“… Nơi này chính là Tinh U Giới của Nhật Bản sao?”
Non xanh nước biếc, vạn dặm không mây. Khi 7 người Itsuka Ken bước ra khỏi đường hầm dẫn từ Hiện Thế tới U Thế thì thứ đập vào mắt lại là cảnh sắc mỹ lệ tới khôn cùng. Điều này khiến cho tất cả mọi người kể cả Itsuka Ken cũng đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Ánh nắng tươi sáng, cây cối xanh biếc và tươi tốt , khe suối thanh tĩnh, bốn phía tràn ngập hương hoa và cỏ cây.
Đây thật sự là U Thế sao? Nếu phải so sánh với hiện thế thì nơi này căn bản không có gì khác. Thế giới này thật sự không thích hợp để người thường cư ngụ? Có vẻ như có còn tốt hơn cả hiện thế ấy chứ? ———— Nếu như không biết sự thật về U Thế thì phỏng chừng đây sẽ là câu hỏi đầu tiên nảy lên trong đầu của những người nhìn thấy khung cảnh trước mắt.
“Ù ù ù ù ù ù ù ~~~~~~~!”
Bất quá, U Thế thật sự là U Thế. Chỉ một giây sau, những điều diễn ra lập tức chứng minh rằng đây thật sự không thích hợp để người phàm cư ngụ, cho dù chỉ là với biểu tượng bên ngoài. Mây đen sinh ra từ hư không che kín cả bầu trời, sấm sét bắt đầu vang dội, một cơn mưa như trút nước bỗng nhiên giáng xuống và bao phủ toàn bộ cảnh sắc xinh đẹp trước đó.
“Quả nhiên là U Thế! Nếu như không có chú lực khống chế thì thời tiết luôn luôn bất thường. Chỉ mới tích tắc mà đã mưa như vũ bão. Thời tiết ở đây hình như là không cố định đúng không?” Đây là câu hỏi của Itsuka Ken
“Ai ya ya! Quả nhiên là U Thế, lần đầu tiên tôi tới đây thì trời cũng bất thường như vầy, chẳng qua lúc đó không có mưa, chỉ có lốc lớn!” Người trả lời chính là Doni.
“Nếu vậy thì đi thôi!” Chẳng có lòng dạ để nghe về lịch sử tới thăm U Giới mang đầy tính chất ‘baka’ của tên ngốc Doni, Itsuka Ken trực tiếp phất tay xua tan cơn mưa mà chẳng cần dùng tới chú lực.
U Giới là một nơi chốn thần kỳ như vậy. Chỉ cần sức mạnh tinh thần đủ lớn, vậy thì chẳng cần tới thứ gì môi giới, một người phàm cũng có thể hô mưa gọi gió. Bất quá, người phàm thì đương nhiên là không thể nào có sức mạnh tinh thần lớn tới như vậy.
Sau khi xua tan cơn bão lớn, Itsuka Ken trực tiếp bước về phía trước và giải phóng thần niệm của mình.
Thần niệm quét về bốn phía và thăm dò khu vực mà nhóm của cậu đang có mặt. Đây là một khe núi lớn có cấu trúc khép kín, ngoại trừ các cây cổ thụ lớn ra thì ở đây không có bất cứ sinh vật sống có trí tuệ cấp cao nào.
Ngay khi điều tra xong địa hình của khe núi mình đang có mặt, đôi mắt của Itsuka Ken lập tức lóe lên ánh tinh mang. Ở U Thế, thứ dư dả nhất chính những khu rừng già với những cây cổ thụ lâu đời như thế này; thế nhưng, trong những khu rừng già như thế này, hệ thống sinh thái tuyệt đối là phong phú vô cùng, làm gì có chuyện chẳng có lấy một sinh vật sống nào như vầy? Cho dù đây là rừng cây ở U Thế thì điều này cũng là không thể.
Itsuka Ken còn nhớ rõ, cho dù khu rừng yêu tinh mà cậu từng tới sáu năm trước – ý cậu nói là mảng rừng chết được bao ở bên ngoài – cho dù có là khu rừng chết như thế thì cậu vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của những sinh vật sống khác trừ cây cối, ví dụ như là côn trùng. Vậy mà khu rừng này thậm chí không có lấy một con côn trùng nào.
Không cần phải nghi ngờ! Khe núi này, có vấn đề.
“Jian…?” Đứng bên cạnh Itsuka Ken, giáo chủ Luo Hao dường như cũng đã nhận ra sự bất thường của khe núi lớn nên khẽ lên tiếng.
Khẽ gật đầu với giáo chủ Luo Hao, Itsuka Ken truyền âm với tất cả mọi người: 『 Cẩn thận một chút! Có vẻ như lần xuất quân này của chúng ta không thuận lợi. 』
“Chuyện…?”
“Oanh ————————!!!!!!!!!!!”
Itsuka Ken chỉ vừa nhắc nhở xong, những người khác còn chưa kịp thắc mắc thì không gian xung quanh đã bắt đầu rung chuyển. Toàn bộ khe núi bắt đầu phát sáng, một ma pháp trận màu đỏ ửng hiện lên và bao trùm toàn bộ khe núi lớn.
Pháp trận khổng lồ dường như che phủ cả trời đất hiện ra trước mắt của Itsuka Ken và sáu người khác. Từ trong những đường vân của ma pháp trận, Itsuka Ken có thể thấy được những thần văn huyền bí và cổ xưa của đủ mọi hệ thống thần thoại. Nếu chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài thì ma pháp trận này thật sự có phần hơi đơn điệu với chỉ một màu sắc, phong cách của nó cũng không sặc sỡ mà rất trầm ổn với nét cổ kính khá nặng.
Bề ngoài tầm thường và rất không bắt mắt, thế nhưng Itsuka Ken phải thừa nhận là uy lực của nó rất sợ, ngay cả cậu cũng có chút động dung.
“Có mai phục!?”
“Ma pháp trận này là sao?”
“Rốt cục là chuyện gì xảy ra?”
“Bình tĩnh một chút!” Tiếng nói mang theo ma lực của Itsuka Ken vang lên khiến cho những người khác yên tĩnh trở lại.
“Nếu là chuyện khác thì đúng là hơi có chút rắc rối, thế nhưng chuyện này thì tôi đã tính tới từ sớm rồi. Godou, tới lúc này rồi, cậu không dự định nói gì với tôi sao?”
Đôi mắt màu hổ phách của Itsuka Ken bắn thắng về phía Kusanagi Godou.
Vừa nghe Itsuka Ken nói xong thì ánh mắt của tất cả mọi người cũng đồng thời bắn về phía Godou, người vẫn đang ngớ ra vì bất ngờ.
“Ôi chao? Tôi?” Hoàn toàn không hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, Kusanagi Godou chỉ vào mặt mình và giật mình hỏi lại. Cậu vẫn còn chưa kịp phản ứng.
“Là ngươi sao, vua của Nhật Bản? Hóa ra kẻ phản bội lại là ngươi?”
Mắt phượng bắn ra những tia hàn mang, sát khí phun ra từ trên người của tuyệt đại giai nhân và ập về phía Kusanagi Godou. Chú lực bắt đầu vận chuyển, chỉ cần tiếp đó, câu trả lời của Godou không thể khiến cho giáo chủ đại nhân thỏa mãn, vậy thì cô sẽ lập tức hóa tu la và nghiền nát cậu.
“Hả? Cái gì? Phản bội?” Godou choáng váng, cậu còn chưa kịp hoàn hồn.
“Bạn hữu Godou của tôi, tôi tin là cậu không làm việc đó, thế nhưng cậu cũng nên giải thích cho rõ ràng đi chứ?” Mặc dù nụ cười của Doni trông vẫn vô tư như trước, thế nhưng tay phải của anh đã đặt lên trên chiếc hộp kiếm màu đen được đeo ở sau lưng.
Trên đời này, Doni có thể nghi ngờ bất cứ ai, thế nhưng anh tuyệt đối sẽ không nghi ngờ phán đoán của Itsuka Ken. Mặc dù kẻ phản bội là Godou, người ‘bạn thân’ mà Doni rất là ưng ý, thế nhưng nếu Itsuka Ken đã nói như vậy, vậy thì tuyệt đối sẽ không sai.
“Đây là bản tính của dân Nhật sao? Cho dù đã trở thành vua thì cũng không đổi được!”
“Câm miệng, Alec! Cậu có thể thôi đi không? Tôi nói cậu ta phản bội khi nào?”
Nghe được lời nói ác độc phun ra từ miệng của Alec, sắc mặt của Godou hầu như trở nên xanh lét và tức giận tới phát điên, bất quá tiếng quát của Itsuka Ken lại khiến cho Godou cảm thấy bình thường trở lại.
Thấy mọi chuyện trở nên khá căng thẳng, Itsuka Ken vỗ đầu nói: “Được rồi, Godou! Tôi biết cậu không phải là người phản bội. Thế nhưng không phản bội không có nghĩa là cậu không liên quan. Cậu đừng có nói với tôi là dạo gần đây không có ai tới tìm cậu nhé!”
“Tìm tôi…” Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Godou hơi ngạc nhiên, thế nhưng rồi, sắc mặt của cậu hơi cứng lại.
Nhìn thấy Godou có biểu hiện như vậy, ngay lập tức, ngoại trừ Itsuka Ken và giáo chủ Luo Hao ra thì những người khác lập tức bao vây Godou lại chính giữa.
“Nói đi, vị vua trẻ. Mặc dù ngươi không phải là kẻ phản bội, và ta cũng rất thưởng thức tính cách hiếu chiến đến từ trong cốt tủy của ngươi. Thế nhưng nếu như ngươi không thể giải thích nổi vì sao, vậy thì dù ngươi có là hậu bối cùng danh hiệu với ta thì ta cũng không thể tha thứ cho kẻ đã tạo ra tình huống bất lợi với tất cả chúng ta như hiện giờ.”
Nói với giọng từ tốn, hầu tước Voban dùng đôi mắt màu ngọc phỉ thúy của mình để nhìn chằm chằm về phía Godou, cứ như là một thợ săn lão luyện đang nhìn con mồi của mình.
“Tôi…” Mặc dù rơi vào trong tình thế vô cùng nguy hiểm, thế nhưng Godou vẫn còn do dự, vẻ mặt của cậu có phần khó xử.
“Nói đi, Godou à! Tới giờ rồi mà cậu vẫn còn muốn che giấu cho cô ta sao? Mặc dù cậu đã hứa là sẽ giữ bí mật cho người ta, thế nhưng cậu cũng phải suy tính tới tình huống hiện giờ của mình. Đối phương đã lợi dụng cậu như vậy, cậu có che giấu nữa thì cũng chỉ có thể làm người gánh tội thay cho người khác thôi. Cậu hiểu chứ, Godou?”
Chẳng làm dữ cũng không đe dọa, Itsuka Ken chỉ dùng thái độ bình thường để nói cho Godou một sự thật rõ ràng.
“Tôi… Chậc!” Bực bội mà tắc lưỡi một tiếng, Godou dùng thái độ ‘hư rồi thì cho hư luôn’ để nói với Itsuka Ken: “Đúng! Đúng là trước khi lúc trước có một cô ả tự xưng Pandora đã tới tìm tôi!”
“Pandora?” Nghe được cái tên này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
“Đúng! Cô ả gọi là Pandora đó tự xưng là mẹ của tất cả các campione chúng ta. Cô ta nói với tôi, cậu là ma vương có bản chất hoàn toàn khác với tôi và những người khác. Nói cái gì mà thiên tai rồi cậu đã lừa tôi và những người khác. Trước đó cô ta tìm tôi rất nhiều lần và điều tra về lịch sử đào hoa của cậu. Tôi thấy không quan trọng nên cũng nói với cô ta. Bất qua hai hôm trước, cô ta muốn tôi thông đồng với cô ta và phản bội cậu, sau đó bị tôi từ chối thẳng mặt.”
“Khốn kiếp! Lúc trước nói tôi chỉ nói với cô ta lịch sử phong lưu của cậu, tối đa là thêm những tin đồn ở ngoài khác. Tôi căn bản không hề nhắc tới việc này. Làm sao mà tôi biết được tại sao lại như vậy chứ? Khốn kiếp! Tôi chưa từng phản bội cậu. Mặc dù cậu là thằng khốn xấu tính nhưng cậu là ân nhân của tôi, cũng là bạn tôi. Kusanagi Godou này chưa bao giờ phản bội bằng hữu! Làm sao tôi lại làm cái chuyện khốn kiếp đó chứ?!!!!”
Gần như là gào thét, Kusanagi Godou hầu như rống lớn mà đem tất cả những áy náy mà khó chịu của mình thổ lộ hết ra ngoài.
Bất quá, đối với sự áy náy của Godou, Itsuka Ken không quan tâm lắm, bởi vì lúc này, cậu đã bị một thứ khác hút mất sự chú ý: “Cậu nói cô ta nói tôi là thiên tai? Cô ta nói tôi là ma vương khác với cậu và những người khác, đồng thời còn nói tôi là thiên tai?”
Ngạc nhiên, câu hỏi của Itsuka Ken khiến những người khác ngạc nhiên. Nhìn thái độ có phần phấn khích của Itsuka Ken, tất cả mọi người khó hiểu. Có gì đáng để kích động với cái chuyện nhỏ nhặt này?
“Cô ta nói như vậy. Tôi căn bản là không hiểu được cô ta muốn nói gì. Nào là thiên tai, rồi ma vương, rồi kẻ thù của tất cả các sinh mệnh. Tôi tới đây để giúp cậu chỉ với tư cách là bạn, tôi không muốn biết và cũng chẳng muốn liên quan tới những vấn đề thuộc thế giới thần linh.”
“Chờ một chút, Godou! Nếu cô ta đã nói như vậy với cậu. Vậy cậu có nhớ rằng cô ta từng nhắc đến những từ như là ‘Gift’, ‘Gift Game’, hoặc là ‘Host’ hay không?”
“… Gift?”
Hơi nhíu mày, Godou hơi có phần khó hiểu vì câu hỏi của Itsuka Ken. Hỏi vấn đề chẳng có liên quan gì ở thời điểm như thế này, cái tên này muốn làm gì?
Bất quá, nếu như Itsuka Ken đã hỏi thì Godou cũng ráng hồi ức lại.
“Về Gift thì… hình như là không có… Bất quá nếu Gift Game hay Host gì đó thì hình như là có… lúc đó tôi cũng không nhớ rõ…”
“Cái gì!? Cậu xác định? Cậu khẳng định rằng đã nghe được từ ‘Gift Game’ từ trong miệng của cô ta?”
Thấy Itsuka Ken kích động và hỏi sát, Godou hơi trầm ngâm hồi tưởng một chút, sau đó cậu gật đầu khẳng định.
“Ha ha ha! Quả nhiên! Con loli đáng ghét đó! Cô ta quả nhiên tới từ đó! Tốt, Godou! Rất cảm tạ vì cậu đã thẳng thắn. Chuyện này tôi hiểu rồi, nếu tôi đoán không lầm thì cô ta đã giở trò ở trên người cậu. Không phải là lỗi của cậu đâu, không cần phải áy náy. Về phần Lian-nee và những người khác, chắc hẳn mọi người cũng không lạ gì về cái tên Pandora đúng không? Bởi vì ở thời điểm vừa trở thành Campione, hẳn mọi người đều từng gặp cô ta một lần. Nữ thần Pandora, nói theo nghĩa nào đó thì quả thật là mẹ nuôi của tất cả các campione từng tồn tại trong lịch sử, bao gồm tất cả các vị.”
Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Doni cũng gãi gãi ót và nói: “Nếu như cậu đang nói tới một cô nhóc tóc hồng, buộc tóc song mã vĩ và ưa thích bán manh, đồng thời còn thích giả vờ thần bí thì tôi cũng từng gặp mặt. Không, phải nói là cô ta chủ động tới tìm tôi. Tôi nhớ là, đúng như cậu nói, lúc tôi vừa tiêu diệt tên Nuadha gì đấy và trở thành campione.”
Lúc này, Hoàng Tử Đen cũng lên tiếng: “Về Pandora thì mặc dù tôi đã không còn nhớ rõ mặt mũi của cô ta lắm, thế nhưng tôi lại biết được một số thứ về cô ta. Campione chúng ta là con riêng của Epimetheus, bởi vì chúng ta có thể cướp được quyền năng của Dị Thần là nhờ nghi thức của Epimetheus. Giết chết thần linh trên trời, cướp đoạt quyền lực tối cao của thần linh, và nắm giữ quyền năng của Thần Linh đã bị chúng ta giết chết. Đây là nguyên nhân khiến chúng ta trở thành vua, chúa tể và cũng là La Sát. Vì là kẻ thù trời sinh của thần linh nên chúng ta mới được gọi là Ma Vương.”
“Vậy tức là bởi vì Pandora là vợ của Epimetheus, cho nên theo bối phận thì cô ta đúng là mẹ nuôi của chúng ta…”
“Nói như thế là không đúng! Nhận thức của mọi người như vậy là sai rồi. Người ta không phải là thê tử của Epimetheus gì đó nha.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên cắt đứt lời tự thuật của Hoàng Tử Đen Alec và Annie. Giọng nói đáng yêu non nớt như tiếng của trẻ em, lại ma mị và chín mọng tựa như tiếng của những người phụ nữ quyến rũ nhất, đây là một giọng nói có sức cuốn hút lạ thường.
Tất cả mọi người đồng thời nhìn lên bầu trời nơi vừa phát ra âm thanh, và sau đó, trong mắt của bảy người Itsuka Ken, một loạt các bóng người chợt hiện ra, với người cầm đầu là một ấu nữ có mái tóc song mã vĩ.