nha. Chỉ là thấy Erica thê thảm tới như vậy, cậu chỉ có thể ném cái ý tưởng xấu xa và ác liệt tới cùng cực này vào một xó nào đó trong đầu rồi lên tiếng: “Chuyện gì ở đây?”
“Ah! Không! Không có… Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!”
Dóc tổ! Như thế mà còn dám bảo là không có việc gì? Tưởng ta là baka sao? Ta lại không phải là thằng ngốc Salvatore Doni. Hơn nữa nếu không có chuyện gì thì sao không nhìn thẳng vào mắt ta để nói? Né tránh như thế là đang muốn khinh bỉ trí thông minh của ta sao?
“Ar?”
“Không có gì! Em chỉ là muốn trao đổi một chút với Erica thôi!”
“Trao đổi?”
Thôi được rồi! Coi bộ hôm nay muốn hỏi ra được đầu đuôi sự việc đã là không thể nào rồi. Cái này cơ bản không phải là tuồng cung đình mà là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh còn một người muốn chịu. Thật không biết là hai người này rốt cục đang làm cái gì?!
“Tốt rồi, đứng lên đi! Nếu không ngại thì theo ta vào trong bãi tắm dưới hầm để tắm một chút!”
“Ah! Vâng, vâng, thưa chị Alter!” Nghe Alter nói như vậy thì Erica cố gắng nhanh chóng đứng lên, sau đó lung la lung lay mà bước theo.
Chuyện gì xảy ra? Tại sao tự nhiên cậu lại bị làm lơ rồi? Cậu là vua mới đúng chứ? Hơn nữa từ khi nào mà quan hệ giữa Alter và Erica trở nên hòa thuận tới như vậy?
“Ngài cũng đi chung đi. Em chỉ biết chiến đấu, không biết trị liệu!”
“Ây…”
Tình huống này là sao ấy nhỉ? Itsuka Ken càng lúc càng cảm thấy quái dị. Giời ạ! Tại sao cậu chỉ mới tới phòng của Liliana một chút mà mọi thứ đã biến thành như vậy rồi? Hơn nữa từ khi nào mà Alter lại trở nên thế này? Cậu cứ có cảm giác như là Alter càng lúc càng giống… đại phu nhân? Không đúng! Phải là vương hậu! Đúng! Chính là cảm giác này! Alter lúc này rất có phong phạm và uy nghi của một vương hậu tiêu chuẩn nhất. Chẳng lẽ việc dạy bảo của cậu thành công tới vậy?
“Ngoài ra, xin ngài đừng dùng những xưng hô kỳ quái như thế để gọi tôi. Alter là được rồi!”
“Alter? Em đã từ bỏ thân phận cũ của mình để theo ta với thân phận thiếu nữ, mà thân phận thiếu nữ của em có tên là Arturia, không phải là Alter! Đừng có quên chuyện đó! Nếu vậy thì em cảm thấy tiếp tục gọi em là Alter sẽ chính xác sao? Hơn nữa, nếu gọi em là Alter thì Nero phải được gọi là Saber mới đúng. Vương hậu của ta, em cảm thấy cách xưng hô đó còn thích hợp sao?”
“…” Trầm mặc, có lẽ là vì lời của Itsuka Ken nói không sai, thế nên Alter không phản bác.
Trầm ngâm một lúc lâu, Alter lại mở miệng: “Nếu vậy thì đổi cách gọi đi! Cái tên như thế không thích hợp với em, dù người gọi nó là ngài.”
“Có gì với cái tên đó sao? Ar! Arturia! Ta cảm thấy cũng không có lỗi gì.”
Vốn dĩ, Itsuka Ken còn muốn gọi Alter là Al, thế nhưng như vậy thì lại trùng tên với con loli siêu cấp đang ngủ say trong cơ thể mình kia, ngộ nhỡ gọi quen rồi, tới khi con loli đó tỉnh lại mà biết được mình dùng cái tên đó để gọi người khác, lúc đó thì người chịu khổ cũng chỉ có Itsuka Ken thôi.
Nếu biết tên của mình mà bị dùng để gọi người khác, con loli đó tuyệt đối sẽ xù lông, mà con loli rắc rối đó mà đã xù lông lên rồi thì tuyệt đối sẽ hành Itsuka Ken một trận cho bõ tức, bởi vì người làm ra việc đó là cậu, tới khi đó thì quả thật là nhức hết cả bi. Cho nên cũng chỉ đành phải gọi là Ar-chan thôi. Dù cách nói ra hơi tương tự một chút những vẫn có thể chống chế được, không có vấn đề gì lớn.
“Đổi cái khác!” Chỉ là vương hậu đại nhân lại bác bỏ.
“Atto?”
“Đổi!”
“Ari?”
Trừng ————!!
“A…”
“PHỤT ~!”
Ở một bên khác, Erica đã nhịn không nổi mà cười ra thành tiếng, và nụ cười này của cô khiến Itsuka Ken ngẩn người. Mặc dù vẻ mặt lem luốc tựa như một con mèo hoa, thế nhưng không hiểu tại sao Itsuka Ken lại chợt cảm thấy rằng gương mặt vui vẻ với đôi mắt cong cong tựa như ánh trăng khuyết lúc này của cô lại đẹp tới kỳ lạ. Sao đột nhiên cậu lại cảm thấy là nụ cười này tốt đẹp hơn mọi khi nhiều quá vậy nhỉ?
“Vua thiệt là… Sao ngài có thể gọi chị Alter như thế? Chị ấy lại không phải là mèo hay chó…” Nói tới đây, Erica thấy cách nói của mình hơi lỡ miệng nên lén lút mà liếc về phía Alter một cái, sau khi thấy Alter không nổi giận thì cô mới thở phào nhẹ nhõm và nói tiếp: “Chi bằng gọi là Lia đi? Mọi người thấy thế nào?”
“Lia sao?” Nữ vương đại nhân lầm bầm một cái rồi sau đó giữ im lặng, không phản đối? Vậy tức là nữ vương đại nhân đang cảm thấy là cái tên này không tệ?
“Không nên! Không nên! Cái tên cứ như là đứa ngốc vậy! Còn không bằng gọi là Ar đi! Ta thấy như vậy êm tai hơn! Ừ! Ari cũng không tệ, nếu không được thì còn có thể gọi… PHỐC!!!” Phun một hơi, Itsuka Ken gục xuống, cậu bị đánh lén rồi.
Đánh lén! Đúng! Chính là đánh lén! Ma vương đại nhân của chúng ta đã bị đánh lén. Một đòn chuẩn xác và nặng nề quất thẳng vào bụng khiến cho ma vương đại nhân của chúng ta trực tiếp phun ra mấy lít… không khí! Và người ra tay chính là vương hậu đại nhân.
“Ngươi… Ngươi.. Ngươi dám tập kích bản vương!? Ngươi, ngươi, ngươi… Phản! Phản rồi! Con đàn bà nhà ngươi dám tạo phản! Người đâu! Mau bắt cô ta lại cho bản vương! Bản vương muốn đích thân trừng phạt cô ta!”
“XÍU…UU! ~~~~~~~ .” Đáp lại Itsuka Ken chỉ có một cơn gió đêm ấm áp đang cuốn lên vài chiếc lá, xem ra mùa xuân đã sắp hết và dần chuyển sang mùa hè rồi.
Không đúng! Lúc này mà còn tính tới việc mùa màng cái gì? Thân là ma vương mà lại bị vương hậu của mình tập kích? Cái này quả thật là có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục ah! Nếu bỏ mặc thì về sau sẽ còn đi tới đâu nữa?
Hai mắt trợn lên cứ như là chuông đồng, Itsuka Ken nhìn chòng chọc vào… Lia, người đang cư xử cứ như là chẳng có việc gì xảy ra: “Nói đi! Em muốn giải thích gì cho việc này? Nếu không cho ta một câu trả lời thỏa đáng thì đừng trách là đêm nay ta trừng phạt em!”
“Erica, chúng ta đi thôi!” Trực tiếp làm lơ Itsuka Ken, Lia nói với Erica và đi thẳng, cô biết lúc này thì vua của cô chỉ đang diễn trò, nếu mà theo ngài ấy thì phỏng chừng là chỉ có mình chịu thiệt, nên cứ làm lơ đi là tốt nhất.
“A… vâng… vâng…” Erica lắp bắp trả lời và bước theo Lia, thế nhưng cô chỉ mới giơ chân lên thì lập tức Itsuka Ken đã nhìn về phía cô với vẻ mặt hung thần ác sát và chất vấn: “Đứng lại đó cho ta! Erica, em cũng tính làm phản sao? Rốt cục thì ai mới là vua của em chứ hả?”
“Ah! Em…”
“Mặc kệ ngài ấy! Chúng ta đi!”
Nói xong, Lia trực tiếp bắt lấy cánh tay của Erica và phun ra một luồng khói đen, ngay sau đó, cô đã lập tức biến mất ngay trước mắt của ma vương bệ hạ.
“Ta… Cmn! Đứng lại đó cho ta! Hôm nay ai cũng đừng hòng trốn! Phản! Phản rồi!”