Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 262 : mai phục, suy luận.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Sao rồi? Câu trả lời của các ngươi là gì? Hôm nay đã là hạn chót, giờ cô lại hẹn ta ra đây như vậy, thế thì hẳn là các ngươi đã có câu trả lời xác đáng?” Trong một quán cà phê, Itsuka Ken đang thong dong mà thưởng thức chén cà phê của mình, vừa lên tiếng với cô gái đang ngồi ở trước mặt.

Vẫn là trong quán cà phê ở gần miếu Nanao, vẫn với bộ đồng phục nam sinh cấp ba, vẫn là gương mặt có dung mạo mỹ lệ có phần trung tính kia, Sayanomiya Kaoru lại một lần nữa ngồi chung một bàn với Itsuka Ken để nói về việc hợp tác giữa cậu và Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, chỉ khác là lần này, cô mới là người chủ động mời, còn Itsuka Ken thì lại mà người đến sau.

Thời gian đã qua hơn một tuần, kỳ hạn cuối mà Itsuka Ken đưa ra cho Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử đã tới. Hiện giờ, Kaoru có mặt ở đây là để đem quyết định của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử nói cho Itsuka Ken. Tuy nhiên từ thần thái và vẻ mặt khá là buồn khổ của cô, Itsuka Ken hầu như đã đoán được thái độ của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử là như thế nào rồi. Bất quá, cậu vẫn muốn được nghe câu trả lời chính thức từ Kaoru.

“Thật có lỗi, điện hạ… Về việc đó, những người lãnh đạo khác của Ủy Ban vẫn không đưa ra được một câu trả lời xác đáng. Dù rằng có khá nhiều người biểu thị đồng ý, thế nhưng…” Kaoru hơi ngập ngừng, đem tình hình thật sự nói với Itsuka Ken.

Mặc dù là trước khi cô tới đây thì Ủy Ban đã có ra hiệu cho cô là phải tìm ra cách nói nào đó khéo léo một chút để không chọc giận vua, thế nhưng về quan điểm cá nhân, Kaoru lại cho rằng làm trò vặt đó trước mặt vị vua quá sức là tinh minh này thật sự là một hành vi ngu xuẩn vô cùng. Những trò vặt đó chỉ có thể có hiệu quả khi nó không bị phát hiện, còn nếu bị phát hiện thì nó chỉ có thể khiến người ta cảm thấy căm ghét mà thôi, nếu đã thế thì chi bằng không nói.

Cho nên, cô quyết định nói thật.

“Thôi, không sao. Vốn dĩ ta cũng không mấy hi vọng về việc những lão già ranh ma đó có thể đưa ra một câu trả lời xác đáng cho ta trong thời gian ngắn như vậy. Dù sao thì ta cũng không phải là người của xứ này, niềm tin và sự nghi kỵ luôn là vấn đề rắc rối cần được xử lý một cách minh bạch, mà thứ đó thì không thể có được trong thời gian ngắn, nhất là khi Nhật Bản lại có một vị vua của riêng mình.”

“Nói thật tình thì nếu như lần này, cô có thể cho ta được một câu trả lời xác đáng thì ta sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Cho nên ta sẽ không nổi giận vì bọn họ không đưa ra được một câu trả lời xác đáng. Thế nhưng Kaoru, chẳng lẽ cái Ủy Ban mà cô đang làm việc không hề có ý định bày tỏ một chút gì về thái độ của mình cho ta biết hết sao? Khu hổ nuốt lang không phải là việc ai cũng có thể làm được đâu, càng không cần nói tới việc ngồi không mà chờ ngư ông thủ lợi. Nếu như các ngươi thật sự có ý định đó, vậy cũng đừng trách ta không nhẹ tay. Muốn lợi dụng ai thì các ngươi phải có đầy đủ độ lượng để làm điều đó mới được.”

Nói ra những điều trên với vẻ mặt ‘chẳng sao cả’, Itsuka Ken thong dong mà tận hưởng tách cà phê của mình, sau đó cậu mỉm cười mà nhìn gương mặt đoan trang nhưng không kém phần xinh đẹp đang ngồi ở phía đối diện.

“Không, thưa điện hạ. Cầu điện hạ khoan thứ, bởi vì mặc dù không có bày tỏ gì về việc sẽ trợ giúp ngài khi ngài bắt đầu ‘viễn chinh’, thế nhưng Ủy Ban cũng không dám ngăn cản. Như ngài đã nói, nhân loại luôn nằm ở thế yếu, chúng tôi không có quyền lựa chọn và cũng không dám mạo muội lựa chọn trong trường hợp này, tất cả chỉ vì sinh tồn. Ủy ban hoàn toàn không có tư cách để nhúng tay. Cầu mong điện hạ khoan hồng!” Nói xong, Kaoru cúi gập cả người xuống bàn để bày tỏ thành ý.

“Được rồi, cô không cần làm như thế. Việc các ngươi không lựa chọn hợp tác với ta, ta đã đoán được từ lâu. Bất kể các ngươi vì sợ hãi hay băn khoăn mà không dám làm vậy, ta cũng đều không trách, vì các ngươi có hợp tác với ta hay không thì cũng đều chẳng có gì ảnh hưởng tới ta, chỉ ảnh hưởng tới các ngươi mà thôi. Điều ta cần là thứ mà cô sắp nói. Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô, hẳn cô vẫn còn mang theo một quyết định khác khi tới đây? Nói ta nghe xem, nó là gì?”

“Quả nhiên là không thể gạt được ngài!” Gật gật đầu, Kaoru nói với vẻ bất đắc dĩ; thở dài một hơi, cô nói: “Nói chuyện với ngài, tôi cứ có cảm tưởng như là mình chẳng còn bí mật gì cả. Ngài thật sự quá tinh minh. Đúng như ngài nói, Ủy Ban đã không muốn nhúng tay vào việc này, bởi vì uy thế của các vị trưởng lão vẫn còn cắm rễ khá sâu trong lòng những người lãnh đạo của Ủy Ban, thế nhưng Ủy Ban là Ủy Ban. Mặc dù Ủy Ban là tổ chức do nhà Sayanomiya hợp tác cùng với ba gia tộc khác lập nên, thế nhưng về tính chất thì tứ gia và Ủy Ban là hai tồn tại khác biệt, vì thế, trái với Ủy Ban, tứ gia tộc chúng tôi có ý định giao dịch với ngài.”

“Hửm?” Hơi có chút tò mò, Itsuka Ken thốt nhẹ lên một tiếng để bày tỏ sự hiếu kỳ của mình, rồi cậu im lặng chờ Kaoru nói tiếp.

“Điện hạ đã từng nói rằng ngài có thể giải quyết ‘Thánh Hầu Vương’ đang bị nhốt trong Tây Thiên Điện ở núi Nikkou, đúng vậy không?”

“Là con khỉ đó sao? Đúng! Ta có thể xử lý, thế nhưng đó chỉ là tiện tay. Mục tiêu mà ta chú ý nhất hiện giờ là mấy lão già vẫn đang trốn ở trong U Thế kia mà không phải là con khỉ đó. Sao? Có gì với nó sao?”

“Vâng! Quả thật là sắp có việc, thưa điện hạ! Mọi chuyện là do gần đây, người quản lý của Saitenguu, nhà Kuhoudzuka phát hiện ra là phong ấn của ‘Thánh Hầu Vương’ đã có dấu hiệu buông lỏng. Đồng thời thông qua linh vọng và tiên tri, chúng tôi cũng biết được là có một mối họa loạn khá lớn đang ấp ủ. Nó sắp sửa xảy ra và có mối liên quan chặt chẽ tới Viên Hầu Quân Thần. Ở đây, tôi đại diện cho tứ đại gia tộc, nếu như điện hạ có thể giải quyết được vấn đề có liên quan tới ‘Thánh Hầu Vương’, vậy thì tứ đại gia tộc chúng tôi nguyện ý toàn lực hiệp trợ ngài.”

“Mối loạn khá lớn có liên quan tới con khỉ đó?” Nghe Kaoru nói như vậy, Itsuka Ken chợt cảm thấy có một tia chớp lóe lên ở trong đầu mình. Ngẫm nghĩ một lúc, cậu khẽ bật cười rồi hỏi: “Vậy thì xem ra mối loạn mà các ngươi nói tới không nhỏ chút nào, bằng không thì các ngươi cũng sẽ không nhờ ta. Bất quá, tại sao các ngươi không tìm mấy lão già kia? Nếu như vốn hiểu biết của ta không sai thì hẳn phong ấn của con khỉ đó phải là do mấy lão già đó tạo ra, nhờ bọn họ không tốt hơn sao? Tại sao các ngươi lại phải nhờ một ‘kẻ ngoại lai’ như ta làm việc này, khi mà Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử đã từ chối hợp tác?”

“Không! Lần này, điều chúng tôi mong muốn là ngài có thể giải quyết triệt để những vấn đề có liên quan tới ‘Thánh Hầu Vương’, chúng tôi không muốn phải vất vả với mối họa ngầm có thể nổ tung bất cứ lúc nào đó nữa, thưa điện hạ. Ngoài ra thì còn có một nguyên nhân khác khiến chúng tôi tìm kiếm sự hợp tác từ ngài, đó là theo như linh vọng thì vấn đề lần này, các vị trưởng lão không thể nào giải quyết được. Nếu như không thể tìm ra được cách phòng ngừa, Tokyo sẽ gặp phải sự tàn phá chưa từng có.”

Từ thần thái và ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Kaoru, Itsuka Ken cuối cùng cũng minh bạch được tính nghiêm trọng của sự việc. Xem ra lần này, nếu như những lão già kia mà không chịu ra khỏi U Thế, mọi việc có thể sẽ hoàn toàn mất khống chế. Thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ, mấy cái tên đó chịu ra sao, hoặc nên nói là, ra được sao?

Theo linh cảm của Itsuka Ken, chuyện lần này, có lẽ sẽ huyên náo rất là lớn, rất nhiều người và rất nhiều chuyện đều sẽ bị cuốn vào. Không phải chỉ là vì chuyện của con khỉ kia, mà còn là vì có rất nhiều người đều sẽ nhảy ra và khuấy cho vũng nước này trở nên càng lúc càng đục, chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thể tranh thủ đục nước béo cò.

Thậm chí, nếu nói một cách nghiêm khắc, có lẽ bản thân của Itsuka Ken cũng nằm trong số những kẻ muốn nhảy ra để đục nước béo cò. Cậu đã linh cảm được về độ rối loạn của sự việc lần này, cho nên, cậu mới muốn tranh thủ dịp này để tiến vào U Thế. Nếu như đại loạn xảy ra, cậu cảm thấy những chướng ngại mà cậu có thể gặp phải sẽ giảm đi rất nhiều, và độ khó khi gặp phải chúng cũng sẽ hạ thấp xuống một mức nhất định.

Cậu muốn tìm ra cứ điểm của mấy lão già kia ở U Thế, đây là điều cậu nhất định phải làm. Cậu tự tin rằng chỉ cần có thể tìm ra được cứ điểm của mấy tên này, cậu nhất định có thể bắt được một trong số bọn họ; và chỉ cần có thể bắt được một người trong đó thôi thì với năng lực của cậu, cậu hoàn toàn có thể lấy được thứ mà mình muốn lấy được nhất.

“Xem ra lần này, các ngươi thật sự thành tâm muốn hợp tác với ta. Nếu vậy thì nói xem, các ngươi có thể giúp được gì cho ta nào? Đầu tiên nhất là các ngươi sẽ làm gì đối với những gián điệp bị mấy lão già kia cài vào? Ah, đúng rồi! Nhắc tới mới nhớ, còn một chuyện mà ta muốn hỏi ý kiến của cô. Hai ngày trước, ông của Ena, cũng tức là Susanowo có tới tìm ta.”

“Sao cơ? Ngự lão công chủ động tới tìm ngài? Là thông tin hoặc là…” Nghe được thông tin bất ngờ từ Itsuka Ken, Kaoru giật mình mà thốt lên.

“Là thông tin bằng thư, dùng chú thuật để kết nối. Ta đã gặp mặt trực tiếp với ông lão đó, và ông ta hoàn toàn không có địch ý gì với ta. Khi ta biểu thị rằng mình nhất định sẽ tới U Thế để tìm ông ta cũng những kẻ khác để tính sổ, ông ta thậm chí còn thiện ý mà khuyên bảo và nhắc nhở ta, rằng ta không nên tới U Thế để quấy rối, nếu không ta sẽ hối hận. Sao? Ta nói tới đây thì cô đã nghĩ tới điều gì chưa? Có thông tin tình báo nào nảy ra trong đầu của cô hay không?” Nói xong, Itsuka Ken không phát biểu gì thêm nữa mà chỉ tiếp tục thưởng thức tách cà phê của mình.

Nói thật thì lúc đặt câu hỏi này với Kaoru, Itsuka Ken cũng không hi vọng gì mấy về việc mình có thể nhận được thông tin gì có giá trị từ cô, cậu hỏi cũng chỉ vì tiện thể mà thôi. Nghĩ như thế không phải là vì cậu xem thường Kaoru, mà là cậu cảm thấy không quá có hi vọng. Dù sao thì Kaoru vẫn còn trẻ quá, chỉ mới có 17 tuổi, chưa đầy 18; tuy cô là một hime-miko rất có thiên phú và tài năng, đồng thời cũng là một cán bộ có địa vị rất cao trong Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, thế nhưng với những thông tin mật có liên quan tới U Thế và những Dị Thần ẩn cư trong đó, cô có thể biết được bao nhiêu chứ?

Itsuka Ken nghĩ gì thì Kaoru hoàn toàn không biết, cô chỉ biết là Itsuka Ken đã hỏi mình thì mình phải trả lời cho đàng hoàng. Vì thế, cô hơi nhíu đôi mi thanh tú của mình lại, khoanh tay trước ngực và trầm ngâm suy nghĩ.

“Ngự lão công đã nhắc nhở điện hạ, để cho ngài đừng tới U Thế… sao?”

Nghiền ngẫm lấy những thông tin mà Itsuka Ken vừa nói, Kaoru vừa nghĩ vừa đem những suy mình liên tưởng được nói ra: “U Thế… Để cho điện hạ đừng tới U Thế… Tức là ông ấy đã biết… Khoan! Chờ chút! Biết? Điện hạ? Ngài có nói kế hoạch của mình với ai không? Hoặc là bên cạnh ngài xuất hiện phản đồ?”

“Hả?” Vốn chỉ định hỏi Kaoru để thử chút thôi, ai ngờ lại nhận được một suy đoán khiến cậu suýt phun cả phần cà phê đang ngậm ở trong miệng ra như vậy. Trợn tròn mắt mà nhìn về phía Kaoru, Itsuka Ken hỏi lại: “Phản đồ? Tại sao cô lại liên tưởng tới chuyện này?”

Cũng không trách được Itsuka Ken giật mình tới như vậy, bởi vì điều mà Kaoru vừa nói là điều mà Itsuka Ken không thể tin được nhất, hoặc nên nói là cậu chưa bao giờ nghĩ tới. Người thân cận nhất ở bên cạnh cậu, từ xưa tới nay, luôn luôn là những cô gái được cậu thừa nhận, phẩm giá và tính cách của những người này như thế nào, cậu hiểu rõ như lòng bàn tay. Cậu hiểu bọn họ, hiểu rõ bọn họ còn hơn cả chính bản thân bọn họ hiểu về mình, thế cho nên cái từ như phản bội tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người của những cô gái này. Sự trung thành luôn là đặc điểm được thể hiện rõ ràng nhất trên người của các cô gái được cậu thừa nhận và che chở.

Thế nhưng bây giờ, lại có người lại đang nói rằng bên cạnh cậu có kẻ phản bội? Tin được không? Nếu như không phải là vì cậu biết Kaoru đang thật lòng suy nghĩ cho mình và không hề có ý xấu, cậu dám khẳng định là vừa rồi, cô đã phải chết dưới tay của cậu vì cái tội nói xằng. Itsuka Ken tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám vu cáo nữ nhân của cậu, coi như là nữ nhân dự bị thì cũng vậy.

“Tôi cảm thấy là kế hoạch ‘viễn chinh’ U Giới của điện hạ đã bị Ngự Lão Công và những Dị Thần khác ở U Giới biết, từ cách nói của Ngự lão công là có thể khẳng định được điều này. Họ hẳn đã sắp xếp sẵn kế hoạch mai phục để chờ ngài tới, cho nên Ngự lão công mới khuyên ngài không nên tới đó. Thế nhưng tại sao họ biết trước để mà sắp đặt mai phục sẵn? Chuyện này nếu không có kẻ phản bội đứng ở đằng sau mật báo thì thật sự có phần quá trùng hợp, cho nên tôi mới hỏi là liệu ngài có nói kế hoạch này với ai chưa? Nếu có thì hẳn những người đó đều thuộc diện tình nghi…”

“Hô ~~~ ! Hóa ra ý của cô là vậy sao? Ha ha! Kaoru, từ khi ta trở thành vua tới giờ thì chẳng có bao nhiêu lần ta bị hù tới suýt phun cả cà phê ở trong miệng ra như vừa rồi đâu, nhất là khi người làm chuyện đó hoàn toàn không cố tình. Cô là người đầu tiên đó.” Nghe Kaoru nói xong, Itsuka Ken cuối cùng cũng hiểu là tại sao cô lại có nghi ngờ phi lý tới như vậy, cho nên cậu thở phào một cái, rồi sau đó bật cười mà nói giỡn với Kaoru.

“Điện hạ…”

“Ta biết! Cô đang muốn nói điều gì, ta hoàn toàn biết. Suy đoán của cô không sai, Susano và những Dị Thần khác nhất định là đã chuẩn bị xong kế hoạch phục kích nào đó đối với ta. Nếu như lúc này ta tiến về U Thế, ta hẳn sẽ rơi vào tròng và bị phục kích. Ông của Ena vì nể mặt mũi của Ena nên mới báo trước cho ta biết để ta đừng tiến vào U Thế. Nếu hiểu như thế và tự não bổ thêm một chút nữa thì cũng hợp lý khi nghĩ rằng bên cạnh ta có kẻ phản bội. Bất quá, ta càng cảm thấy rằng đây chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp. Cô biết tại sao không?”

Nói tới đây, Itsuka Ken bỗng nhiên nhìn Kaoru và nở một nụ cười có chút gì đó quái dị, sau đó, cậu nói ra một câu khiến sắc mặt của Kaoru trở nên xanh lét vì sợ hãi: “Bởi vì, người biết được kế hoạch này của ta, chỉ có chính ta, và các ngươi thôi.”

“—— ah!?” Chiếc ly trong tay của Kaoru rung mạnh, suýt chút nữa là đã rớt xuống đất. Sắc mặt của Kaoru thật sự có chút xanh lét, cô sợ hãi mà lắp bắp giải thích: “Điện… Điện hạ, chúng tôi không có… Kaoru tuyệt đối không có tiết lộ kế hoạch của ngài cho…”

“Ta biết. Ta biết. Vì thế ta chưa bao giờ nghi ngờ tới việc bên cạnh ta có phản đồ, cho nên khi cô nói điều đó với ta, ta mới kinh ngạc đến như vậy. Ngoài ra thì việc kế hoạch bị tiết lộ cũng có gì là lớn, vì nếu như sợ bị lộ, ta đã chẳng nói thẳng với Susano rằng mình nhất định sẽ tới U Giới để tính sổ với những người đó. Bất quá, cô cũng cho ta một gợi ý.” Nói tới đây, Itsuka Ken hơi ngửa mặt lên trời và nói: “Lúc ta nói rằng mình sẽ tới U Thế, Susano hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc mà chỉ đơn thuần đưa ra một lời khuyên, đó hẳn không phải là do ông ta tự tin rằng ta không thể tìm ra được hang ổ của ông ta, mà cứ như là ông ta đã biết trước việc này từ lâu.”

Hơi ngừng một lúc, Itsuka Ken chợt nhướng mày và lẩm bẩm: “… nếu cộng thêm lời khuyên của ông ta, dựa theo quan điểm ‘mai phục’ để suy luận ngược chiều của dòng logic thì nguyên nhân tiết lộ hẳn là ————”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio