Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 238 : cõng về nhà!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thật không ngờ là thằng nhóc nhà ngươi lại có thể tự mình phát hiện ra việc này! Không tệ! Rất không tệ! Xem ra bản đại thần quả nhiên là không nhìn lầm người!” Nghe vấn đề của Itsuka Ken xong, đại thần virus cười nói.

Vừa rồi, sau khi phát hiện ra là trạng thái của mình có chút bất thường, bởi vì khá là kinh nghi nên Itsuka Ken nhịn không được mà muốn tìm virus đại thần để hỏi một chút.

Không ngờ là lần này, bởi vì nghe được vấn đề liên quan đến ‘Tâm Ma’ của cậu, đại thần virus không tiếp tục làm lơ nữa; mà ông trực tiếp lặn ra khỏi nơi sâu trong biển ý thức để có thể đối thoại trực tiếp với cậu.

“Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ thật sự là tâm ma? Cái thứ mờ ảo đó không phải chỉ có trong mấy tiểu thuyết tiên hiệp thôi sao?” Nghe được câu cảm thán và khen ngợi của đại thần virus, Itsuka Ken càng thêm cảm thấy kinh nghi bất định.

Tâm Ma hay những thứ đại loại như vậy, không phải chỉ có trong các thế giới tu tiên hay võ hiệp gì đó thôi sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở trên người của cậu rồi? Đối với tình huống quá mức ngoài dự kiến này, Itsuka Ken thật khó có thể bình tĩnh.

“Stop! Mới khen nhà ngươi xong thì lại nói chuyện ngu rồi! Quả nhiên là không nên khen thằng nhóc con nhà ngươi, ta thu hồi lại lời lúc nãy! Thật không hiểu là nhà ngươi lấy cái định nghĩa đó ở đâu ra! Ai quy định là tâm ma chỉ có trong tiên hiệp? Ở cái thế giới mà bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra như nhị thứ nguyên mà còn cho rằng ‘việc này không nên xảy ra’, trí thông minh của ngươi bỏ đi đâu hết rồi? Gác xó rồi sao?”

“Ây…!”

Được rồi! Bị đại thần virus nói như vậy, Itsuka Ken cũng chỉ có thể vỗ trán. Không cãi lại được! Mình thật đúng là quá ngu, tiên hiệp thì thế nào? Đây là nhị thứ nguyên nha, ngay cả hắc hóa và nương hóa, thậm chí là cả sinh vật như Hideyoshi cũng có thì tâm ma đã là cái gì chứ? Mình thật khờ.

“Kỳ thật thì ‘tâm ma’ cũng chỉ là một hiện tượng tâm lý bình thường, chẳng qua là nó được thể hiện rõ hơn trên thân của người tu luyện nên nghe mới có vẻ đặc biệt như thế thôi. Nó chỉ đơn giản là một vách ngăn tâm lý mà ngươi buộc phải đối đầu khi mà tâm cảnh của ngươi chịu sự ảnh hưởng của thực lực. Cho nên nói theo nghĩa nào đó, gặp được tâm ma cũng là một chuyện đáng để vui mừng, bởi vì thực lực của ngươi đã đạt tới mức giới hạn không thể tăng lên được nữa, mà bản thân ngươi thì vẫn còn tiềm lực để tiến bộ thì mới như vậy. Nói đơn giản là ngươi gặp phải bình cảnh rồi!”

“Bình cảnh?” Itsuka Ken hơi sững sờ, cái từ này dường như là đã rất lâu cậu không nghe thấy rồi. Mình gặp phải bình cảnh?

Không phải thực lực của mình được móc nối thẳng với hệ thống, chỉ cần tăng level cùng với cấp bậc của công pháp lên thì mình có thể thuận lợi mà lên cấp hoài hoài luôn sao? Sao giờ lại còn có bình cảnh?

“Bản đại thần hiểu ngươi đang nghĩ gì? Đúng! Bởi vì ngươi đã dung hợp với bản đại thần, cho nên theo nghĩa nào đó thì vị thứ của ngươi vốn đã là rất cao ngay từ đầu rồi, điều đó khiến ngươi chỉ cần có đủ điểm năng lượng thì có thể lên cấp một cách rất là thoải mái mà không để lại hậu hoạn gì. Thế nhưng chẳng lẽ mi không để ý tới một chuyện sao? Đó là từ khi đẳng cấp của mi trở nên cao hơn thì dù có đổi được công pháp và tăng level lên xong thì mi cũng không thể lập tức bò lên tới đỉnh mà vẫn phải tự mình tu luyện?”

“Chuyện đó thì có liên quan gì tới tâm sao?”

“Đúng là không có liên quan!”

“Haaa ——!?” Nghe virus đại thần nói một câu trớt quớt như vậy, Itsuka Ken thiếu chút nữa là đã chửi ầm lên. Chỉ là trước khi cậu kịp há miệng mắng chửi thì virus đã nói tiếp.

“Thế nhưng bởi vì mi đã đặt vấn đề liên quan tới tâm ma và bình cảnh, vậy thì ta cũng phải nói cho mi hiểu được rõ ràng. Mi hiểu rõ được bản chất của mối quan hệ giữa ta và sức mạnh của mi sao? Ta chỉ là kẻ lót đường, là một công cụ phi thường thuận tiện để mi có thể đi được dễ dàng hơn. Ta có thể lót đường cho mi, đưa công cụ cho mi, thậm chí chỉ cho mi con đường tắt, thế nhưng đến cuối cùng thì người đi trên con đường này vẫn là mi.”

“Đường đã lót sẵn cho mi, vậy thì mi phải đi thì mới có thể tiến lên. Cho mi công cụ thì mi cũng phải học được cách sử dụng để đi cho tốt. Chỉ cho mi đường tắt thì mi cũng phải đi thì mới có thể tới nơi. Nếu mi không đi thì cho dù ta có chuẩn bị hay làm gì cho mi đi chăng nữa thì cũng vô ích, mi chỉ có thể dậm chân tại chỗ nếu mi không tự mình bước đi! Đừng có mơ tưởng tới việc có kẻ tự động đưa đón mi tới tận nơi, vì nếu có việc tốt tới như thế thì cũng đã không tới phiên mi ký khế ước với bản đại thần!”

“…” Nghe virus nói như vậy, Itsuka Ken chợt trở nên trầm tư. Những lời mà virus vừa nói ra có thể nói là những lời có tính triết lý cao nhất mà virus nói được từ trước tới giờ, và nó khiến cậu phải suy ngẫm.

Cậu hiểu được ý của virus, đường của cậu thì cũng chỉ có cậu mới có thể đi, chẳng ai có thể đi được thay cho cậu. Nếu như cậu cứ ỷ lại vào virus mà không chịu cố gắng tự mình tiến bước, đến cuối cùng thì người bị đào thải cũng chỉ có thể là cậu mà thôi.

“Ta cung cấp cho mi một con đường tắt, để mi có thể đi được nhanh hơn, thế nhưng đường tắt cũng đồng nghĩa với việc ít ai đi, vì thế nó sẽ có nhiều gập ghềnh và nhấp nhô hơn, và mi sẽ phải tự mình xử lý lấy. Chỉ khi nào mi học được cách để xử lý tất cả những nhấp nhô mà mình gặp phải trên con đường tắt mà ta cung cấp thì mi mới có thể tiến bước được nhanh hơn so với người thường. Cho nên, nếu muốn đi trước tất cả mọi người…”

“… vậy thì tui phải càng cố gắng hơn nữa! Để đạp bằng mọi cản trở, và tiến lên tới tốc độ nhanh nhất có thể. Làm thế cũng là để tự nhắc nhở mình không bao giờ được thả lỏng và buông lơi trên con đường tắt này. Tự mãn cũng đồng nghĩa với tự sát, đúng không?”

“HA HA HA! Chính xác! Chính là như vậy! Điểm mà ta hài lòng nhất và cũng là nguyên nhân lớn nhất ta chọn mi chính là vì phần tâm linh ngộ tính này. Ha ha ha ha! Rất tốt! Nếu như mi đã hiểu rồi thì bản đại thần cũng sẽ không nói gì thêm nữa! Tình huống mà mi gặp phải lúc này cũng chỉ đơn giản là đang gặp phải một ghềnh đá quá cao mà thôi. Đây là cơ hội của ngươi và cũng là khó khăn của riêng ngươi, bản đại thần không can thiệp được, chỉ có thể để cho ngươi tự mình xử lý!”

Nghe virus nói như vậy, Itsuka Ken âm thầm gật đầu. Nhận được sự chỉ bảo và giải thích của đại thần virus, Itsuka Ken cuối cùng cũng đã hiểu được vấn đề của mình là ở chỗ nào.

Nói đơn giản là để uẩn của cậu quá cao rồi cho nên theo bản năng thì sức mạnh của cậu muốn lột xác để tiến vào cảnh giới mới, thế nhưng ngại vì công pháp và cảnh giới tâm linh của cậu cho nên nó không thể tiến lên được, kết quả là vì nghẹn quá khó chịu nên nó mới có ý kiến với cậu, muốn cậu đi xử lý tình huống để nó có thể tiếp tục tiến bộ. Cho nên lấy ‘Tâm Ma’ để giải thích cho tình huống này thì cũng không có gì sai.

Nói theo nghĩa nào đó thì hiện tại sức mạnh của Itsuka Ken đã bắt đầu chân chính chạm tới giới hạn chung cực của cảnh giới 4 chữ số, đã rất khó để cậu có thể tiến lên thêm được nữa. Cậu hầu như đã khai thác triệt để tất cả mọi tiềm lực có thể đào móc được của cảnh giới 4 chữ số rồi. Nếu như cậu muốn tiến bộ, vậy thì chỉ còn cách là phải ‘độ kiếp’ thôi.

Hiện tại bức tường ‘bình cảnh’ ngăn cản cậu tiến bộ là tâm cảnh của cậu. Nó cũng giống như những bình cảnh trước đó mà cậu từng gặp phải, chỉ khác là lần này thứ ngăn cản cậu lại chính là cảnh giới tâm linh của mình. Vượt qua nó xong, cậu sẽ nhận được sự thăng hoa tột đỉnh về cả chất về lượng trên mọi mặt.

“Bất quá, mặc dù bản đại thần không thể trực tiếp ra tay giúp đỡ ngươi, nhưng chỉ bảo ngươi một chút thì cũng không có vấn đề gì. Bản đại thần cũng muốn nhắc ngươi, đó là loại bình cảnh này không phải là thứ dễ vượt qua, với ngươi thì càng là như vậy. Nếu như mi có thể tự mình đột phá, vậy thì mi có thể đạt tới một cảnh giới mới và thấy được một thế giới hoàn toàn mới mà với năng lực hiện giờ của ngươi không thể nào thấy được. Tốt rồi! Nói tới đây thôi! Giờ bản đại thần còn phải tiếp tục việc nghiên cứu sáng tạo ra công pháp mới cho ngươi nữa. Có lẽ về sau ta thật sự không có thời gian để ý tới ngươi rồi. Tự mình giải quyết cho tốt!”

Nói xong, đại thần virus lại một lần nữa chìm vào nơi sâu trong biển ý thức không thấy tung tích.

“Cảnh giới hoàn toàn mới? Còn thấy được một thế giới mới? Rốt cục là cái gì? Năng lực hiện giờ của mình không thể thấy nổi… chẳng lẽ…” Dường như nghĩ đến điều gì đó, Itsuka Ken trừng to hai mắt, trên mặt cậu hiện lên vẻ bất khả tư nghị. Cậu thật sự có chút không tin nổi vào suy đoán của mình.

Trong lòng cuồn cuộn mà nổi sóng, toàn thân cậu khẽ run lên một chút, Itsuka Ken cố gắng nhấm nuốt lại từng chữ trong vụ đối thoại vừa rồi của mình với virus đại thần. Tới cuối cùng, cậu không thể không tin vào suy đoán vừa thành lập, và cậu cảm thấy mừng như điên. Nếu như điều đó thật sự xảy ra, vậy thì chỉ cần vượt qua được bình cảnh này, cậu sẽ chính thức bước chân vào thế giới của cường giả.

“Ken…?”

Bên tai lại chợt vang lên tiếng của Alter, Itsuka Ken tạm thời đành phải đem những dòng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng mình đè nén xuống.

Bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ tới những chuyện không thiết thực đó, vẫn là tìm cách giải quyết vấn đề của mình trước đi, ngoài ra còn phải giải quyết vấn đề điểm năng lượng để đổi lấy công pháp mới nữa. Hiện giờ thì đây mới là hai vấn đề quan trọng nhất cần xử lý, mà trong đó ưu tiên trước hết là vấn đề điểm năng lượng.

Còn về phần bình cảnh, Itsuka Ken không vội. Không phải là cậu không muốn mà là không thể vội được, ngay cả đại thần virus cũng đã nói rằng là nó rất khó vượt qua, hơn nữa nếu suy đoán của cậu là chính xác thì việc kiếm điểm năng lượng và đổi công pháp mới cũng sẽ rất có ích cho việc vượt qua bình cảnh này. Cho nên đối với bình cảnh, cậu không cần phải vội, cơ hội nhất định sẽ tới. Việc mà hiện giờ cậu cần làm chỉ là chuẩn bị cho thật tốt, để khi cơ hội đó tới thì cậu nhất định sẽ không để nó vuột khỏi tay.

“Không sao! Ta không có việc gì! Bên phía Nero vẫn còn chưa giải quyết xong sao?”

“Uh! Còn cần thêm một quãng thời gian nữa, bởi vì Metis là cổ xưa thần nữ nên toàn bộ ký ức của cô ấy không phải là một con số nhỏ. Nero cần thêm một quãng thời gian không ngắn nữa để có thể hoàn toàn tiêu hóa.”

“Vậy còn em thì sao?”

“Em cũng chỉ tạm thời áp chế, bởi vì…”

Alter không nói hết, thế nhưng Itsuka Ken hiểu, sở dĩ Alter không tập trung hết sức vào việc tiêu hóa trí nhớ mà Athena đã trao cho cô là bởi vì cậu. Vì thấy tâm trạng của cậu không tốt nên Alter không thể nào yên tâm mà hấp thụ trí nhớ Athena đã truyền lại cho cô.

Hai phần trí nhớ hoàn chỉnh, đây là món quà trước khi chia tay mà Athena và Metis đã lưu lại cho hai vị nữ hoàng.

Nói là hoàn chỉnh, thế nhưng Itsuka Ken cảm thấy hẳn chỉ có tri thức và kinh nghiệm tu luyện hoàn chỉnh của hai vị nữ thần mà thôi, còn về những thứ không liên quan tới tu luyện như những chuyện đời tư cá nhân thì hẳn không nằm trong đó.

Hai vị nữ thần sở dĩ truyền tri thức và kinh nghiệm của mình lại cho Alter và Nero là bởi vì sau khi các cô rời đi, người có thể trở thành phụ tá đắc lực cho Itsuka Ken cũng chỉ có Alter và Nero.

“Ta biết ngay, ha ha, Lia của ta là tốt nhất rồi… Ầy… tranh thủ lúc Nero vẫn còn chưa tỉnh, chúng ta có nên…”

“Nếu như ngài đã không còn buồn phiền nữa vậy thì em cũng có thể yên tâm để tiếp thu ký ức rồi. Cho nên em giao bản thân và Nero lại cho ngài vậy.” Nói xong, không đợi Itsuka Ken kịp phản ứng, Alter đã nhắm mắt lại và bắt đầu minh tưởng.

“Híc! Khục… Thôi được rồi! Nếu vương hậu của ta đã nói như vậy, vậy thì để vị vua như ta chịu trách nhiệm cõng vương phi và vương hậu của mình về đi!”

Nghe được câu này, khóe miệng của Alter hơi giương lên một chút.

“Sau đó trở về ba ba ba!”

Lập tức, nụ cười của Alter trở nên cứng ngắc, cơ thể cũng khẽ run lên một lần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio