Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 335 : tấm thân nguyền rủa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hộp ma của Pandora, khởi nguồn từ thần thoại Hy Lạp và đã trở thành cụm từ dùng để hình dung những thứ cấm kị mang tính nguyền rủa.

Là bán tinh linh của 『 Mị Tinh 』Anesi, từ lúc sinh ra, Pandora đã mang theo dung mạo cùng khí chất mị hoặc chúng sinh.

[ Mị Hoặc ], đây chính là Gift trời sinh của Pandora. Mỗi một lời nói và hành động của cô ẩn chứa sự mị hoặc cao siêu và tự nhiên tới mức không sinh vật nào mà không có thiện cảm với cô, đây là món quà trời đã ban cho ấu nữ thần.

Thế nhưng, vật cực tất phản. Tạo hóa luôn luôn là công bằng. Sinh ra với dung mạo, hình hài và khí chất như thế, thế nhưng Pandora lại phải gánh chịu một lời nguyền tương ứng với năng lực của chính bản thân. Là kẻ mị hoặc chúng sinh, hễ đi tới bất cứ đâu thì cô cũng luôn là 『 kẻ gây tai hoạ 』và phải sống cuộc sống của một kẻ 『 cô độc 』 cho đến hết đời mình. Sự hiện hữu của cô chính là sự hiện hữu của điềm chẳng lành, hễ cô đi tới đâu thì cũng sẽ luôn là nguồn căn dẫn tới tai họa.

Đây là nhận thức của Pandora về chính bản thân sau khi sinh ra và sống ở Khu Vườn Nhỏ được một thời gian dài. Với ý nghĩ rằng ‘Sự hiện hữu của mình chính là tập hợp của tất cả mọi tai họa và bi kịch của thế gian’, Pandora đã chưa từng được sống với sự hạnh phúc. Có thể nói rằng nếu như Pandora chưa từng gia nhập [ Arcadia ] và nhận được sự cổ vũ không ngừng tới từ Canaria, cũng như nhận được sự thấu hiểu và chăm sóc của những thành viên khác trong [ Arcadia ], phỏng chừng Pandora đã không còn niềm tin để sống tiếp với sự cô độc và bất hạnh do mình gieo rắc.

Cũng chính vì thế mà đối với Pandora, quãng thời gian sống cùng các thành viên của [ Arcadia ] là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô.

Thế nhưng, tiệc vui chóng tàn. Có lẽ chỉ là sự trùng hợp, hoặc cũng có lẽ bản thân cô đích thật là hiện thân của tai họa, [ Arcadia ] gặp phải sự tập kích của liên minh Ma Vương [ Ouroboros ]. Mất đi cờ xí, mất đi tên gọi, mất đi vinh quang, [ Arcadia ] tan rã chỉ trong một ngày. Tất cả các thành viên người thì gặp nạn, người thì bị bắt và xem như thương phẩm, người thì bị lưu đày khỏi Khu Vườn Nhỏ không thể trở về.

Mất đi nhà và người nhà của mình, bản thân cũng bị trục xuất ra khỏi Khu Vườn Nhỏ, Pandora chưa từng ủ ê chán chường. Với niềm tin rằng một ngày nào đó, Canaria, quân sư tóc vàng và cũng là ân nhân của cô, nhất định sẽ cứu cô và tất cả mọi người, Pandora kiên trì sống tiếp và không ngừng phấn đấu với tất cả những gì mình có.

Chưa từng tuyệt vọng, Pandora tin tưởng rằng chỉ cần Canaria còn sống, vậy thì một ngày nào đó, mọi người nhất định sẽ được cứu và Community nhất định sẽ được hồi sinh. Mọi người sẽ lại được tụ tập lại cùng một chỗ với nhau, cùng làm việc với nhau, cùng phát triển Community, cùng che chở nhau và sống cùng một mái nhà dưới sự hạnh phúc. Đây là niềm tin cuối cùng của Pandora để cô có thể sống tiếp và phấn đấu.

Cho dù bất hạnh mà bị lưu lạc tới [ Vùng Đất Táng Thần ], dù cho bản thân bị trúng thứ nguyền rủa còn đáng sợ hơn cả cái chết, dù không thể tìm được một người đồng bạn lý giải bản thân, Pandora vẫn kiên cường sống tiếp. Có lẽ, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, vậy thì có lẽ một ngày nào đó, cô thật sự sẽ được cứu và trở về Khu Vườn Nhỏ đi?

Cho dù không thể được cứu, vậy thì nếu Itsuka Ken không tới thế giới này, nếu Pandora không vì tư tâm mà muốn trả thù ‘Ma Vương’, nếu như cô không thiện lương tới mức quá đáng như vậy, vậy thì có lẽ sự 『 tuyệt vọng 』 sẽ không thể đến với cô trong một quãng thời gian rất dài.

Thế nhưng hiện giờ, nói gì thì cũng đã muộn. Linh cách và thần cách đều đã bị ăn mòn, thân thể cũng đã bị nguyền rủa gặm nhấm và cải tạo, cô còn có thể làm gì nữa?

Hiện tại, kết cục của cô cũng chỉ còn có hai đường, một là tìm cách tự kết liễu mà biến mất khỏi thế giới này, hai là sa đọa thành thứ dâm nữ lăng loàn không bằng một con điếm rồi bị nguyền rủa làm cho tan biến.

Nếu như theo lẽ bình thường, kết cục trước sẽ là kết cục tốt nhất đối với Pandora, bởi vì như vậy thì tối thiểu cô vẫn sẽ giữ được phẩm giá thánh thiện của bản thân, không cần phải bị nguyền rủa tra tấn.

Kết cục ‘tốt đẹp’ đó có lẽ là sự trừng phạt với cô chẳng? Là sự trừng phạt đối với tấm thân mang theo tội ác này? Có lẽ ngay từ khi bắt đầu, cô đã không nên được sinh ra trên đời? Một sinh mệnh sai lầm sinh ra trong một thế giới cũng sai lầm, đây là cuộc đời của Pandora này chăng?

Tiếc nuối, bi thương, đau đớn, bất cam… Mãi đến tận giờ phút cuối cùng này, cô mới thật sự cảm nhận được rằng bản thân thật yếu đuối. Hóa ra từ trước tới nay, người sợ hãi cái chết nhất lại là mình mình… Không! Nói sợ hãi cái chết là không đúng! Cô chưa bao giờ sợ cái chết, cô chỉ sợ sự cô đơn, sợ bóng tối, sợ hiu quạnh, sợ rằng sau khi chết thì chẳng còn ai gọi tên mình, và mình cũng sẽ chẳng còn được gặp lại những người nhà mà cô nhớ mong từng phút từng giây.

———— ah! Thật kỳ diệu! Đây là phép màu sao? Rõ ràng là hiện thân của tai họa, rõ ràng là một người chỉ mang tới bi kịch, rõ ràng là mình đã có hành vi quá đáng tới như thế, vậy mà hắn vẫn xuất hiện trước mặt và nói với cô.

『———— lấy linh hồn của ta để thề, ta có thể cứu cô! 』

Rõ ràng là một tên bại hoại, rõ ràng là một kẻ xấu xa, thế nhưng khi hắn nói ra những lời này với cô, cô chợt cảm thấy hi vọng đã tới.

Rõ ràng là một Ma Vương, một kẻ cao ngạo, bá đạo và tàn bạo tới cực hạn, thế nhưng khi đối xử với cô, hắn lại dịu dàng hơn bất cứ người nào khác.

Có thể sao? Chuyện hạnh phúc như vậy có thể đến với kẻ chỉ biết mang lại bất hạnh và tai nạn như cô sao? Trong lòng của Pandora cứ không ngừng tự hỏi, thế nhưng cô lại không thể nào tìm ra được câu trả lời.

Chỉ là rất nhanh sau đó, cô tin rồi. Nó thật sự đến với cô, thế nhưng chỉ như một viên đạn bọc đường khoét sâu vào tim cô khiến cho chìm trong vực sâu của sự tuyệt vọng. Sự thật tàn khốc nói cho cô biết: cô vĩnh viễn không thể nào có được hạnh phúc.

—— chỉ khi cả hai kết hợp với nhau, vậy thì nguyền rủa bám trên người cô mới được giải trừ. Pandora biết rõ, thiếu niên không gạt cô, thế nhưng dù biết như vậy, cô vẫn không thể nào chấp nhận. Việc gì cũng được, trừ việc này; cô không thể nào chấp nhận việc có ai phải hi sinh thêm vì mình nữa.

Sự dịu dàng tới chí mạng này là thứ cô không thể nào hồi đáp được bằng tấm thân nguyền rủa đáng ghê tởm mà cô có.

Tuyệt vọng, cô hoàn toàn tuyệt vọng không biết phải làm sao. Bơ vơ và lạc lõng, cô còn có thể làm gì đây, khi mà cả hoàng tử điện hạ của cô cũng không thể cứu được cô với tấm thân mang theo nguyền rủa.

Chi bằng hãy để cô chết đi! Hãy để cô vĩnh viễn chìm vào trong bóng tối và sự cô đơn vĩnh hằng, như vậy có lẽ là kết quả tốt nhất với những người cô yêu quý.

Thế giới trong mắt cô dần trở nên lu mờ, đôi mắt dần mê ly, cánh cửa lòng cũng chậm rãi đóng kín. Nở một nụ cười đớn đau và khổ sở, pha lẫn trong đó là một chút biết ơn, một chút tiếc nuối, một chút hạnh phúc, một chút bi thương, một chút bất đắc dĩ, cô nói cho thiếu niên về sự thật của bản thân. Nhiều cảm xúc trộn lẫn trong cô, có lẽ chúng chính là thứ sẽ đi cùng cô ở đoạn cuối của cuộc đời, cho tới khi ngọn lửa sinh mệnh của cô nhạt nhòa ở nơi tận cùng của bóng tối.

『 Cô muốn nhìn thấy Community lấy lại [ Cờ Xí ] cùng với [ Tên ], muốn nhìn Community lấy lại [ Biểu Tượng ], muốn nhìn thấy tất cả mọi người đều tụ họp lại cùng với nhau, muốn nhìn thấy tiếng cười nói hoan ca của tất cả mọi người trên bàn ăn tối, muốn nhìn thấy mọi người lại cùng phấn đấu và làm việc với nhau, muốn nhìn thấy mọi người che chở lẫn nhau và sống cùng nhau dưới một mái nhà, muốn nhìn tất cả mọi người lại nở nụ cười hạnh phúc. Cô, muốn điều đó, đúng không? 』

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu của Pandora và đánh thức cô. A ~, đúng nha, đó chính là giấc mơ của cô. Đương nhiên là phi thường phi thường muốn rồi. Thế nhưng, đã quá muộn.

『 Nếu vậy thì tin tưởng ta đi. Tin tưởng kẻ tiếp bước của Canaria-neechan, tin tưởng ‘onii-sama’ của cô. Ta sẽ biến mộng tưởng trong lòng cô thành sự thực như cô ao ước. Chỉ cần cô còn tin tưởng vào giấc mơ, vậy thì giấc mơ sẽ không bao giờ chết. Tin tưởng ta đi!. 』

Trong lòng bỗng nhiên hơi nổi sóng. Ở thời điểm cuối cùng của sinh mệnh lại có thể gặp được hoàng tử của bản thân, có lẽ đây là sự hạnh phúc xa xỉ cuối cùng mà cô có chứ?

『 Ta chính là mạnh nhất, cả thế gian này không ai địch nổi. Kẻ yếu hơn ta đã bị ta dẫm dưới chân, kẻ mạnh hơn ta chỉ có thể chờ bị ta siêu việt. Chư thiên vạn thế rồi sẽ phải thần phục dưới chân ta. Cho nên, tin tưởng ta đi! Chỉ một nguyền rủa thì đáng là gì? Hãy ký khế ước thân mật nhất với ‘onii-sama’ của cô, rồi dùng chính đôi mắt mình để nhìn ước mơ trở thành sự thực. Ta hứa với cô là như thế, đứa em gái đáng yêu của ta. 』

Cái ————!?

Lời nói lại vang lên, và ngay lập tức, Pandora ý thức của Pandora tỉnh lại từ trong bóng tối.

Vì muốn cứu cô, hoàng tử của cô muốn mạo hiểm bản thân mà gánh chịu lấy thứ nguyền rủa kinh khủng đó? Hắn muốn gánh chịu nguyền rủa đó với cô?

Không được! Tuyệt đối không được!

“Ô ô ô… Không… không ———— nha ah ~~~~~!!!” Điên cuồng mà giãy giụa, Pandora khóc nức nở. Không được! Cô tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra. Làm ơn để cô chết đi! Cô thà rằng mình phải chết đi còn hơn là sống mà làm hại tới những người yêu thương mình mãi như vậy. Không! Không được!!!!

Đáng tiếc, sự giãy giụa của cô chẳng đáng là gì với sức mạnh của ma vương đại nhân. Tay của ma vương đại nhân khẽ phất lên, và chiếc áo màu trắng mỏng manh của cô đã hoàn toàn tan biến. Làn da non nớt, mềm mại, trắng nõn và hồng hào tựa như da em bé của cô lộ ra trong không gian kín mít của căn phòng gỗ nhỏ.

“Van cầu ngài… Onii-sama… Đừng… Ngài thật sự sẽ chết… Tôi… Cô A… ~~~ .” Khóc nức nở và cầu xin, thế nhưng lại chẳng thể nói được hết câu, bởi vì nguyền rủa đã bắt đầu phát tác. Thân thể thuần khiết nóng lên và trở nên nhạy cảm tới cùng cực, Pandora đã hoàn toàn mất đi quyền khống chế đối với cơ thể mình.

Hai hạt anh đào nho nhỏ đầy ma mị nhô lên trên đôi thỏ ngọc như đang dụ hoặc người ta gặm nhấm lấy. Tinh hóa rậm rạp tuôn ra trên da thịt tỏa ra mùi hương thơm ngát quyến rũ tựa như chất độc của hoa anh túc đang tìm cách dụ dỗ cho người ta sa đọa, da thịt lấp lanh long lanh tỏa ra thể hương có thể khiến cho cả chư thiên thần phật cũng phải đọa phàm trần.

Sự mị hoặc siêu việt chư thiên nữ thần những lại là bông hoa yêu diễm và độc hại nhất có thể giết chết bất kỳ ai, đây là ân tứ hoàn mỹ nhất mà trời cao đã ban cho Pandora, nhưng đồng thời cũng là lời nguyền rủa độc ác nhất.

“Hô ô ô ~~~ Onii… Onii-sama… Van cầu ngươi… Ân ah ~~~ chỗ đó… Không được ~~~ .”

Bá đạo mà ôm chặt lấy và đè lên trên người của Pandora, ma vương đại nhân vươn ma trảo của mình ra và tùy ý ngắt lấy đôi hoa anh đào nhỏ của ấu nữ thần.

Chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ, Pandora như bị sét đánh mà rung lên bần bật. Miệng thốt ra nhưng âm thanh tựa như tiếng trời, nguyền rủa ở trong người của Pandora dường như nổ tung mà nhảy lên tới đỉnh.

“Chậc! Chậc! Xem ra Pandora-chan đang bị dày vò rất là khổ sở nha. Nhìn xem, em gái của ta, em đang chảy ra rất nhiều hương dịch này!”

Tiếng cười tà của ma vương đại nhân lại một lần nữa vang lên. Ma trảo nóng hổi nhẹ nhàng mơn trớn vùng đất thuần khiết của yêu tinh đang bị nguyền rủa dày vò. Ngay lập tức, toàn thân của Pandora rung lên bần bật; cực kỳ xấu hổ, thế nhưng Pandora không thể nào kềm được tiếng rên rỉ tựa như mèo kêu phát ra từ đôi môi quyến rũ của bản thân. Tiếng ngâm ma mị của cô vang lên trong không gian của căn nhà gỗ nhỏ.

Lý trí toàn toàn bị chôn vùi. Toàn thân nảy lên, những giọt nước thánh khiết tuôn ra khiến đầu óc của Pandora hoàn toàn trống rỗng. Tất cả giãy giụa và chống cự đều biến mất, thay vào đó là sự nhiệt tình tựa như lửa.

“… A… ~~~ nhịn, nhịn không được nữa rồi nha ~~~ .”

Tiếng kêu êm đẹp vang lên tựa như cuốn vào trong tim khiến cho người nghe cảm thấy ngọt lịm tựa như chìm trong hũ mật. Nụ cười phủ mị hiện lên trên môi khiến cho cả thế gian dường như cũng đều mất đi sắc thái. Miệng nhỏ khẽ nhếch và tay ngọc khẽ mở ra, tự nhiên và nhẹ nhàng, ấu nữ thần đã ôm chặt lấy cổ của ma vương bệ hạ.

Không muốn nhịn nữa rồi! Cũng không thể nhịn nữa! Con tim và linh hồn đang tung tăng tựa như loài chim sẻ, sự khát vọng và niềm hạnh phúc hoàn toàn nhấn chìm lý trí của Pandora. Có lẽ, có lẽ vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời này, có thể đem bản thân mình giao cho hoàng tử mà mình ước mơ, rồi cùng hắn rời vào trong vực sâu tăm tối cũng là một điều không tệ. Ít nhất thì, cô sẽ không còn phải cô đơn tới não lòng như thế nữa. Lần này, xin hãy để cô được ích kỷ một lần đi.

“Ưm… ah ~~~ muốn, muốn em đi… Nii-chan… Xin hãy muốn em đi ~~~ em đã không nhịn được nữa rồi ~~~ .”

Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hai tấm thân trần trụi tiếp xúc và khẽ mài, độ ấm tựa như lửa trên cơ thể của hai người đã sớm vượt qua giới hạn của nhân loại.

Nhiệt độ nóng là thế, thế nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu. Tà ác lại dịu dàng, ma vương bệ hạ khẽ liếm khắp cơ thể của yêu tinh nhỏ tựa như đang nhấm nháp món điểm tâm ngọt ngào ngon nhất của mình vào buổi sáng sớm. Bắt đầu từ vành tai nhọn của Pandora, dọc theo chiếc cổ trắng muốt, lướt nhẹ qua vai, trượt qua đôi thỏ ngọc… Một đường khẽ liếm, ma vương đại nhân không bỏ sót bất cứ chỗ nào mà lưu lại dấu vết óng ánh của mình trên cơ thể tựa như là tuyệt tác tối cao được tạo hóa nặn ra của yêu tinh nhỏ.

Sớm đã mê muội tới không biết được Đông Nam Tây Bắc, Pandora chỉ có thể ôm chặt lấy cái đầu của hoàng tử và để mặc cho đối phương nhấm nháp cơ thể tuyệt mỹ. Cơ thể mềm mại cứ khẽ rung lên cho thấy cảm giác mãnh liệt vẫn đang cuộn trào trong tấm thân nhỏ nhắn.

Sự thúc đẩy của nguyền rủa thật sự quá kịch liệt, chẳng biết từ lúc nào, toàn thân của Pandora cũng đều đã biến thành một màu phấn hồng thuần túy và trong suốt.

Mi tâm hiện lên một dấu ấn cổ xưa và huyền ảo. Trong sự mê say không gì sanh được, lần đầu tiên, chiếc hộp Pandora để lộ ra bộ mặt thật của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio