“Ưm ~~~ nơi này là…” Mơ màng tỉnh dậy, Liliana cảm thấy mình dường như đang ngâm mình trong một không gian vô cùng ấm áp. Cảm giác ấm áp vô cùng quen thuộc này khiến Liliana chẳng muốn suy nghĩ điều gì, cô chỉ cảm thấy vô cùng an tâm và nhẹ nhõm.
‘Mình đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Có lẽ rất lâu!’ Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu của Liliana, thế nhưng cô chẳng muốn đi nghĩ sâu về nó, bởi vì hiện giờ cảm giác nhẹ nhõm và an nhàn thật sự quá thoải mái khiến cô rất muốn ngủ. Liliana phát hiện là hóa ra cô cũng có thể thèm ngủ và ‘lại giường’ với như vậy, hiện giờ cô chỉ muốn nằm chết dí trên chiếc giường mình đang nằm và ngủ tiếp thôi, chẳng muốn nghĩ gì nhiều nữa.
“Dậy rồi sao?” Một giọng nói quen thuộc chợt cất lên khiến Liliana giật mình, thanh âm này…
“…?” Đôi mắt mở choàng, thứ đập vào mắt cô chính là gương mặt đẹp trai và mái tóc màu tím bạc không lẫn vào đâu được.
“Vua…!?” Ý thức vốn còn hơi mông lung của Liliana lập tức trở nên tỉnh táo. Bật người ngồi dậy, cô quay quắt nhìn về bốn phía một chút. Đây là một căn phòng được bài trí vô cùng bình thường, đôi chỗ trong phòng thỉnh thoảng xuất hiện vài con rối nhỏ để trang trí.
Bình thường? Rối? Khoan! Chờ… Chờ một chút!
Lại nhìn quanh quẩn xung quanh một lúc, và sau khi nhìn kỹ thì cô rốt cục cũng nhận ra được là mình đang ở đâu, vì thế cô kìm lòng không được mà hét lên thất thanh đầy xấu hổ: “Ah ah ah ah ah ~~~ A… Ô ô ô ô ——————!!”
Bị bịt lại rồi! Miệng của cô bị vua bịt lại rồi!
Hốt hoảng mà giãy giụa, trong đầu của Liliana chợt nhịn không được mà liên tưởng tới một vài tình huống mà cô đã viết trong những quyển tiểu thuyết ngắn của mình.
Đại Ma Vương dần tiếp cận, công chúa bắt đầu sợ hãi và giãy giụa, thế nhưng vì sự sợ hãi và giãy giụa của công chúa nên Ma Vương càng hưng phấn hơn. Nhìn bộ áo ngủ rời rạc và bị xé toang và trở nên rách mướp, Ma Vương cười tà và vươn ma trảo tội ác của mình về phía thiếu nữ. Dày vò và tàn phá, thiếu nữ kêu lên thảm thiết: “Ah ah ~~~~~”. Từ đó về sau…
“Suỵt ~~ ! Đừng kêu lớn như vậy! Chẳng lẽ em muốn đánh thức Erica và những người khác sao?”
Nghe được tên của Erica, Liliana lập tức thoát ra khỏi những ảo tưởng của mình và hơi rụt người. Cô im bặt. Sở dĩ phản ứng như vậy là vì cô biết, nếu như để cô ả ác ma kia nhìn thấy mình trong tình trạng như hiện giờ, mặc dù không biết cụ thể rằng cô ả ác ma đó sẽ biểu hiện như thế nào, thế nhưng Liliana biết được là chúng sẽ rất không ổn. Ít nhất là vô cùng không ổn đối với cô.
Gật đầu để biểu thị là mình sẽ không hét lên nữa, Liliana dùng ánh mắt hơi kỳ lạ để nhìn về vua của cô, chỉ là vua của cô không để ý. Sau khi thấy Liliana đã biểu thị là mình không hét lên nữa thì vị vua trẻ cuối cùng cũng thả kỵ sĩ nhỏ của mình ra.
Túm chặt lấy ra giường và trốn vào một góc nhỏ, Liliana thầm cảm thấy đáng tiếc… Không đúng! Không đúng! Là may mắn vì trên người mình không có cảm giác khác thường nào.
Thầm kiểm tra lại thân thể của mình một chút, sau đó Liliana đỏ mặt mà lén lút nhìn về phía vị vua trẻ đang ngồi ờ đầu bên kia của chiếc giường.
“Ngài… Tại sao ngài lại ở…”
“Tại sao ta ở đây? Chẳng phải là do em hôn mê nên ta mới phải bế em về đây đó sao?”
“Bế… Bế… Ah! Ngất?! Vua… Thưa vua, rốt cục thì phần thử thách của em…” Còn đang lắp bắp vì mắc cỡ, thế nhưng Liliana lập tức nhớ ra tình huống mà mình đang phải đối đầu, không đúng, là đã phải đương đầu, và hiện giờ chắc chắn là đã có kết quả cho điều đó. Rốt cục là cô đậu hay rớt?
Đây là vấn đề quan trọng nhất vào lúc này đối với Liliana, những thứ khác đã không còn gì là quan trọng. Nếu cô nhớ không lầm thì sau khi tận dụng sự chỉ bảo và cơ hội cuối cùng mà vua ban cho, cô đã thực hiện xong phần thử thách của mình, thế nhưng sau đó cô lại hôn mê vì kiệt sức nên không nhớ rõ được kết quả. Hiện giờ, cô chỉ nhớ loáng thoáng là lúc đó, cô đã đỡ được kiếm thứ ba của hắc nữ vương, sau đó vì quá vui sướng nên tinh thần thả lỏng dẫn đến ngất xỉu.
Nhớ thì nhớ như thế, thế nhưng cô vẫn cảm thấy rất căng thẳng. Đúng là cô đã đỡ được ba chiêu của hắc nữ vương, thế nhưng đó là nhờ có sự chỉ bảo của vua, hơn nữa sau đó cô còn hôn mê, nếu như… Nghĩ tới đây, nhịp tim của Liliana bắt đầu thót lên, cô vô cùng căng thẳng mà chờ đợi câu trả lời từ vị vua trẻ.
“Ồ? Về chuyện đó sao… Nếu như em chịu hôn ta một cái, vậy thì ta sẽ cho em biết.”
“Ôi chao ~ !?”
Giật mình mà trợn to hai con mắt, Liliana thật sự không ngờ được là vua của cô lại nói như vậy với cô vào thời điểm này. Ô ô ô ~~~ Cái chuyện mắc cỡ đó, sao có thể nói thẳng thừng ra như thế trong tình cảnh này chứ? Nếu không phải vì hiện giờ cô đang cảm thấy rất lo lắng và khẩn trương cho kết quả mình phải đối mặt thì cô tuyệt đối sẽ chìm vào trong thế giới của mình.
“Ha ha, đùa tý thôi! Chúc mừng em, Liliana • Kranjcar! Từ hôm nay trở đi, em chính là kỵ sĩ riêng của ta. Hãy hoan hô đi, vì em đã đạt được thứ mình muốn. Từ giờ khắc này trở đi, em chính là ngự thân kỵ sĩ của Đọa Thiên Chúa Tể.”
“————!!”
Một giây, hai giây, ba giây… Ngẩn người một lúc, sau đó Liliana hét lên trong sự vui sướng tột độ: “AH!!!!! Thật… Thật là như vậy sao? Thật sự là như vậy sao??” Mặc dù biết rằng vua của cô sẽ không lừa cô, thế nhưng bởi vì quá kích động và vui mừng, Liliana kìm không được mà muốn xác nhận lại một lần nữa.
“Em cảm thấy là ta sẽ lừa em sao?”
“Ah ~~ Không! Không! Không! My Lord, em… em…”
Nghẹn ngào đến không nói được thành tiếng, đôi mắt lại một lần nữa ướt đẫm, vai của Liliana liên tục run lên, lần này cô khóc vì vui sướng. Thành công đã tới, và cô đã phải chờ đợi quá lâu. Suốt sáu năm trời, vua của cô biệt tung biệt tích, và cô đã phải chờ đợi trong sự vất vả cùng khổ nhọc khi hầu như phải một mình chống đối lại tất cả mọi thứ vẫn luôn muốn đẩy lùi khát vọng theo đuổi của cô.
Khi nghe tin vua trở về, cô đã rất vui, thế nhưng sự vui sướng đó chẳng kéo dài được bao lâu thì cô đã nhận được thông báo là đối thủ cũ của cô đã trở thành vua và hoàn thành thử thách để trở thành kỵ sĩ tùy thân cho người mà cô khao khát. Khi đó, cô đã tuyệt vọng biết bao, cũng vì thế nên cô đã nghĩ quẩn mà đầu nhập vào dưới trướng của hầu tước Voban, chấp nhận sự dằn vặt của con tim, cô chỉ mong tìm ra được một cơ hội bé nhỏ để theo đuổi thứ mình muốn.
Thế nhưng, mặc dù đã làm tới mức đó, thành công vẫn không đến với cô, cô hầu như đã tuyệt vọng tới mức muốn tự sát. Tuy nhiên, điều hạnh phúc chợt ập tới khi vua của cô nói rằng ngài ấy tha thứ cho cô, bất chấp việc cô từng ‘phản bội’, vua của cô vẫn dung túng cho cô và ban cho cô cơ hội để có thể tiếp tục theo đuổi.
Rồi sau đó, khi tới dinh thự này, cô có cơ hội được rèn luyện với hắc nữ vương. Mặc dù rất nghiêm khắc, thế nhưng hắc nữ vương đã tận tâm chỉ bảo cho cô, đồng thời vua của cô cũng không ngừng động viên cô mỗi khi đêm về và vuốt lên những vết thương xuất hiện trên người cô trong sự ân cần đến cùng cực.
Thiên tân vạn khổ, cuối cùng thì giờ, sau sáu năm cố gắng và nỗ lực, cô cuối cùng cũng đã đợi được đến ngày mà thành công chịu đến với cô. Cô đã có tư cách để làm bạn bên cạnh vua của mình, điều đó khiến cô không thể kềm được nước mắt.
“Ô ô ô… Vua ~~~~~”
“Được rồi! Không sao hết! Mọi thứ đã xong. Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, hôm nay, ta cho phép kỵ sĩ nhỏ chính thức của ta được quyền làm nũng với vua của mình.” Xoa nhẹ đầu của Liliana, Itsuka Ken cười nói.
Được vua dỗ dành! Liliana chợt cảm thấy vô cùng mắc cỡ, là người lớn rồi mà cô vẫn còn phải để cho vua dỗ dành như một đứa bé, thật là mắc cỡ. Chỉ là tuy cảm thấy vô cùng mắc cỡ và thẹn thùng, thế nhưng đối với sự vuốt ve và dỗ dành quá sức là dịu dàng của vua, Liliana thật sự không nỡ từ chối. Cô chỉ cảm thấy phi thường hạnh phúc, con tim ấm lên, mặt cũng trở nên hồng hồng vô cùng đáng yêu.
Bất quá, giờ cô đã là kỵ sĩ ngự thân chính thức của vua rồi, không thể ủy mị và mềm nhũn như thế được, phải cứng rắn lên. Ở trước mặt của vua, cô nhất định không thể để cho vua nhìn thấy biểu hiện sa đà của mình.
Vội vàng khống chế lại tâm trạng đang kích động quá mức, Liliana nhanh chóng lấy lại trạng thái tinh thần nên có của một kỵ sĩ. Hít sâu vài hơi, Liliana, với gương mặt vẫn còn đỏ ửng, ngăn cản hành vi tiếp tục vuốt ve và dỗ dành của vua rồi nói: “Được… Được rồi, thưa vua! Để vua nhìn thấy biểu hiện thất lễ như vừa rồi, Lily hổ thẹn!”
“Thất lễ gì chứ? Kỵ sĩ nhỏ của ta muốn làm nũng với ta, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Cho nên từ giờ trở đi, nếu như xung quanh không có người, ta cho phép Lily được quyền làm nũng với ta bất cứ lúc nào em muốn. Đây là đặc quyền ta dành riêng cho em nha, Lily. Ngay cả Erica và những người khác cũng không có được đặc quyền này.”
“Ah? Đặc… Đặc quyền? Em… Em…”
Cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt mà chúa tể dành riêng cho mình, Liliana bỗng dưng lại cảm thấy xúc động và muốn khóc lớn thêm một lần nữa. Hành vi phản bội lúc trước, cho dù những người xung quanh có nói thế nào thì nó vẫn luôn là một cây gai ở trong lòng của Liliana, cô quá chính trực, vì thế cô luôn cảm thấy là mình thẹn với vua. Nhưng cho dù vậy thì vua của cô vẫn luôn quan tâm cô nhiều như thế, nó khiến cô muốn gào khóc vì cảm giác hạnh phúc và hối hận đang trào dâng trong lòng.
“Nhưng hãy nhớ rằng đặc quyền của ta không phải là thứ tùy tiện ban phát như thế, cho nên em phải đáp ứng được một điều kiện của ta thì đặc quyền này mới thuộc về em, đó là hãy quên sạch tất cả mọi thứ có liên quan đến sự kiện của hầu tước Voban đi.”
Giật mình, Liliana ngẩng đầy và dùng đôi mắt mông lung đẫm nước của mình để nhìn về phía vua của cô.
“Nói thật lòng thì khi mới trở về và đột nhiên nghe được tin này, ta thật sự đã rất tức giận. Tự nhiên nghe được là kỵ sĩ dự khuyết mà ta đã đích thân khâm định đột nhiên chạy tới dưới trướng của người khác, chỉ thiếu một chút nữa là ta đã giết tới tận Đông Âu để quất cho lão hầu tước già đó một trận sau đó tóm cổ em trở về để chất vấn em.”
“Đúng, đúng không…”
“Im lặng! Lúc này thì em đừng nói gì hết! Đừng nói những lời khiến ta mất hứng, chỉ cần ngồi đó và nghe thôi!” Đặt bàn tay lên đầu của Liliana và xoa khẽ, Itsuka Ken ngăn cảm Liliana tiếp tục nói xin lỗi, nhưng dù vậy thì cậu vẫn thấy được là những giọt nước mắt hối hận và oan ức của Lily đã bắt đầu đảo quanh viền mắt.
“Mặc dù lúc đó rất tức giận, nhưng ta lại hiểu em. Ta nghĩ mình hiểu em còn hơn chính cả bản thân em hiểu về mình; em nghiêm túc, thẳng thắn và chính trực hơn con bé Erica nhiều lắm; nếu như không có lý do thì sao có thể đột nhiên vô duyên vô cớ mà đầu quân cho hầu tước Voban được chứ?”
“Khi đó, ta chỉ suy đoán rằng liệu có phải là do hầu tước Voban muốn làm gì đó nên đã bắt người nhà của em để uy hiếp em hay không, chỉ là nghĩ một hồi thì ta chợt phát hiện là mình bỏ sót một việc. Em và con bé Erica vẫn luôn là đối thủ xứng tầm với nhau, đột nhiên con bé Erica vì nhận được sự trợ giúp của ta mà vượt lên trước em quá nhiều, điều đó khiến em cảm thấy áp lực quá lớn. Cho nên lý do khiến em đột nhiên đầu quân vào dưới trướng của hầu tước, hẳn là vì em muốn lợi dụng ông ta để trở thành campione, từ đó nhận được sự thừa nhận của ta, ta nói đúng không?”
Hóa ra vua đã sớm nhìn thấu tất cả mọi thứ rồi sao?
Mình thật là kém cỏi. Vì sức mạnh mà làm ra việc có tính chất ‘phản bội’ như vậy, mặc dù lý do là vì muốn sớm lấy được sự chấp thuận của vua, thế nhưng cũng không thể bài trừ đi vấn đề tư tâm của mình khi đó, mình thật sự không cam lòng và cũng không muốn thua cô ta. Mình…
Một tiếng ‘Pặc!’ vang lên một cách giòn giã, trán của Liliana đã bị búng trúng một cái. Đau quá, ô ~~~~
“Đừng cứ hễ động một chút là cứ thích suy nghĩ lung tung, con bé ngốc này! Ta còn chưa nói xong.” Giọng nói vừa bực mình vừa buồn cười của vị vua trẻ vang lên, “Ta biết là cho tới giờ thì em vẫn luôn tự trách và không thể tự tha thứ cho mình được, đây là lỗi của ta!”
“Ah! Không! Vua, tại sao…”
“Im lặng và ngồi đó! Em chỉ cần nghe thôi.” Vị vua trẻ rất ngang ngược mà bắt Liliana phải câm miệng rồi tiếp tục nói: “Việc em vẫn luôn tự trách và không thể tha thứ cho mình như thế quả thật là lỗi của ta, ta đã không thông cảm cho cảm giác của em. Em là một kỵ sĩ chân chính, thế nên nếu ta cứ vị tha và dung túng cho những lỗi lầm của em như thế chỉ bởi vì ta rất thích em, vậy thì cũng chẳng khác gì ta đang phủ định phần kỵ sĩ ở trong em, với một vị vua thì đây là lỗi lầm không thể tha thứ được, một sự phản bội không thể chối cãi.”
“Vì thế hiện giờ, ta đã quyết định rồi, mặc dù rất thích em, thế nhưng ta không thể tùy tiện dung túng em như thế, vì điều đó chỉ khiến em cảm thấy bứt rứt và khó chịu. Nếu đã vậy, chờ tới thời điểm nào đó thích hợp, ta sẽ trừng phạt em một lần, sau đó thì mọi thứ xem như xóa bỏ. Khi đó thì em hãy mau quên sạch chuyện này đi, vì em và cũng là vì ta, được chứ?”
“Xin hãy trừng phạt Lily ngay bây giờ đi!”
“Bây giờ?”
“Vâng! Đây là quyết định và cũng là mong ước của em. Xin hãy trừng phạt Lily ngay đi, để Lily có thể chuộc lỗi cho hành vi sai trái của mình.”
“Ây dà ~~~ Chuyện này ~~” Ánh mắt của vị vua trẻ hơi liếc về phía phần ra giường mà Liliana đang ngồi một cái, điều này khiến cho con tim thiếu nữ của Liliana cũng chợt thót lên, cô hơi cảm thấy bất an vì việc này, thế nhưng cô vẫn không thay đổi quyết định.