Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 281 : bão tố dần lên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian thụt lùi về quá khứ một chút, cụ thể là quay ngược về thời điểm mà Itsuka Ken vừa hoàn tất việc ký kết giao kèo với Luo Hao và bắt đầu bước vào cánh cổng dẫn tới nơi phong ấn của Hầu Vương tại U Thế ——

Ở một nơi nào đó cách xa Nhật Bản, trên một vùng quê rộng lớn nhưng hẻo lánh, có một tiếng ca khấn nguyện bắt đầu vang lên.

“… hỡi chất [ Thép ] của vua, xin hãy nghe lấy lời kêu gọi của tôi, và tỉnh lại sau giấc ngủ dài!”

Theo tiếng ca bắt đầu vang lên, bầu trời trong xanh bỗng nhiên dần xuất hiện những luồng gió thổi mạnh, và chẳng mấy chốc sau, gió đã biến thành vòi rồng và lốc xoáy. Mây đen dần tụ tập lại, kèm theo đó là những tia chớp màu xanh lam cứ thỉnh thoảng chợt lóe lên rồi biết mất bên trong tầng mây đang dần tụ về từ bốn phương.

“Ánh sáng của người chói mắt hơn cả vàng, và sự sáng tỏ của người hoàn mỹ hơn cả bạc, đó chính là người, hỡi chất [ Thép ] diệt rồng sinh ra từ trong xương cốt bị đốt thành tro của loài rồng hung bạo, đó chính là người, kẻ đã cứu độ nhân gian…”

Tiếng hát tiếp tục vang lên trên vùng quê có không gian rộng lớn. Những ngôn từ thần thánh mà xa xưa, chúng như chạm tới tồn tại thần bí nào đó vẫn ẩn nấp trong trời đất khiến cho trời đất đều bắt đầu rung chuyển vì đó.

“Trước mặt người, cả mặt trời, mặt trăng và những vì tinh tú cũng đều mất đi ánh quang huy. Trước mặt người, mọi kho báu trên trần gian cũng đều trở nên nghèo hèn và thấp kém. Vì thế, xin hãy tỉnh lại đi. Xin cho cô gái là kẻ hầu thị của người, lại được nhìn thấy và chiêm ngưỡng ánh hào quang mà người vẫn hằng lan tỏa.”

Toàn tâm toàn ý mà ca xướng, Guinevere, người đang cất tiếng ca vang, đang cố gắng thực hiện một nghi thức. Cô đang cố hoàn thành một nghi thức mà lúc này, nó có tính chất hết sức là quan trọng đối với cô. Đây là một bước đi quan trọng trong kế hoạch của cô, nó không được quyền sai sót.

Lúc này, nơi cô đang đứng là một vùng quê mênh mông không có dấu chân người, và ở trước mặt cô là một cái hố, một cái hố to tựa như là hố thiên thạch. Ở ngay trung tâm của cái hố thiên thạch này có cắm một cây đao bảng lớn, phần lưỡi của thanh đao này dài khoảng hơn 100 cm, nhìn phi thường rắn chắc và thô dày.

Lúc trước, cây đao này từng là một thanh bảo đao, thậm chí là một thanh thần đao. Nó, đã từng một thời tỏa ra ánh sáng còn lộng lẫy hơn cả sao trời, thế nhưng hiện giờ, nó đã chỉ còn là một cây đao mục nát với bề ngoài rỉ sét thậm chí không thể phản chiếu được cả một tia sáng.

Hiện giờ, điều Guinevere đang làm chính là đánh thức sức mạnh thật sự đang ngủ say ở trong thanh thần đao này.

Cây đao này là một thanh thần đao có mối liên quan vô cùng thâm sâu với đại địa, truyền thuyết về nó, hầu hết đều có dính dáng tới những tính chất thần thoại và thiêng liêng của mặt đất. Cũng chính vì nguyên nhân này nên khi thực hiện nghi thức, Guinevere mới cắm nó vào nơi sâu trong lòng đất như vậy. Cô làm vậy là vì muốn mượn nguồn sức mạnh tinh túy của mặt đất làm chất xúc tác.

Trên đời này, không có thứ gì có thể dùng để tẩy rửa cho lớp rỉ sét được bám trên cây đao này tốt hơn là sức mạnh tinh hoa của đất, nhất là khi lớp rỉ sét đó lại được hình thành từ lịch sử, và cũng chẳng có gì có thể dùng để kêu gọi sức mạnh của cây đao này tốt hơn là sức mạnh tinh hoa của đất, khi mà sức mạnh bản nguyên của nó lại có mối liên quan quá sức là chặt chẽ với đại địa.

Cây đao thần này, theo như truyền thuyết, là một cây đao thần mạnh nhất trong số các cây đao thần có thuộc tính [ Thép ].

Vì sao gọi nó là mạnh nhất?

Bởi vì nó là một cây đao cứu thế có tính chất là [ Thép ], thế nhưng nó lại có thể cắt đứt được tất cả [ Thép ] tồn tại trên đời.

Lúc này thì vua của các phù thủy, thánh tổ vương Guinevere, vừa cất lời ngâm xướng, vừa dùng đôi mắt trông như hai viên ngọc bảo thạch của mình để nhìn chằm chằm vào cây đao thần mà cô vẫn đang dâng lời khấn nguyện.

Vẫn là bộ lễ phục có phong cách Gothic thường thấy, vẫn là gương mặt tinh xảo tuyệt luân tựa như búp bê đến từ cổ tích, vẫn là mái tóc xoăn dài màu vàng kia, Guinevere bất chấp việc mình đang bị bao phủ bên trong cơn gió lốc có tốc độ khủng khiếp mà chỉ nhìn không chớp mắt vào thành đao rỉ sét đang nằm ở nơi trung tâm của vòi rồng.

Thanh đao này là thanh đao thần thuộc về chủ nhân của cô, cây đao thuộc về [ Vị Vua Xuất Hiện Ở Nơi Tận Cùng Của Thế Giới ]. Lúc trước, nó đã từng là phân thân mạnh nhất của [ Thép ] và được người đời mệnh danh là Cứu Thế Thần Đao. Sức mạnh của nó khi đó có thể xé rách cả bầu trời, khiến cho những ngôi sao trên trời cũng phải trụy lạc.

Chỉ là từ khi chủ nhân của cô ngủ say cho tới giờ thì thanh đao thần này cũng đã không còn sức mạnh kinh khủng đó nữa. Giờ nó cũng chỉ còn là một cây đao rách nát mà thôi.

Và giờ thì điều mà cô đang làm chính là đánh thức sức mạnh thực sự của nó dậy. Cô làm điều đó vì sắp tới, chú của cô sắp phải đối đầu với kẻ địch mạnh nhất của mình.

Người ‘chú’ vẫn luôn ở bên cạnh và bảo vệ cô, người được gọi là Kỵ Sĩ của Hồ, anh hùng của [ Thép ] – Lancelot du Lac sắp phải nghênh chiến với vị vua thần bí nhất của thế giới. Vị vua đó thần bí và đáng sợ đến mức nào, Guinevere hiểu rõ, vì thế cô nhất định phải chuẩn bị cho chú của cô một thứ vũ khí mạnh nhất, một thứ vũ khí có thể khiến cho chú của cô chiến thắng được vị vua kia, và Cứu Thế Thần Đao chính là lựa chọn của Guinevere.

“———— hỡi đã từng cứu vớt thế nhân, người chính là [ Thép ] trong các [ Thép ], với lòng thành này, vua của các phù thủy, cầu xin người hãy phục sinh.”

Sau khi hoàn tất câu hát vịnh xướng cuối cùng, Guinevere giơ hai tay lên cao để điều khiển cho các luồng chú lực nhanh chóng hội tụ lại.

“Ầm ầm ————!!!” Một tiếng sầm rền vang lên. Tất cả chú lực ẩn chứa bên trong tầng mây đen như mực, dưới sự ảnh hưởng của Guinevere, nhanh chóng hội tụ lại cùng nhau và biến thành một tia chớp màu xanh tím to hơn cả thùng nước. Dưới sự điều khiển của Guinevere, tia chớp lao ra khỏi đám mây và đánh về phía cây đao rỉ theo mong muốn của thánh tổ nhỏ.

Hầu như chỉ trong nháy mắt, tia chớp màu xanh tím kia đã đánh trúng vào cây đao rỉ sét đang được cắm ở trên mặt đất kia. Ánh sáng chói lòa của sấm sét tỏa ra khiến cho người ta không thể nào mở mắt nổi.

Rất nhanh sau đó, ánh sáng biến mất. Và lúc này thì ở vị trí vốn chỉ có một cây đao rỉ sét lại xuất hiện một cây đoản đao sáng bóng tỏa ra ánh sáng màu bạch kim. Đây mới chính là gương mặt thật của thanh đao rỉ sét lúc trước. Sau khi hút nhận được nguồn sức mạnh tinh túy của mặt đất với số lượng lớn, rồi còn được đánh bóng bởi sấm sét sinh ra từ nghi thức kêu gọi của Guinevere, cuối cùng thì Cứu Thế Thần Đao cũng đã hoàn toàn tỉnh lại sau giấc ngủ dài.

‘Thành công!’ Nhìn cây đao thần tỏa ra ánh sáng màu bạch kim bóng loáng cùng với những tia điện chớp cứ thỉnh thoảng lại lóe lên từ trên thân của nó, Guinevere cuối cùng cũng được an tâm mà thở ra một hơi thật dài.

Vui vẻ nhảy nhót mà nhìn về không gian trống rỗng vốn chẳng có ai ở sau lưng mình, Guinevere nở một nụ cười đáng yêu tới cực hạn mà lên tiếng: “Chú! Chú thấy không? Guinevere cuối cùng cũng làm được rồi!”

Dường như muốn đáp lại câu hỏi của Guinevere, không gian ở trước mặt cô bỗng nhiên khẽ rung lên, và một kỵ sĩ với bộ áo giáp có màu bạch ngân thuần túy đột nhiên bước ra từ trong hư không rồi nói: 『 Ta đã thấy, cháu yêu của ta. Từ nay về sau, nó chính là võ cụ của ta, là cây đao thần mạnh nhất giúp ta chiến thắng địch nhân vận mệnh của mình. 』

Người vừa xuất hiện không phải là ai khác mà chính là Lancelot du Lac, người vẫn luôn ở bên cạnh Guinevere và bảo vệ cô. Thế nhưng lúc này, nếu như có bất cứ campione nào từng gặp phải Lancelot trước kia có mặt ở đây, vậy thì người đó nhất định sẽ nhận ra được rằng Lancelot hiện giờ đã trở nên hoàn toàn khác biệt so với Lancelot lúc trước.

Thần tính! Vào lúc này thì toàn thân của Lancelot, từ trên xuống dưới đều đang không ngừng tỏa ra một loại thần tính mà không campione nào có thể nhầm lẫn nổi: thần tính của một Heretic God. Có thể nói là lúc này, tính chất thần linh của Lancelot đã hoàn toàn thay đổi, từ một ‘Thủ Hộ Kỵ Sĩ’, Lancelot đã hoàn toàn biến thành một vị quân thần của [ Thép ] với sự cuồng bạo thường thấy của các Heretic God.

Lancelot đã hoàn toàn giải phóng bản chất của mình. Lúc này, Bạch Kỵ Sĩ đã không còn là Bạch Kỵ Sĩ nữa, mà hắn chính là đấu thần mạnh nhất, là quân thần mạnh nhất, là một trong những người anh hùng thần thoại nguyên thủy nhất của [ Thép ] tồn tại trên đời này.

“Nếu vậy thì chúng ta lên đường thôi, chú. Mục tiêu của chúng ta lần này chính là Nhật Bản. Ở đó không chỉ có kẻ thù vận mệnh của chú mà còn có cả thông tin liên quan tới chủ nhân nữa, cho nên chúng ta phải mau chóng lên đường thôi.” Nói với giọng hồ hởi vui mừng, Guinevere vung vẩy nắm tay nhỏ.

『 Hả? 』 Nghe Guinevere nói như vậy, Lancelot khẽ thốt lên với vẻ ngạc nhiên. Đã bao lâu ông không thấy được Guinevere vui vẻ và hưng phấn như vậy rồi?

Từ thời điểm hơn sáu năm trước, sau khi biết được King Arthur không phải là chủ nhân mà cô vẫn hằng tìm kiếm, Guinevere đã từ thất vọng đi tới tuyệt vọng, rồi sau đó gắng gượng qua nỗi tuyệt vọng, cô lại bước tiếp trên con đường của mình. Thế nhưng từ đó tới hôm nay, ông vẫn chưa được thấy lại nụ cười vui vẻ tới từ tận đáy lòng của Guinevere thêm một lần nào nữa.

Vậy mà không ngờ là hôm nay ông lại thấy được rồi, điều đó chứng tỏ rằng Guinevere đã tìm ra được mục tiêu mới. Ông thật tò mò là Guinevere rốt cục vừa biết được việc gì mà cô lại trở nên hồ hởi như vậy?

“Guinevere vừa nhận được lời phản hồi từ đồng bào Asherah: những vị thần cổ xưa của Nhật Bản đã lợi dụng [ Chú Pháp: Đế Quốc ] để củng cố cho quốc gia của mình; sau đó những vị thần cổ xưa kia đã liên hợp với các dị năng giả khác ở U Thế, cùng nhau trấn áp các Dị Thần của [ Thép ] khác.”

Vừa đọc tin tình báo mà mình vừa nhận được, Guinevere cũng không khỏi nghĩ tới người đồng bào sắp lâm tử của mình, không kềm lòng được, cô chợt sinh ra một tia tiếc hận. Thế nhưng rất nhanh, cô liền quăng những cảm xúc vừa sinh ra ra khỏi cái đầu của mình, bởi vì với cô thì những cảm xúc đó là hoàn toàn thừa thải. Điều cô mong muốn xưa nay chỉ có một, đó chính là chủ nhân của cô, Strongest of Steel mà thôi.

“Bằng chứng là vừa rồi, Asherah vừa gặp được [ Long Xà Phong Ấn Đại Chú Pháp ], nó là phong ấn đã giúp cho người Nhật vừa có thể bắt nhốt lại vừa có thể mượn được sức mạnh của Tề Thiên Đại Thánh khi quốc gia của bọn họ lâm nguy. Thật không hổ là những vị thần đã tồn tại từ thời xa xưa, thật lợi hại!” Nghiền ngẫm về thông tin mình nhận được, Guinevere cũng không khỏi trầm trồ thán phục về những vị thần của Nhật Bản trốn trong U Thế.

『 Tề Thiên Đại Thánh? Là đấu thần của [ Thép ] nổi tiếng nhất trong thần thoại phương đông? 』

“Vâng thưa chú!”

『 Có liên quan gì tới Strongest of Steel sao? 』 Đặt câu hỏi, Lancelot không nhịn được mà liên tưởng tới suy đoán của Guinevere lúc trước. Trước đó, Guinevere đã từng suy đoán rằng dù Tề Thiên Đại Thánh không phải là chủ nhân mà cô vẫn đang tìm kiếm, thế nhưng hắn nhất định phải có mối liên quan nào đó tới Strongest of Steel.

Thậm chí đã từng có lần, Guinevere nghi ngờ rằng thân phận thật sự của vị đấu thần này chính là Strongest of Steel, bất quá sau đó cô lại bác bỏ vì khả năng này thật sự không cao lắm.

“Lúc này thì Guinevere vẫn chưa xác định được, thế nhưng lúc nãy, khi Guinevere đang tiến hành nghi thức kêu gọi đao thần tỉnh giấc, Guinevere đã nhận được linh vọng về chủ nhân. Ở đảo quốc cực đông kia quả thật là có hơi thở của chủ nhân, cho nên Guinevere cho rằng mình nhất định phải tới đó một lần. Chú cũng cần phải tới đó để kết thúc trận chiến định mệnh của mình với vị vua kia, không phải sao, chú?”

『 Vậy sao, nếu vậy thì xem ra, chúng ta nhất định phải tới đó rồi. Vận mệnh thật kỳ diệu. Chỉ là người đàn ông đã từng sánh vai chiến đấu cùng ta, chẳng biết hắn đã ra sao? Nếu hắn đã chết trên chiến trường như một chiến binh, vậy thì ta cũng nên giơ kiếm của mình lên và thay hắn hát một khúc ca phúng viếng. Vậy là đủ rồi! Còn bây giờ, ta đã không nhịn được nữa. Dòng máu của [ Thép ] đã hoàn toàn sôi lên, nó như đang gào thét với ta rằng hãy mau tiến lên chiến trường, bởi vì địch nhân vận mệnh của ta đã chờ ở đó. 』

Đôi mắt của Lancelot phát ra những tia sáng sắc bén. Những tia sáng đó dường như xuyên qua cả chiếc mũ giáp màu bạc mà ông đang đội, xuyên qua cả khoảng cách về không gian đang cách trở ông với kẻ thù của mình, bắn thắng về nơi mà kẻ địch vận mệnh của ông đang có mặt. Kẻ đó đang chờ ông, ở Nhật Bản.

… …

Cùng lúc đó, ở sân bay quốc tế Narita của thành phố Tokyo, một cô gái Mỹ có vẻ ngoài lãnh diễm và mặc một bộ đồ công chức đang bước ra khỏi phòng chờ của sân bay.

Bởi vì quên không cân nhắc tới sự khác biệt về múi giờ của hai bên, cho nên sau khi bước xuống khỏi máy bay, cô gái Mỹ chợt phát hiện ra là sắc trời đã hoàn toàn trở tối. Xem ra mặc dù không muốn, thế nhưng tối nay cô cũng chỉ có thể tìm đại một khách sạn nào đó để qua đêm rồi. Mà nghĩ kỹ lại thì, cũng đã rất lâu cô không được đi du lịch nước ngoài rồi nhỉ?

Vài năm nay, cô đã phải bận rộn suốt cả ngày lẫn đêm. Ban ngày thì học tập và làm việc, đồng thời theo dõi tình báo; tới đêm thì ngoại trừ mải miết theo đuổi và tiêu diệt các tà thuật sư ra thì cũng chỉ có mỗi việc chiến đấu với quái thú và ác ma, à quên, còn có Dị Thần nữa chứ.

Chuyến đi ra nước ngoài lần này, với cô, nó cũng chẳng khác gì một chuyến đi để cô giã biệt với thất bại lúc trước.

Đúng vậy! Với cái loại đàn ông hèn nhát như thế, cứ quên đi là được rồi. Một thằng đàn ông thiếu lá gan mới mức chẳng dám tiếp cận một người phụ nữ vì tầm vóc của cô ấy thật sự không thích hợp với cô, cô nhất định là đã nhầm nhọt sang trồng trọt ở đâu đó rồi. Thế quái nào mà cô lại có ý định trồng cây si với một gã đàn ông như thế chứ?

Sau này phải lựa chọn thật cẩn thận mới được. Người tiếp theo phải càng mạnh, càng ngoan cường, càng đẹp trai, có lễ phép, có phong độ, và dịu dàng hơn nữa. Thế giới này kiểu người gì cũng có, nhất định sẽ có một đàn ông thích hợp làm nửa kia của mình.

Chỉ là cái giống loài ưu tú mà cô vừa nói tới… thật sự tồn tại trên trái đất sao? Mặc kệ nó, sớm muộn gì cũng có, cứ để số phận chỉ đường đi.

Lắc đầu như để phẩy hết những ý nghĩ vu vơ vớ vẩn ở trong đầu mình, cô gái với biểu hiện lãnh diễm kéo rương hành lý của mình và đi ra ngoài sân bay. Đón một chiếc xe taxi và bước vào trong, cô nhanh chóng biến mất trong dòng người tấp nập của thành phố.

Đúng rồi! Quên nói, tên của cô gái vừa rồi là Annie Charlton, hay còn được gọi là John Pluto Smith, vị Quỷ vương được tôn thờ thành một truyền thuyết sống của Los Angeles.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio