Trời xanh mây trắng, bích hải thanh ba, không gian tràn ngập một màu tươi mát.
Đây là một vùng biển. Nhìn về phía xa xa, đường chân trời hiện ra trước mắt với khung cảnh trời và biển hòa hợp lại cùng nhau tạo thành một bức tranh thiên nhiên hoàn mỹ.
Trong bức tranh thiên nhiên hoàn mỹ này, có một hòn đảo đang hiện lên giữa đại dương. Tên của hòn đảo này là Yami, đó là một hòn đảo thuộc quần đảo Batanes nằm ở vùng cực bắc của Philippines và là một hòn đảo ít người lui tới, cảnh đẹp duy nhất của nó có lẽ cũng chỉ là những bãi biển có phần hoa mỹ được tạo ra từ các rặng đá ngầm xinh đẹp mà thôi.
Hiện giờ, trên bờ biển hoa mỹ của hòn đảo ít người lui tới, đang có một cô bé với thân hình mảnh mai và vẻ đẹp không thuộc về trần thế đứng lẳng lặng nơi đầu những con sóng, dường như cô đang chờ đợi điều gì đó.
Cô bé đang đứng trên mặt biển gần bờ là một thiếu nữ đẹp như là đi ra từ trong truyện cổ tích. Cô trông như một con búp bê cổ điển vô cùng tinh xảo, được tạo ra từ tay của một nghệ nhất xuất sắc nhất với tất cả tâm huyết của người tạo ra. Những lọn tóc dài màu hoàng kim được uốn cong một cách quý phái, gương mặt thanh tú xuất trần nhưng lại non nớt và đáng yêu tới tuyệt mỹ, cô bé là một tồn tại khiến cho người ta cảm thấy yêu thương ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thế nhưng, vẻ đẹp của cô bé không chỉ dừng ở đó. Nếu như nói gương mặt đáng yêu non nớt và mỹ lệ kết hợp với vóc dáng nhỏ bé nhưng tinh xảo khiến cho cô bé trông giống như một con búp bê chỉ có trong truyện cổ tích, vậy thì bộ đầm dạ hội màu đen mà cô đang mặc khiến cho cô trở nên vô cùng quyến rũ một cách đầy tự nhiên.
Mặc trên mình một bộ đầm dạ hội màu đen với phong cách gothic, khí chất của cô bé bỗng trở nên yêu diễm và mị hoặc một cách kỳ lạ. Một cô bé với vẻ ngoài chỉ mới có 12 ~ 13 tuổi nhưng lại có sự yêu diễm và quyến rũ vượt quá tuổi tác, đây là vẻ đẹp đặc trưng của cô bé này. Nếu như nói rằng vẻ đẹp của cô chỉ khiến cô trông như một con búp bê xinh đẹp chỉ có trong cổ tích, vậy thì khí chất yêu diễm và quyến rũ của cô lại khiến cho cô trông như một con búp bê đã được biến thân thành người.
“Chào mừng ngài, giáo chủ! Tôi, Guinevere, thành khẩn bày tỏ lòng kính trọng của mình với ngài.”
Vẫn đang đứng yên trên những con sóng vỗ, bỗng nhiên, cô bé xinh đẹp có thân phận cao quý còn hơn cả công chúa bỗng nhiên quỳ sụp xuống và cất tiếng cung nghênh, thần thái của cô cho thấy rằng cô dường như đang phải chào đón một tồn tại chí cao nào đó.
Thế nhưng lúc này, trên bãi biển xanh bao la bát ngát, ngoại trừ cô ra thì còn có ai nữa chứ? Đưa mắt nhìn về xung quanh, cho dù có cố gắng tìm kiếm đến đâu thì cũng không thể tìm ra thêm được người thứ hai đang có mặt ở nơi này.
Thế nhưng ngay khi cô bé vừa cất tiếng cung nghênh xong, thì trên mặt biển bao la bát ngát vốn không có thêm một ai trừ cô bé ra bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Thánh tổ, bỏ qua lễ nghi đi! Hãy để mọi quy củ buồn chán sang một bên và vào đề luôn đi nào.”
Một giọng nói dễ nghe mỹ diệu vang lên khiến ta gợi nhớ đến âm thanh của chiếc đàn nguyệt, âm thanh vọng khắp tứ phương giống như nó là thiên âm đến từ trên trời, lại như là tiên âm đến từ chính đại dương trước mặt.
Nước biển cách cô bé không quá xa bỗng nhiên xoáy lên và dần dần tụ lại cùng với nhau rồi tạo thành hình hài của một người phụ nữ.
“Chuyện ngươi báo cáo đến tu viện ở Lư Sơn đã đến được với ta, và nội dung của nó thành công khơi gợi trí tò mò của ta lúc này. Vì thế ta ra lệnh cho ngươi, nếu như ngươi muốn đem loài Dị Xà đang hấp hối cho ta, vậy thì tốt nhất là nhanh lên, bắt đầu tại đây và ngay bây giờ luôn đi.”
Như rồng như hổ, mặc dù âm thanh rất êm tai và dễ nghe, thế nhưng mỗi một âm thanh vang lên dường như đều mang theo vẻ uy nghi vô biên thậm chí có thể trấn áp được trăm ngàn muôn thú.
Môi son khẽ mở và mày liễu khẽ nhăn, những giọt nước biển cuối cùng cũng đã ngưng tụ xong xuôi và cho thấy hình hài hoàn toàn rõ nét của một người mỹ nhân. Đây là tuyệt thế giai nhân đẹp tới bực nào?
Khuôn mặt thanh lệ tựa như ngọc bích, dáng đứng thướt tha như loài cây trinh nữ, mái tóc đen mượt mà như lụa, y trang vượt cả loài sen xanh, ngọc hương như tích tụ tinh hoa của đất trời, liễu mi như họa không cần tới son phấn, mắt đẹp long lanh tựa như làn nước suối trong vào ngày đầu xuân, da thịt nõn nà khi sương tái tuyết, eo thon mỏng manh nhưng thẳng tắp tựa như liễu rủ ———— thật là một vẻ đẹp không giống nhân gian.
Trong bộ Hán phục Trung Quốc, cô gái điềm tĩnh đứng giữa những con sóng.
“Tôi hiểu, thưa giáo chủ. Tới đây nào, Asherah!”
Cô bé có tên là Guinevere, sau khi nhận được mệnh lệnh từ tuyệt thế giai nhân mà cô gọi là ‘giáo chủ’, thì lập tức xoay người về phía mặt biển nơi xa mà cất tiếng kêu gọi.
Và ở sau lưng của thiếu nữ được gọi là ‘giáo chủ’, biển cả đã đáp lại.
“Sùng sục… rào… rào…” Những gợn sóng bắt đầu lên xuống phập phồng không ngừng, và rồi nửa phút sau, hình bóng của một cô gái thứ ba nhô ra từ trong biển. Đây là một cô… bé với thân hình bé nhỏ, có lẽ chỉ khoảng chừng 10 tuổi.
Chỉ có điều thì vào lúc này, cơ thể của cô bé trông chỉ khoảng 10 tuổi này lại giăng đầy lấy vô số vết thương, và hầu như đều là những vết thương chí mạng.
Cô là Asherah, thánh tổ vừa giao chiến với vị vua của nước Mỹ ở Los Angeles và bị bại trận cách đây không lâu. Lúc này, kéo lấy tấm thân tàn với vô số những vết thương, nữ phù thủy thở dốc một cách mệt nhọc mà nổi lên trên mặt biển và để mặc cho những con sóng đánh vào trên người mà chẳng thể làm gì hơn.
Đôi mắt phượng của cô gái được gọi là ‘giáo chủ’ rơi vào trên người của Asherah. Dùng ánh mắt quan sát để nhìn Asherah một chút, sau đó gương mặt đẹp còn hơn cả tiên nữ của vị giáo chủ khẽ gật nhẹ. Môi son khẽ mở, tiên âm tuyệt diệu nhưng cổ kính lại một lần nữa vang lên: “… hóa ra là vậy! Đây quả thật là hậu duệ mang dòng máu của Thánh Tổ. Hơn nữa thánh lực ở trong cơ thể cô ta… Dấu ấn của [ Long Xà ] đã bị ai đó phá hủy.”
“Vâng! Vì phải chiến đấu cùng với đồng tộc ngang hàng với giáo chủ là John Pluto Smith-sama, điều này là không thể tránh khỏi.”
Guinevere kính cẩn trả lời vị mỹ nhân đang nhìn xuống thánh tổ Asherah, kẻ đang trong cơn hấp hối.
“Là tên của một trong những kẻ đang chia sẻ danh tiếng của ‘vua’ với ta?”
“Đúng vậy, đó là vị vua sinh ra trong Tân Châu Lục, thưa Giáo Chủ Luo Hao.”
Họ Luo, tên Cuilian (Thúy Liên), tự là Hao. Được người đời tôn xưng là giáo chủ Luo Hao. Đó là tên của tuyệt thế giai nhân trước mắt.
Nghe Guinevere trả lời, giáo chủ Luo Hao chỉ gật đầu để biểu thị rằng mình đã nghe, ngoài ra thì cô không có bất cứ sự rung động nào khi nghe được tên của vị vua thuộc Tân Đại Lục.
Từ khi đạt được sức mạnh của thần thánh và vươn đến đỉnh cao của sức mạnh, Luo Hao đã không còn mấy bận tâm đến bất kỳ ai trên cõi đời này, hoặc nên nói rằng đã không còn bao nhiêu người có thể khiến cho tâm cảnh của cô nổi sóng được nữa.
Cho dù là với những kẻ hậu bối tới sau đã thành công diệt thần và chia sẻ danh hiệu ‘chúa tể’ với cô, cô cũng không có hứng thú gì mấy. Tối đa thì cô cũng chỉ nhớ được tên của bọn họ mà thôi.
Trong tâm trí của Luo Hao, cô là thiên thượng thiên hạ duy nhất giả, là người đã đạt tới cảnh giới cao nhất của võ thuật, là người muốn tìm kiếm thất bại nhưng chẳng được, là người đã chạm tới ranh giới tối chung của võ, được người đời biết đến như —— Võ Cực Chí Tôn.
Trong số tất cả những tân sinh đồng tộc với mình, Luo Hao chưa từng xem trọng bất cứ ai. Tối đa thì cô cũng chỉ xem kẻ lớn tuổi và có bản lãnh nhất trong bọn họ là hầu tước Voban như là túc địch của mình, bởi vì đối với một võ nhân, cuộc sống mà không có đối thủ thật quá chán ngán.
Bất quá gần đây thì dường như lại có thêm một người nữa lọt được vào trong mắt xanh của giáo chủ Luo Hao, đó là một vị vua mới sinh và đang được toàn thế giới truy phủng, nếu Luo Hao nhớ không sai thì danh xưng của hắn là Lord • Samele, dịch ra tiếng trung tức là ‘Đọa Thiên Chúa Tể’.
Hiện giờ vị đồng tộc hậu bối này đang rất là nổi tiếng, bởi vì mới cách đây không lâu, vị hậu bối này vừa hàng phục được túc địch của cô là hầu tước Voban. Có thể hàng phục được một kẻ mà cô chọn làm túc địch, vậy thì thực lực của kẻ hậu bối này nhất định là không vừa gì, cho nên trong lòng của Luo Hao lúc này, cô thật sự rất muốn được phân cao thấp với kẻ hậu bối đang rất là nổi tiếng đó.
Nhìn kỹ những vết thương trên người của Asherah, Luo Hao nói với Guinevere: “Những dấu vết tàn lưu này, cho thấy là cô ta từng bị thiêu đốt bởi ngọn lửa của Địa Ngục. Qua đó có thể thấy được rằng, cô ta không chết hẳn không phải là do kẻ được gọi là John kia đã phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như là đã không tung ra đòn kết liễu để trừ hậu hoạn. Thật đúng là một kỳ tích khi cô ta còn có thể sống được tới giờ. Là ngươi đã ra tay giúp cho cô ta sao?”
“Chính xác là như thế. Vốn dĩ thì cô ấy phải nên trở thành một cái xác không hồn từ lâu và trở về với vòng tay ôm ấp của Hải Dương Mẫu Thần, sau đó tiếp tục một hành trình mới sau khi luân hồi chuyển thế… Nhưng vì tôi đã chia sẻ cho cô ấy một phần sự sống mà mình có, cho nên cô ấy mới có thể lưu được hơi tàn. Chỉ cần Asherah vẫn còn sống thì vị anh hùng đó, đối thủ dành riêng cho ngài, chắc chắn sẽ thức tỉnh.”
“Ngươi sẵn lòng giao ra người đồng bào cùng huyết thống với mình cho ta sao? Rất tốt! Hãy nói cho ta nghe ước nguyện của ngươi đi.” Trong âm thanh tràn ngập uy nghiêm, vị giáo chủ dùng ánh mắt của chí tôn khi nhìn xuống dân thường để nhìn thánh tổ nhỏ.
“Ta, Luo Hao, không giống những kẻ tồi tệ không biết đến liêm sỉ. Ta chưa bao giờ keo kiệt khi thưởng cho những người cống hiến hay trả giá cho mình. Chọn lấy phần thưởng ngươi muốn được ta ban cho đi!”
Chẳng bao giờ hoài nghi những bề tôi đang nỗ lực, và càng không đề phòng những tham vọng hay động cơ có thể có trong tương lai, bởi hành động đó không xứng đáng với vị thế của bậc vương giả. Là võ cực chí tôn, Võ Hiệp Vương có khí phách và tâm tính như vậy.
“Không! Không có ý định đòi hỏi bất cứ điều gì từ ngài.” Thế nhưng Thánh Tổ lại từ chối sự ban ân của Luo Hao.
Đối với câu trả lời của Guinevere, Luo Hao bất mãn mà nhíu mày. Ơn của vua, nhất là của bá chủ, không phải muốn nhận là nhận, không nhận là có thể từ chối, vì đó là đang coi thường uy nghiêm, độ lượng và khí phách của vua. Nếu Guinevere không thể đưa ra một lời giải thích chính đáng, cho dù Võ Hiệp Vương có trực tiếp ra tay trấn áp hay tru diệt cô thì cũng không ai có thể nói được lời nào.
“Điều tôi mong muốn đến từ chính vị thần anh hùng. Nếu vị anh hùng thần thoại đó xuất hiện, nhất định sẽ có một cuộc chiến với kẻ thù trời sinh như ngài. Mong ước của tôi chính là kết quả của trận đấu, bất luận rằng thắng bại ra sao, nó cũng sẽ cho tôi điều mình ước mong, và không có việc gì có thể ảnh hưởng. Chỉ mong giáo chủ khoan thứ cho hành vi mạo phạm này của Guinevere là được.”
“Bất quá, Guinevere có một tin tình báo có thể khiến cho giáo chủ cảm thấy hứng thú. Guinevere nguyện ý hiến dâng nó, chỉ để cầu xin một điều nho nhỏ từ ngài.”
“Hả?” Nghe Guinevere nói như vậy, đôi mày liễu của giáo chủ chợt giãn ra, và trên gương mặt tuyệt mỹ của giai nhân chợt hiện lên một nụ cười vui vẻ đầy thích thú.
“Ngươi xác định rằng điều mi muốn nói sẽ khiến cho ta cảm thấy hứng thú. Vậy hãy đưa nó lên đây, ta đã không kịp chờ đợi muốn nghe xem nó là gì.”
“Lord Samele, hiện đang có mặt tại đảo quốc cực đông. Ngoài ra thì thành thị mà vị đại nhân kia đang cư ngụ, chính là thành thị mà ngài sẽ tới để tìm gặp vị anh hùng của [ Thép ].”
Ngay lập tức nụ cười trên mặt của vị giáo chủ đột nhiên cứng lại, sau đó, đôi mắt trong đẹp như u tuyền của vị giáo chủ chợt nổi lên từng luồng gợn sóng.
“Hắn, đang ở Nhật?”
“Vâng! Chẳng hay, phần tình báo này có đáng giá để cho giáo chủ cảm thấy hứng thú hay không?”
Nở nụ cười! Một nụ cười rực rỡ như ngàn hoa đang cùng khoe sắc thắm, lại quyến rũ như một hoặc thế yêu tinh.
Tuyệt thế giai nhân, giáo chủ Luo Hao, nhẹ nhàng gật đầu và nói: “Đã đủ! Tình báo này của ngươi quả thật đã khiến cho ta sinh ra ý đồ khác. Nếu vậy, hỡi thánh tổ. Nói ra điều ngươi muốn nhận được từ ta đi, chỉ cần điều đó nằm trong phạm vi mà Luo Hao ta tán thành thì cho dù điều ngươi mong muốn vượt ra khỏi giá trị thông tin ngươi đã dâng cho ta, ta cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành.”
Kính cẩn mà quỳ bái, trên gương mặt non nớt của Guinevere chợt hiện lên một nụ cười vui vẻ có chút hoài niệm.
“Với vị đại nhân đó, Guinevere vẫn còn thiếu nợ một ân tình, vì thế lần này, nếu như giáo chủ vô tình gặp được, xin giáo chủ hãy dùng tất cả sức mạnh mà mình có để hạ gục vị đại nhân kia.”
Lại một lần nữa nhíu mày, thế nhưng lần này, đôi mày liễu của giai nhân giãn ra rất nhanh.
“Xem ra ngươi không muốn thừa nhận phần ân tình đó của hắn, thế nhưng không sao hết. Cho dù mi không nói, thế nhưng chỉ cần gặp được, thì ta, Luo Hao vẫn sẽ dùng tất cả sức mạnh của bản thân để đánh bại hắn. Đây là võ đạo của ta.”
“Đa tạ giáo chủ!” Một lần nữa cúi đầu, trên mặt của Guinevere nở một nụ cười hài lòng vui vẻ.
Thấy Guinevere đã không muốn nói gì nữa, Luo Hao phất ống tay áo màu xanh của mình và ra lệnh: “Vậy giờ, Thánh tổ Guinevere. Ngay lập tức chuyển Asherah đến Nhật Bản đi, và chờ thuộc hạ của ta đến đó. Hãy đảm bảo rằng họ đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi ta đến.”
“Tuân lệnh, giáo chủ.”
Guinevere cung kính thụt lùi và mang theo Asherah rời đi.