Hầu như không có bất cứ ngoài ý muốn nào, tia chớp vàng đâm thẳng vào mi tâm của Itsuka Ken với khí thế không gì cản nổi và biến mất ở trong đó.
Thấy Itsuka Ken cản trước mặt của Athena và bị tia chớp màu vàng óng đâm trúng, sắc mặt của Metis lập tức trở nên trắng xám và hét lên: “KHÔNG ——————!!!”
Hầu như cùng lúc với Metis, Alter và Nero cũng nhìn thấy được điều gì đã xảy ra với master của các cô, và các cô cũng sợ hãi mà kêu lớn.
“Tấu giả ————!!!”
“Ken ————!!!”
Chỉ là bất chấp việc các cô có kêu gào như thế nào thì tất cả cũng đã quá muộn, tia chớp vàng đã hoàn toàn bắn vào trong đầu của Itsuka Ken.
Bị tia chớp vàng đâm trúng, Itsuka Ken hầu như không hề có sức chống cự mà bị hất ngược ra sau, sau đó bốn cô gái chỉ nghe được tiếng kêu có chút thảm thiết của cậu, và sau đó cậu té từ trên không xuống như một thiên thần bị gãy cánh.
“Ư… Ah ah ah ah… Ah ——————!!!!!”
“Ken!!!!” x 2
Đồng thời hét lên, Alter và Nero lập tức phát điên mà bay về phía Itsuka Ken để bắt lấy cậu.
Ở một bên khác, Metis sau khi thấy Itsuka Ken té xuống thì cũng muốn bay về phía cậu giống Alter và Nero, thế nhưng trước khi bay đi thì cô quay đầu nhìn về phía con gái của mình một cái, và thứ hiện lên trong mắt cô là một Athena đã hoàn toàn không có linh hồn với đôi mắt trống rỗng và gương mặt đờ đẫn vô thần.
Thấy con gái của mình như vậy, mặc dù Metis cũng rất muốn bay về phía Itsuka Ken, thế nhưng cô biết là mình không thể làm thế, bởi vì lúc này thì Athena cần có sự an ủi của cô, vì thế cô chuyển hướng bay về phía Athena. Nhìn thấy gương mặt đờ đẫn của Athena và nghĩ tới việc đã xảy ra với Ituska Ken, Metis cảm thấy như tim gan như bị xé ra thành từng mảnh, thế nhưng cô vẫn cố nghẹn sự đau khổ lại và kêu: “Atan…?”
“…”
Không hề phản ứng! Đối với lời kêu gọi của nữ thần trí tuệ, nữ thần chiến thắng không hề có phản ứng; cô vẫn cứ đờ ra, đôi mắt sáng vốn tràn đầy trí tuệ của Athena giờ đã trở nên tối tăm và đục ngầu, tựa như ánh sáng của nó đã hoàn toàn bị dập tắt.
“Atan! Tỉnh lại! Tỉnh táo lại một chút!” Hai tay đặt lên bờ vai của Athena và lay mạnh, Metis cố gắng khiến cho Athena tỉnh táo lại. Cô biết là nếu không thể khiến cho con gái cô tỉnh lại mà tiếp tục như thế nữa, con gái của cô nhất định sẽ điên mất.
Dường như sự lay động và tiếng hét lớn của Metis đã đến được tai của Athena khiến cô hơi tỉnh lại, thế nhưng Athena vẫn không có chút sức sống nào, cô chỉ dùng ánh mắt trống rỗng tựa như không có linh hồn của mình để nhìn Metis và lẩm bẩm: “… Nà? Mẫu… thần…? Vừa rồi… đã… xảy ra… chuyện gì…?”
Giọng nói nhỏ nhẹ, đờ đẫn, khô khan, vô cảm và vấp váp của Athena khiến cho con tim của của Metis dường như quặn lại. Cô biết tại sao Athena lại như vậy. Khác với cô, con gái của cô mặc dù cũng là một nữ thần trí tuệ, thế nhưng về mặt tình cảm thì con gái của cô thật sự còn quá non nớt, và đả kích này thật sự là quá lớn đối với Athena, nó tựa như một đòn cuối cùng giáng mạnh vào tâm lý vốn đã trở nên vô cùng mệt mỏi vì bao áp lực mà con bé đã phải chịu.
“Không có việc gì! Không sao đâu! Hắn nhất định sẽ không sao đâu, Atan! Hắn… Hắn giảo hoạt như vậy, cho nên hắn nhất định sẽ không sao đâu!” Ôm thật chặt đứa con gái đang bị sự đau khổ dày vò tới đờ đẫn của mình, Metis cố nén những giọt nước mắt đang sắp trào ra bên khóe mắt. Cô nhắm chặt mắt lại và nhẹ giọng an ủi Athena, mặc dù lúc này, cô cũng đang bị sự đau khổ làm cho ruột gan như đứt ra thành từng khúc.
“Ha ha… Người… đừng dối con… mẫu thần… Người biết… tia chớp đó… là gì… đúng không?” Cất tiếng cười khẽ, thế nhưng giọng nói lại như tro nguội không còn chút cảm xúc nào, Athena nở nụ cười chết lặng đến cùng cực để hỏi lại Metis.
Nhìn thần thái còn sống mà như đã chết của Athena, con tim vốn đã đau tới mức không thở nổi của Metis lại như bị ai đó vò xé lấy. Thế nhưng, mặc dù trong nội tâm đã đau tới mức tưởng chừng như sắp chết lặng, Metis vẫn không thể để điều đó lộ ra trước mặt của con gái. Cô tuyệt đối không thể để lộ. Tuyệt đối! Bởi vì nếu ngay cả cô cũng như thế nữa, vậy thì ai tới an ủi đứa con gái đáng thương của cô đây?
“Không sao đâu, Atan! Thật! Hắn xảo trá tới như vậy, thủ đoạn lại nhiều như vậy, ngay cả chủ thần của Bái Hỏa Giáo cũng bị hắn lừa gạt, sao có thể chết như vậy chứ? Không sao đâu! Hắn nhất định vẫn còn có những năng lực khác mà chúng ta không biết, nhất định sẽ không chết đâu. Hãy tin mẫu thần!”
“Thật sao…? Ngay cả… sấm sét… mạnh hơn cả… sấm sét… đã giết Mithra… hắn cũng… có thể… ngăn cản… sao…?”
“Ừ! Nếu là hắn, điều đó nhất định có thể!” Cắn chặt răng, Metis cố nén những giọt nước mắt đã sắp không thể nào kềm chế nổi để nói ra những lời an ủi với con gái của cô về một sự thật mà cô cũng biết rằng nó hầu như không thể trở thành sự thật.
Và hiển nhiên, Athena cũng biết là như thế, vì thế cô chỉ nở một nụ cười khẽ, một nụ cười khẽ mang đầy vẻ tự giễu và tuyệt vọng gấp trăm lần trước đó: “Ha ha… Mẫu thần, ngài quên rằng chúng ta là nhất tâm đồng thể đấy sao… Nếu như hắn thật sự không sao, vậy tại sao con tim của ngài lại đang khóc than trong tuyệt vọng như vậy?”
“Ta…” Nghe Athena nói như vậy, Metis nghẹn lời. Mặc dù nói là an ủi Athena, thế nhưng sao có thể nói được là liệu có phải bản thân cô cũng đang trốn tránh sự thật về điều vừa xảy đến hay không.
“… mẫu thần, người nói xem, ác ma đó có phải là rất xấu hay không?”
“Atan…”
“Rõ ràng là hắn đã lừa gạt và cướp mất cả con tim lẫn thể xác của người, vậy mà hắn vẫn còn chưa thỏa mãn. Tại sao hắn cứ phải trêu chọc con gái như vậy?”
“Atan!”
Cuối cùng cũng không thể nào kềm chế được nữa, những giọt nước mắt đau khổ tuôn ra bên khóe mắt của Metis. Cô khóc lên và ôm thật chặt lấy cơ thể lạnh buốt của Athena.
Cảm nhận thấy sự đau khổ và tuyệt vọng đến cùng cực truyền tới từ trên người của con gái, Metis không biết phải làm sao. Con gái của cô đã yêu vị ma vương xấu xa kia, cô biết như thế. Và cô cũng biết rằng tình yêu này mặc dù chưa bao giờ được con gái cô thể hiện, hoặc nên nói là chưa bao giờ được con gái của cô thừa nhận, thế nhưng cô biết rằng ở trong tim của con gái, nó đã ăn sâu bén rễ tới mức tận cùng từ lúc nào không hay.
Chính bởi vì đã bị tình cảm này âm thầm ăn sâu vào trong tận cùng con tim, thế cho nên con gái cô mới thường bị mất bình tĩnh mà hay mắng nhiếc và khó chịu với Itsuka Ken như vậy. Một Athena băng thanh ngọc khiết với con tim thanh lãnh và bình thản tới mức tận cùng thì nay lại như một cô gái bình thường nhất mà suốt ngày cứ mở miệng mắng mỏ và tìm cách đối chọi với Itsuka Ken, điều này cho thấy rằng con gái của cô đã không còn là thần nữ cao cao tại thượng mà đã bị vị ma vương kia kéo xuống phàm trần tự lúc nào không biết.
Đối với việc này, Metis không nhận xét rằng nó tốt hay xấu, ít nhất là trong tình huống mà cô và con gái cô phải đối mặt thì nó không có hại gì cho con gái của cô, vì thế cô không quá lo lắng về điều đó.
Chỉ là cô thật sự không ngờ, cô thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Việc vị ma vương kia cản trước mặt con gái của cô và đỡ thay cho con bé một đòn chí mạng thật sự như một mồi lửa được ném vào giữa thùng thuốc súng, toàn bộ tình cảm bị con gái cô chối bỏ và đè nén hoàn toàn bị nhen lửa và nổ tung. Nó như một đòn giáng mạnh vào trong tâm lý của con gái cô, khiến cho con bé hoàn toàn chìm vào trong tuyệt vọng.
Bởi vì dùng chung trí nhớ với Metis, thế cho nên những gì Metis nghĩ trong đầu, Athena cũng biết, vì thế cô tiếp tục cười khẽ: “Đúng vậy! Thật kỳ lạ! Tại sao trước kia mỗi một lần nhìn thấy hắn ta thì con gái đều không thể giữ được bình tĩnh? Tại sao chỉ là những trò trêu chọc bình thường lại luôn có thể khiến cho con gái giận đến điên tiết lên như vậy? Rõ ràng hắn là một ác ma thấp kém và ti tiện như thế, thế nhưng tại sao… con gái lại không thể nào chán ghét hắn, cho dù hắn luôn luôn khiến con gái giận tới điên lên? … mẫu thần, người có biết tại sao không?”
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa, Atan! Hắn nhất định sẽ không sao đâu! Tin tưởng mẫu thần! Hắn nhất định sẽ không có việc gì!”
Cơ thể đang không ngừng run lên vì sự đau khổ tột cùng, những giọt lệ cứ không ngừng tuôn ra bên khóe mắt, con tim cũng buốt giá như bị ai đó giày xéo, thế nhưng Metis lại không bận tâm đến cảm thụ của mình lúc này. Con gái của cô cần được cô an ủi. Cô có thể cảm nhận rõ ràng là càng lúc, cơ thể của con gái cô cũng đang càng trở nên lạnh lẽo, hơi thở có màu máu mang theo sắc thái của sự nguyền rủa đã bắt đầu mất khống chế mà thoát ra. Nếu như không thể mau chóng ngăn cản, con gái cô nhất định sẽ trầm luân vào nơi vĩnh kiếp không thể luân hồi.
“Mẫu thần, người không giấu được con gái. Trong lòng của người hẳn cũng đang cảm thấy rất đau đớn đúng không? Thật đúng là một tên hạ lưu, đã muốn cả mẹ lại còn muốn cả con, tại sao trên đời này lại có thứ hạ lưu đến như vậy? Tại sao tên khốn xấu xa đó lại có thể… chiếm được sự chân thành của cả người và con gái như thế? Rõ ràng chỉ là một kẻ xấu xa và thấp kém…”
“Không phải! Atan! Mau tỉnh lại! Nguyền rủa trên người con…”
“Ah ~~ Nguyền rủa sao? Con gái biết chứ! Nguyền rủa này… Thế nhưng, con gái thật sự không khống chế nổi… Xin lỗi, mẫu thần…!”
“Không! Sẽ không đâu, chỉ cần hắn tỉnh lại…”
Thấy con gái của mình có biểu hiện như vậy, Metis hốt hoảng tìm cách can ngăn và an ủi, chỉ là khi cô còn chưa kịp nói xong thì Athena đã nhẹ nhàng mà đẩy cô ra.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Metis, Athena chợt lắc đầu và nở một nụ cười có chút thong dong. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, khi nhìn thấy nụ cười thong dong này xuất hiện trên mặt của Athena, linh cảm không lành chợt hiện lên và chiếm đầy nội tâm của Metis. Linh cảm này mạnh tới mức khiến Metis cảm thấy tay chân đều lạnh buốt, cô muốn nói điều gì đó, thế nhưng lại không là phải nên nói gì.
“Bản chất của tia chớp vàng khi nãy, con gái hiểu rõ… Hắn không cản nổi… Mẫu thần, chẳng phải chính người cũng đã hiểu rõ điều đó rồi sao?”
“Ta…”
“Thật đúng là biết cách khiến cho người ta tức giận! Rõ ràng chỉ là thứ ác ma hạ đẳng, tại sao cứ nhất định phải đóng vai người hùng như vậy?” Chẳng biết là đang nói với ai, hoặc cũng có lẽ chỉ đơn thuần là đang tự mình lẩm nhẩm, Athena vừa nói vừa đưa mắt nhìn về bóng người té xuống nhưng đã được Alter và Nero bắt lấy.
“… mẫu thần, người nói xem, hắn có phải là kẻ rất xấu hay không?”
Vẫn là vấn đề đó, vẫn là câu hỏi đó, thế nhưng ý nghĩa trong đó đã hoàn toàn bất đồng; và câu hỏi này khiến cho linh cảm không lành ở trong lòng Metis trở nên càng lúc càng rõ ràng.
“Xưa nay con gái ghét nhất việc phải nợ ơn người khác, vậy mà hắn lại có thể khiến cho con gái thiếu hắn nhiều như vậy, người nói xem, nữ nhi phải làm gì bây giờ? Hì!”
“A… Atan!?”
“Thực xin lỗi, mẫu thần! Đến cuối cùng thì, con gái vẫn rơi vào bẫy của hắn. Thật là một kẻ xảo trá! Vậy nên, lần này, xin hãy để cho con gái tùy hứng một lần. Tối thiểu thì hãy để cho con gái trả ơn lại cho hắn đi! Mẫu thần, người sẽ giúp con chứ?”
“Con… Atan, chẳng lẽ con muốn ————” Trợn to mắt, gương mặt hiện lên vẻ bất khả tư nghị, Metis run giọng nói, con tim của cô hơi xiết lại vì câu hỏi của Athena.
“Uh! Nếu đã không thể tránh né, vậy chi bằng hãy dùng tấm thân đã sắp tàn lụi này để lưu lại dấu ấn chứng minh rằng Athena đã từng tồn tại đi!” Nói xong, trên người của Athena bắt đầu le lói.
Nước mắt lại một lần nữa tuôn ra từ bên khóe mắt của Metis.
“Tại sao? Chẳng phải là ngài đã nói rằng sẽ cho tôi và Atan một kết cục hạnh phúc sao? Tại sao ngài lại có thể nói mà không giữ lời như vậy? Ngài thật độc ác! Tại sao ngài lại trêu chọc tôi và Atan? Tại sao ngài lại chiếm lấy con tim của tôi và con bé rồi cho chúng tôi hi vọng, để giờ ngài lại tự tay bóp vụn phần hi vọng nhỏ nhoi đó? Tại sao ngài lại có thể tàn nhẫn tới như vậy?”
Cắn chặt răng và nuốt sự đau đớn vào trong lòng, Metis có cảm tưởng như là con tim của mình đã vỡ vụn.
“… Được! Nếu ngài đã độc ác như thế, nếu ngài đã muốn chiếm lấy tôi và con bé như thế, vậy thì tôi và con bé sẽ thỏa mong ước của ngài. Lần này, tất cả những gì mà tôi và con bé đã thiếu nợ ngài, chúng tôi sẽ trả lại hết. Cả tấm thân và linh hồn này, cho ngài đi…”
Nhắm mắt và siết chặt tay lại, Metis hạ quyết tâm, sau đó, cơ thể của cô bắt đầu tỏa ra những tia sáng chói mắt, tựa như đó là ánh hào quang phản chiếu cuối cùng của một nữ thần.
“Nếu vậy thì tới đây đi, Atan!”
Nói xong, hai vị nữ thần có dung mạo giống hệt nhau bắt đầu hòa lẫn cùng nhau, và rất nhanh, hai vị nữ thần đã hoàn tất việc dung hợp.
Sau khi dung hợp với Metis xong, Athena bắt đầu bay về phía Itsuka Ken đang được Alter và Nero ôm ở phía dưới. Trong khi đang bay, những tia sáng màu bạc bắt đầu le lói và lóe lên từ trên người cô, những tia sáng màu bạc cho thấy bản chất băng thanh ngọc khiết và trí tuệ đến khôn cùng của nữ thần chiến thắng.
Những tia sáng màu bạc xuất hiện rất nhanh, chúng cứ lần lượt lóe lên từ trên cơ thể của Athena, và cho tới khi cô tới được bên cạnh của Itsuka Ken thì toàn bộ cơ thể của cô đều đã được bao phủ trong một vầng hào quang màu bạc sáng lóa.
Nhìn về phía thiếu niên đang được Alter và Nero ôm lấy, Athena phất nhẹ tay và nói: “Giao hắn cho chúng ta đi!” Sau đó, ánh sáng màu bạc phóng ra và rơi vào trên người thiếu niên.
“Nhữ muốn làm gì? Đều là vì…”
“Được rồi, Nero! Buông ra đi! Bọn họ đã quyết định!”
“———— nếu như tấu giả xảy ra chuyện gì, thì cho dù phải truy tới chân trời góc biển, cho dù tính mạng này cũng không muốn, trẫm nhất định cũng phải giết các ngươi! Trẫm thề trên cái tên Nero • Claudius là như thế!” Phẫn nộ mà nhìn về phía Athena, Nero gằn giọng mà nói như thế. Sau đó, dù rất không cam lòng, thế nhưng cô vẫn buông thiếu niên ra và để mặc cho ánh hào quang màu bạc bao trùm lấy thân thể của cậu.
Ánh hào quang màu bạc bao trùm lấy cơ thể của thiếu niên và kéo cậu tới trước mặt của hai vị nữ thần. Lấy tay khẽ vuốt ve gương mặt của thiếu niên trước mắt, nữ thần khẽ lẩm bẩm: “Giờ khắc này, tất cả, đều trả lại cho mi!”
Sau đó, hai môi quyện lại cùng nhau.