Itsuka Ken ngơ ngác mà nhìn về phía thân ảnh vĩ ngạn đang dần dần biến mất ở trước mắt, bên tai của cậu dường như vẫn còn văng vẳng những câu trăn trối của thần mặt trời Mithra.
『 Verethragna… Bản điện biết rõ ngươi thực ra đã không phải là chiến thần thủ hạ của bản điện… Thế nhưng bản điện không quan tâm việc ngươi đến từ đâu, họ tên là gì… Nếu ngươi đã thừa kế sức mạnh của Verethragna… cũng thừa kế bản chất của Verethragna… vậy thì ngươi chính là kẻ kế thừa di chí của hắn… Bản điện cũng sẵn lòng xem ngươi như người của bản Thánh Giáo… 』 Mithra mệt nhọc nói, 『 Thần cách của bản điện đã vỡ… Cái chết đã bắt đầu kêu gọi… Bản điện chết không đáng tiếc… Thành viên của Thánh Giáo không sợ chết khi chiến đấu với cái ác… Thế nhưng, với nghiệp chướng đã khiến bản điện rơi vào tình trạng này, sau khi bản điện chết đi, ngươi phải là người gánh vác… 』
『 Bản điện biết ngươi không đủ sức để tiêu diệt nó… cho nên bản điện để bản nguyên của mình lại cho ngươi… Bước vào thánh đồ, có thể nhập Thánh Giáo… Một ngày nào đó… có lẽ ngươi sẽ thật sự được Thánh Chủ sắc phong… Hi vọng trước lúc đó, ngươi vẫn sẽ kế thừa di chí của Verethragna… Nhớ kỹ… Phải tiêu diệt nó… Hi vọng đến một ngày… chúng ta sẽ gặp… lại… 』 Nói xong, Mithra nhắm mắt lại và dần tan biến.
Biết rõ —— Mithra hoàn toàn biết rõ việc cậu giả mạo Verethragna? Đến cùng là lúc nào? Tại sao đã biết rõ mà… Khoan! Kế thừa di chí… Thánh Giáo… Thánh Chủ… Thánh Chủ?
Nhớ lại lời trăn trối của Mithra, Itsuka Ken lập tức phát hiện ra sơ hở của mình, ngay lập tức, sắc mặt của cậu trở nên rất khó coi.
Đã biết rõ là nói nhiều ắt nói hớ, thế nhưng thật không ngờ là cậu lại bị hớ ngay từ câu đầu tiên.
Bởi vì biết là nếu nói nhiều sẽ bị lộ cho nên ngay từ đầu, ngoại trừ lúc mới gặp nhau, Itsuka Ken có học theo cách nói của Verethragna mà đáp lời của Mithra thì hầu như toàn bộ thời gian còn lại, cậu gần như chẳng nói bao nhiêu để tránh bị lộ tẩy.
Chỉ là cậu ngây thơ quá rồi, người ta đã biết ngay từ đầu. Bởi vì trong Bái Hỏa Giáo, thành viên của Bái Hỏa Giáo không bao giờ gọi giáo chủ là ‘giáo chủ’ mà gọi là ‘Thánh Chủ’, cũng giống như việc gọi thành viên của giáo là ‘Thánh Đồ’ và gọi bản giáo là ‘Thánh Giáo’. Đã biết đối phương là Thiện Thần, hơn nữa chân lý của Bái Hỏa Giáo là Thiện Ác Nhị Nguyên Luận khiến cho Thiện – Ác phân liệt tới cực đoan như vậy, tại sao cậu không chú ý tới yếu tố xưng hô mà né đi chứ? Tại sao lúc đó lại não tàn mà kéo cái tên Thánh Chủ nào đó ra để uy hiếp Mithra như vậy? Đây không phải là ‘lạy ông tôi ở bụi này’ sao?
Thảo nào mà lúc đó, khi cậu nhắc tới ‘giáo chủ’ thì phản ứng của đối phương lại kịch liệt tới vậy; hơn nữa sau đó, cách cư xử và trả lời của đối phương cũng có chút bất thường.
“Hóa ra là biết ngay từ đầu rồi sao?” Itsuka Ken cười khổ, “Mình cũng thật là lanh chanh! Bị người ta trêu như con khỉ vậy! Nếu không phải là đối phương không có ác ý thì phỏng chừng mình đã tiêu rồi.”
Cười tự giễu, Itsuka Ken không có cân nhắc tới việc tại sao Mithra không vạch trần mình nữa. Dù sao thì Mithra cũng đã chết rồi, nếu ông đã nói rằng bởi vì cậu ‘kế thừa’ di chí của Verethragna nên được ông thừa nhận, vậy thì cậu cứ tin như vậy đi thôi. Hiện giờ, việc cậu cần làm chỉ có một, đó là phải tự ngẫm lại cho sai lầm chí mạng vừa phạm phải của mình. Nếu như lần này không phải là lại được nữ thần may mắn trợ giúp, phỏng chừng là cậu đã phải chết tới không thể chết lại.
Lừa người ta mà bị lật tẩy, đã vậy còn không biết mà dương dương đắc ý ở trong lòng, nếu như hôm nay trùng hợp mà Mithra không chết, phỏng chừng thì mai mốt người phải lãnh hậu quả sẽ là cậu. Chưa biết chừng hậu quả đó sẽ thảm khốc vô cùng, còn may là không có chuyện gì, nếu không thì muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
“Xuy xuy xuy xuy xuy…!!!”
Trong khi Itsuka Ken đang tự mình ngẫm lại cho sai lầm mình vừa phạm phải thì đột nhiên, cậu nghe được âm thanh của một vật gì đó đang bị ăn mòn. Nó tựa như là tiếng phát ra khi acid đặc bị giội lên kim loại, và âm thanh đó phát ra từ trong cơ thể của cậu!!
Ngay sau đó, Itsuka Ken đột nhiên cảm thấy đau đớn kịch liệt, nguyên nhân là dường như có thứ gì đó đang ăn mòn căn nguyên của cậu; và cảm giác đau mà cậu đang cảm nhận được cũng đến từ căn nguyên.
Thật sự quá đau! Nó khiến cho tinh thần của cậu thiếu chút nữa đã thất thủ. Cuối cùng, cậu không thể nhịn được nữa mà gầm thét một cách thảm thiết: “YA —— ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah……!!!!!!!!!!!!!!!”
Mỗi khi nhắc tới chữ đau, người ta thường dùng cách nói là ‘tê tâm liệt phế’ để diễn tả cho nỗi đau không thể nào tưởng tượng được, thế nhưng lúc này, Itsuka Ken có thể đảm bảo là cảm giác đau tới ‘tê tâm liệt phế’ cũng chẳng đủ để xách dép cho cảm giác đau mà cậu đang chịu đựng. Nói là ‘vạn tiễn xuyên tâm’ cũng vẫn còn nhẹ, nói là ‘vạn nghĩ phệ hồn’ cũng vẫn còn kém một chút.
Đây không phải là nói ngoa để cường điệu vấn đề mà là thật sự như vậy, bởi vì ‘vạn tiễn xuyên tâm’ cho dù có đau đến thế nào đi nữa thì cũng chỉ là nỗi đau thể xác, chỉ cần cảnh giới tinh thần hơi cao một chút thì ‘vạn tiễn xuyên tâm’ cũng không phải là vấn đề gì quá nghiêm trọng, đại đa số các thần linh chỉ cần cam tâm chịu khổ công rèn luyện một chút thì cũng đều có thể chịu được cảm giác đau này mà không kêu ra thành tiếng.
Còn nếu như là các khổ tu sĩ, bọn họ thậm chí có thể xem cảm giác đau của ‘vạn tiễn xuyên tâm’ như một sự rèn luyện cực tốt để trui rèn tâm cảnh. Đối với khổ tu sĩ thì nỗi đau về thể xác có đau đến cách mấy cũng chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng cho bọn họ, bọn họ truy cần sự siêu thoát đến từ tâm linh, vì thế ‘đau’ đối với họ chỉ có thể xem như một bữa cơm trưa hằng ngày.
Thậm chí với những khổ tu sĩ thiên tài ( mà hay được những người khác gọi là ‘biến thái’ ), bọn họ có còn có thể xem cảm giác đau như là một món ăn cực kỳ ngon miệng, họ có thể tìm được cảm giác sung sướng khi gặp phải đau đớn cùng cực. Không phải là vì họ có bệnh, mà là vì họ có thể cảm nhận được sự tiến bộ về mặt tâm linh của mình một cách trực tiếp, cho nên đau tới cực hạn đối với họ cũng tương đương với sự tiến bộ không gì sánh nổi, họ sung sướng vì điều đó.
Còn về ‘vạn nghĩ phệ hồn’, cái này thì không cần phải nói rồi. Nếu nói ‘vạn tiễn xuyên tâm’ mà nỗi đau đề thể xác, vậy thì ‘vạn nghĩ phệ hồn’ là cảm giác đau về tinh thần, thậm chí là linh hồn. Mà linh hồn là một trong những thứ gốc rễ cơ bản nhất của một sinh vật, vì vậy cảm giác đau này tuyệt đối không phải là người bình thường, thậm chí là các khổ tu sĩ bình thường có thể chống cự. Giống như đại thần virus đã nói, cảm giác đau này ngoại trừ những khổ tu sĩ thiên ( biến ) tài ( thái ) cực kỳ hiếm hoi ra thì quả thật không ai có thể chống cự được. Thế nhưng hiện giờ, cảm giác đau mà Itsuka Ken đang phải chịu còn kinh khủng hơn thế nữa, bởi vì căn nguyên của cậu đang bị phá hư. Cảm giác đau này quả thật là siêu việt tất thảy, nó khiến cậu suýt chút nữa phát điên. Nếu như không phải là cậu từng phải nếm cảm giác đau đến tột độ khi triệu hồi Nero tới đây, cậu dám chắc là ngay khi cảm giác đau này ập tới, cậu nhất định sẽ thất thủ mà phát điên.
Khác với cảm giác đau mà Alice, Erica và Liliana phải chịu; khi đó, các cô đau là bởi vì căn nguyên của các cô bị tác động và chuyển hóa, thế nhưng sự tác động và chuyển hóa này là dựa trên căn nguyên vốn có của các cô, chúng chỉ đang tiến hóa, thế nên cảm giác đau lúc đó dù rất rất rất kịch liệt, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể chịu đựng. Alice thì có lẽ hơi nhỉnh hơn một chút vì ngoại trừ căn nguyên tiến hóa ra thì cô còn phải bù đắp căn nguyên, cho nên đau hơn là bình thường. Còn lúc này, điều Itsuka Ken đang phải chịu đựng đó là cảm giác đau đến tận căn bản vì căn nguyên đang bị hủy hoại.
Đúng! Là đang bị hủy hoại! Itsuka Ken có thể cảm nhận được rõ là ở nơi sâu xa nào đó trong cơ thể, căn nguyên của cậu đang bị hủy hoại, nó đang bị ăn mòn và phá nát.
Là Mithra? Đúng! Nhất định là Mithra, mặc dù không biết là vì lý do gì, cũng như có thể khẳng định được là đối phương không có ý hại cậu, thế nhưng người duy nhất có thể làm được điều này chỉ có Mithra, bởi vì Mithra là người gặp cậu sau chót.
Chỉ là rốt cục thì tại sao đối phương lại làm như vậy? Chẳng lẽ Mithra đưa thứ gì vào trong cơ thể… Khoan! Đợi một chút! Lúc nãy khi trăn trối thì Mithra đã nói gì? Nói gì nhỉ?
Quá đau! Cảm giác đau như từng cơn sóng đánh thẳng vào tinh thần của Itsuka Ken khiến cho suy nghĩ phát tán của cậu không thể nào tiếp tục được nữa. Mặc dù cậu rất muốn nghĩ lung tung để quên đi cảm giác đau hiện tại, thế nhưng hoàn toàn không được, bởi vì cảm giác đau này đến từ căn nguyên của cậu, muốn quên cũng không thể.
Cố gắng kềm chế cơn đau lại, thế nhưng toàn thân của Itsuka Ken đều đang run lên. Xương cốt dường như cũng vặn vẹo; dây gân, mạch máu, cơ bắp, nội tạng thì dường như đang xoắn lại với nhau; tủy não thì dường như bị ai đó thọc một cây sắt nóng vào rồi khuấy mạnh; linh hồn thì dường như đang bị xé ra – may lại, rồi lại xé ra – may lại.
Itsuka Ken thật sự muốn điên rồi. Toàn thân cậu đều bị mồ hôi làm cho ướt dầm dề, năng lượng thì mất khống chế và phun ra, cơ thể cậu hầu như đang rơi tự do về phía mặt đất vì cậu không thể nào phân tâm để bay lượn được nữa.
“Đáng… chết… !!!! Chuyện… này… rốt… cục… là… sao… Đau…! HỐNGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“Đinh ——! Bản nguyên [ Ác Lực ] của Zoroaster nghiền nát, Gift [ Ác Lực ] của ký chủ biến mất.”
“Đinh ——! Bản nguyên [ Lửa ] của Zoroaster nghiền nát, Gift [ Lửa ] của ký chủ —— [ Phần Thần ] biến mất.”
“Đinh ——! Bản nguyên [ Phật Lực ] của Phật môn nghiền nát, Gift [ Phật Lực ] của ký chủ biến mất.”
“Bởi vì ba trong số bốn đại căn nguyên của thần cách [ Tịnh Niết ] là [ Ác ], [ Phật ], [ Hỏa ] đồng thời nghiền nát, thần cách [ Tịnh Niết ] tan vỡ!”
Cảm giác đau đã kết thúc, Itsuka Ken thở hồng hộc, cậu thật sự không biết nói gì về tình huống này. Rốt cục thì Mithra đang muốn làm gì? Nếu như cậu mà không phải là một tồn tại đặc dị có đại thần ‘virus’ làm hậu thuẫn, với tình trạng hiện tại của cậu là thần cách thì nghiền nát còn căn nguyên thì tan vỡ, sống được hay không còn là một vấn đề. Không đúng! Vẫn còn Blacklight Virus và [ Tinh Lọc ], thậm chí là thiên phú về [ Thời Gian ] cùng với một số Gift khác vẫn còn. Chỉ là tình huống này…
“Chuyện này đúng là… Ô ~~ ? Oaaaa ~~~~~~~~!!!” Trong khi Itsuka Ken đang cảm thấy nhức hết cả bi và không biết phải nói, vốn định mở miệng cmn vài câu thì đột nhiên, một luồng cảm giác sảng khoái tới chí cực chợt xuất hiện trong cơ thể của cậu. Từ cực thống đến cực khoái, hơn nữa còn đột nhiên không có dấu hiệu nào, lý trí của Itsuka Ken thật sự vỡ tung mà chìm vào trong khoái cảm không gì sánh được.
“Đinh ——! Việc dung hợp bản nguyên [ Ánh Sáng ] đến từ Bái Hỏa Giáo ▪ Hoàn Tất! Nguyên lực [ Ánh Sáng ] ▪ Sinh Ra! Ký chủ nhận được Gift [ Ánh Sáng ].”
“Đinh ——! Nhận được bản nguyên [ Ánh Sáng ] hoàn chỉnh đến từ thần mặt trời Mithra của Bái Hỏa Giáo, thần cách [ Ánh Sáng ] bắt đầu ngưng tụ.”
“Đinh ——! Bởi vì thần cách [ Tịnh Niết ] đã tan vỡ, thần cách [ Ánh Sáng ] trực tiếp ngưng tụ. Thần cách [ Ánh Sáng ] ngưng tụ thành công!”
“Đinh ——! Nhiệm vụ chi nhánh ‘giết chết và cắn nuốt thần mặt trời Mithra của Bái Hỏa Giáo’ của ký chủ đã hoàn thành, ký chủ nhận được 90.000 điểm năng lượng. Hiện tại số điểm năng lượng của ký chủ là 180.000 điểm!”
Mãi cho tới khi tất cả những gợi ý của hệ thống xuất hiện trong đầu của Itsuka Ken tan đi thì khoái cảm mới dần dần biến mất. Sau khi khoái cảm tan hết thì lý trí của Itsuka Ken mới dần trở về với cơ thể, và tới lúc này thì cậu mới nhận ra sự thay đổi vừa diễn ra ở trong cơ thể mình.
Nói chung, ngắn gọn một câu, đó là cậu rất muốn khóc!
Thật sự! Cậu thật sự rất muốn khóc. Thật quá oan! Oan không chịu được! Oan còn hơn cả Đậu Nga nữa!
Thật đúng là một tên khốn kiếp! Chết thì thôi đi! Còn hủy sạch căn nguyên của ông! Báo hại bao nhiêu Gift mà ông đây đang có đều bị hủy sạch. Con mẹ nó, đây là đang trả thù sao? Là trả thù đúng không? Ông đây liều mạng, thiếu chút nữa là bị nổ tung mới cắn nuốt được bóng của rồng ba đầu với phật châu để ngưng tụ được ba Gift là [ Ác Lực ], [ Phật Lực ] với [ Ác Hỏa ], hơn nữa sau đó còn phải dằn vặt thêm một đoạn thời gian với trùng hợp cắn nuốt được hóa thân [ Ngựa Trắng ] của chiến thần Ba Tư để nhận được [ Thái Dương Thánh Hỏa ] mà nhận được [ Phần Thần ]. Bây giờ trực tiếp bị Mithra hủy hết.
Mà điều khiến cho người ta tức nhất là đâu phải hiện giờ chúng không có ích gì với cậu? Quá có ích đi chứ! Tối thiểu thì tính đến thời điểm hiện tại, Gift [ Phần Thần ] vẫn luôn là Gift mạnh nhất của cậu; [ Phật Lực ] và [ Ác Lực ] mặc dù cậu vẫn chỉ có thể dùng chúng ở mức tối đơn giản, thế nhưng chúng vẫn giúp ích cho cậu khá nhiều.
Giờ thì mất sạch hết rồi, chỉ đổi lấy được có mỗi một Gift là [ Ánh Sáng ] mà cậu chưa hề quen biết. Đây mà gọi là ‘tặng’ cho cậu sao? Thật sự là tặng mà không phải là đang ‘chơi’ cậu?
Mặc dù cậu biết là Mithra nhất định sẽ không làm việc thừa khi truyền căn nguyên của mình cho cậu, đối phương nói rằng tặng cho cậu thì nhất định là tặng cho cậu, tuyệt đối không nói ngoa.
Tại sao cậu dám chắc như vậy? Rất đơn giản, bởi vì người ta mạnh hơn cậu thôi. Người ta là phân thân của một vị thần đỉnh phong trong hàng 3 chữ số, thậm chí ai biết được thần ánh sáng Mithras của Bái Hỏa Giáo có phải là thần linh hai chữ số hay không? Mà bản thân của Mithra cũng là một vị thần có tầng thứ cực cao trong hàng 3 chữ số. Mithra đã nói là tặng cho cậu để cậu có thể thắng được phân thân của Zeus, vậy thì nhất định sẽ không hại cậu.
Thế nhưng mà vấn đề là cậu không biết nó có ích gì, đây mới là vấn đề. Con bà ngoại nó, tặng cho cậu một thứ và bảo là nó rất là có ích cho cậu, cậu cũng tin là vậy, thế nhưng lại không cho cậu bản thuyết minh. Không có catalog thì bảo cậu dùng thế quái nào với thứ đồ chơi cao cấp như thế này?
Còn [ Ánh Sáng ]? Sáng con bà nó chứ? Giờ cậu phải làm sao để đánh với phân thân của Zeus đây?
Không thể hiểu được hành vi này Mithra có ý nghĩa gì, mà thời gian lại đang gấp, vậy thì phải làm sao giờ? Hỏi thôi chứ sao! Còn hỏi ai? Ngoài ông già đó ra thì còn ai vào đây nữa? Cho nên không chút do dự, Itsuka Ken lập tức tháo sự che đậy của mình với virus ra và hét lớn: “Đồ con rệp! Mau thò đầu ra đây cho tui!!!”
Được rồi! Nói đi nói lại, chẳng qua là con hàng này đang ấm ức vì việc bị đau tới chết đi sống lại lúc nãy nên mới như vậy thôi, không thấy là lúc nói đau thì nói nguyên một đống còn lúc sướng thì chỉ có mỗi một câu thôi sao? Trong khi đó, tác giả dám lấy nhân cách của mình ra để đảm bảo, là cảm giác đau và sướng của con hàng này là ngang nhau, đau bao nhiêu thì sướng bấy nhiêu, thậm chí vì mới đau xong nên cảm giác sung sướng sinh ra sau đó tuyệt bức là siêu việt cảm giác đau tới tới mấy lần, thậm chí là mấy chục lần.
Chỉ là bởi vì sướng quá nên lý trí bị bao phủ, kết quả là sau khi ý thức trở lại, cậu chàng phát hiện là mình đã ‘mộng tinh’ tới ướt cả quần. Hồi trước, bao nhiêu lần cậu dùng chiêu này để thu phục các cô gái mà mình thích, vậy mà hiện giờ lại gặp phải tình cảnh sướng tới mất khống chế, cho nên kết quả là cu cậu thẹn quá thành giận.
Thẹn quá thành giận cộng với ấm ức vì phải chịu khổ do bị đau tới suýt phát điên, Itsuka Ken cần có nơi để trút giận, cho nên gọi Virus đại thần ra để trút giận cũng là điều dễ hiểu. Tất nhiên, một nguyên nhân lớn khác khiến cậu gọi virus ra là vì hiện cậu đang có rất nhiều nghi hoặc muốn giải thích, bất quá trước mắt cứ gọi ông già đó ra để trút giận cái đã, còn muốn hỏi gì thì để sau.
Bởi vậy mới nên mới nói là có đôi khi, con hàng này thật sự chẳng khác gì một đứa trẻ, bởi vì chỉ có trẻ em mới hay tùy hứng và thích giận cá chém thớt như vậy. Đúng vậy, là đứa trẻ! Chỉ là ‘đứa trẻ’ này hơi rắc rối một chút thôi. Ừ! Có ‘một chút’ thôi, nếu đem toàn bộ số mondaiji có trong Khu Vườn Nhỏ gộp lại cùng một chỗ thì có lẽ so được với con hàng này.
Nói chung là trước mắt, Itsuka Ken muốn gọi virus đại thần ra, vừa để trút giận mà cũng là vừa để giải đáp thắc mắc cho mình. Chỉ là sau khi kêu gọi virus, thứ cậu nhận được không phải là tiếng đáp lại của virus, cậu chỉ nhận được một tin tức xem như là thư trả lời tới từ đại thần virus mà thôi.
‘Hiện giờ bản đại thần không có thời gian để ý tới ngươi. Việc sáng tạo công pháp cho ngươi đang tới giai đoạn quan trọng, không rảnh mà nói chuyện phiếm với ngươi đâu! Chuyện của ngươi bản đại thần đã biết rồi, là chuyện tốt! Cái đống mà mi lấy được trước đó chẳng qua là chỉ là ba cái thứ lặt vặt râu ria ở bên ngoài, so với bản nguyên chân chính thì chỉ là một đống rác. Tiểu tử ngươi chẳng lẽ là con riêng của nữ thần may mắn hay sao mà lại gặp phải cái chuyện ngàn tỷ năm mới có một lần này? Đường đường là một vị thần gần như tối thượng của hàng ba chữ số vậy mà lại cam tâm đem toàn bộ bổn nguyên và thần cách mà mình có cho ngươi. Thằng nhóc! Cười trộm đi! Cho dù bây giờ ngươi có tự xưng là thần ánh sáng thì cũng chẳng có ai nói gì ngươi được hết, thậm chí cả nghi ngờ cũng không có. Cho nên không cần để ý tới mấy thứ rác rưởi kia, cứ dùng thử thứ mới nhận được đi là tốt rồi. Phần còn lại ngươi tự xử lý!’
Hả? Bản nguyên chân chính? Râu ria? Nhận được mấy từ khóa này, Itsuka Ken cảm thấy dường như thắc mắc của mình nằm ở đây. Vì vậy, cậu bắt đầu nhanh chóng phân tích.
Ác lực và viêm lực là thứ cậu nhận được sau khi cắn nuốt cái bóng của rồng ba đầu, còn phật lực thì cậu nhận được từ xá lợi mà Atula vương đã tặng cho cậu để làm bùa hộ mệnh.
Giờ làm một phép suy luận logic đơn giản, ba loại lực cậu đã mất đều đến từ bản nguyên mà cậu nhận được sau khi cắn nuốt một vật nào đó tách ra từ cơ thể của người khác, cho nên nó nhất định sẽ không sánh bằng bản nguyên mà cậu nhận được khi cắn nuốt chính bản thân người đó. Vậy tức là phật lực của cậu không thể bằng được Atula vương, còn ác lực của cậu không thể so được với rồng ba đầu.
Mà hiện giờ, Mithra lại đem thần cách và toàn bộ bản nguyên mà ông có cho cậu, vậy tức là cậu đã cắn nuốt được Mithra một cách hoàn chỉnh. Nếu như vậy thì chẳng phải là hiện giờ, bản nguyên [ Ánh Sáng ] mà cậu nhận được là bản nguyên có đẳng cấp tương đương với bản nguyên [ Ác ] của rồng ba đầu? Vậy nguyên lực ánh sáng mà hệ thống đã nhắc tới hẳn cũng phải là một loại linh lực có cấp số tương đương với linh lực của rồng ba đầu và Atula vương?
Cũng bởi vậy cho nên, nó mới có thể hủy được ba loại căn nguyên kia dễ như vậy? Trong khi đó đối với căn nguyên của [ Tinh Lọc ] thì nó lại không thể nào phá hư được, cũng là vì bản nguyên [ Tinh Lọc ] có địa vị và đẳng cấp tương đương với bản nguyên [ Ánh Sáng ]?
Ầy… Thế nhưng mà, cũng không cần phải phá hủy sạch hết như vậy chứ? Có năng lực cắn nuốt và dung hợp của Blacklight virus, cậu hoàn toàn có thể khiến cho sức mạnh cũ của cậu dung hợp một cách hoàn mỹ với bản nguyên [ Ánh Sáng ] mà cậu mới nhận được, cũng đâu cần phải hủy hết như vậy chứ!
Nói chung là hiện giờ, bất kể là Mithra không biết nên vô tình làm vậy, hoặc là dù biết nhưng vẫn cố tình làm vậy, thì cậu cũng chỉ có thể chấp nhận, bởi vì sự cũng đã rồi. Lúc này thì cậu chỉ có thể ngoan ngoãn mà chuyển chức làm thần côn… à nhầm, thần ánh sáng thôi.