“Ầm ————————!!!!!!!!!!!!!!”
Susano chỉ kịp giơ [ Hắc Nhận ] lên để ngăn cản, sau đó cả người ông đều bị đánh bay.
“Tiểu thần ti tiện cũng dám càn rỡ trước mặt ta? Chết đi!” Cronos, người vừa ra tay đánh bay Susano, phát ra tiếng gầm gừ lạnh lẽo; sau đó, mặc kệ đòn tấn công đầy sắc bén đang nhắm tới mình của loli Tề Thiên, ông hóa thành một tia sáng màu tím và phóng về phía Susano nhanh như chớp.
“Đáng chết! Là hiệu quả của nguyền rủa sao?” Bị Cronos đánh bay ra xa, Susano nhanh chóng lấy lại thăng bằng và mắng.
Rất rõ ràng là lúc này, Cronos đã bắt đầu bị nguyền rủa ăn mòn mất tâm trí, Susano biết rõ điều đó, bởi vì nếu Cronos còn tỉnh táo thì sẽ không mặc kệ loli Tề Thiên mà đuổi theo mình chỉ vì cảm thấy ‘bị mạo phạm’. Hơn nữa cho dù có đuổi theo, Cronos cũng có thể dùng năng lực cắn nuốt thời gian để tăng tốc và xóa đi tung tích của bản thân mà sẽ không biến thành một tia chớp màu tím như hiện giờ.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu tím đã bị lu mờ và mất đi thần thái của Cronos, Susano tắc lưỡi một cái, sau đó ông lập tức tháo chuỗi lần tràng hạt mà mình đang đeo trên cổ xuống.
“Linh chi ngọc! Ngự chi châu! Trảm vong chỉ! Cản hắn lại cho ta!!!”
Niệm xong thần chú, Susano đưa tay chỉ về phía Cronos và hét lớn. Mười sáu viên lần tràng hạt bay ra và xoay tròn ở trên không, tạo thành một tấm lưới lớn màu đen mà chụp về phía Cronos.
“Chết ————!!”
Tiếng gầm thét của Cronos vang lên. Không gian bỗng nhiên mất đi màu sắc, chỉ còn lại một màu tím thuần túy. Sức mạnh cắn nuốt có màu tím giăng đầy khắp không gian và cắn nuốt sạch toàn bộ [ Thời Gian ] của những chiếc lần tràng hạt.
Bóng của Cronos biến mất ngay trước mắt của Susano. Chẳng cần nghĩ nhiều thì Susano cũng biết là thời gian lại một lần nữa bị cắn nuốt, và lúc này thì cựu thần vương của Hy Lạp hẳn đã tới đâu đó bên cạnh ông rồi.
Chỉ là, biết thì biết, thế nhưng ông không có lựa chọn nào khác ngoại trừ việc bị động phòng ngự. Bất quá, với năng lực chiến đấu của ông, chỉ cần Cronos vừa ra tay thì ông sẽ lập tức biết được Cronos tấn công ông từ phía nào.
Đột nhiên, một cây kích màu vàng óng chợt xuất hiện và đánh thẳng về phía đỉnh đầu của Susano.
“Cái ——!?”
“Oanh ————————!!!!!!!!!!”
Lại một tiếng nổ lớn vang lên. Susano bị đánh bay, không đúng, là hất bay. Ông chỉ là bị hất bay vì chịu tác động của vụ nổ thôi. Trong quá trình bị hất bay, ong hầu như có thể nghe được tiếng hét thảm thiết của Cronos một cách rõ ràng. Mục tiêu thực sự của cây kích kia không phải là ông mà là Cronos, người đã mượn khả năng cắn nuốt thời gian để lén lút tiếp cận ông.
“Ai ya! Không có thời gian để cho ngươi mất tập trung đâu nha, lão già. Cho dù ngươi có mất tập trung thì người ta cũng không hạ thủ lưu tình đâu!”
Nhìn thấy Cronos bị Itsuka Ken đánh bị thương, Susano âm thầm may mắn. Bất quá đúng lúc này, ông lại nghe được tiếng cười hì hì của Tề Thiên Đại Thánh.
Hầu như là phản xạ có điều kiện, cơ thể của Susano hoạt động còn nhanh hơn cả ý nghĩ trong đầu ông, nó lập tức giơ thanh [ Hắc Nhận ] ông đang cầm lên và chém về phía đòn tấn công đang đánh tới.
Trong tiếng nổ vang rền, thanh [ Hắc Nhận ] ông đang cầm đã chém trúng bóng gậy khổng lồ đang bổ về phía gáy của ông. Susano lại một lần nữa bị hất bay và hộc ra vài ngụm máu.
Bị đánh tới ói máu, thế nhưng Susano lại cảm thấy may mắn. May mà kinh nghiệm chiến đấu và phản xạ khi chiến đấu của ông không bị ảnh hưởng bởi nguyền rủa, bởi nếu như vừa rồi ông không kịp dùng [ Hắc Nhận ] để đỡ thì phỏng chừng là lúc này ông đã bị trọng thương mà không phải chỉ là lún vào trong núi và nhổ vài ba ngụm máu như bây giờ.
Về phía loli Tề Thiên thì cô nhóc cũng bị hất bay, thế nhưng loli Tề Thiên lại không bị thương mà chỉ hơi cứng người lại một tý. Bất quá, ở thời điểm này, cứng người một tý cũng đồng nghĩa là cho người khác cơ hội.
Hầu như ngay tức khắc, một thanh tam xoa kích có màu xích kim chợt xoẹt ngang qua thiên không và đục xuyên qua cơ thể của loli Đại Thánh.
Không! Không chỉ có loli Đại Thánh. Vẫn còn nữa! Vẫn còn hai thanh tam xoa kích khác lướt qua không gian và đâm về phía Cronos và Susano.
“ĐANG ——————!!!!!!!!!!” Tiếng kim loại va đập vang lên, Susano đã kịp thời vung đao để đỡ đòn tấn công này của Itsuka Ken. Ba lần liên tiếp bị hất bay, trong đó có hai lần là trực tiếp nhắm vào ông, Susano thật sự khó chịu tới muốn ói máu thêm một lần nữa. Bất quá, cũng xem như đáng để được ăn mừng khi mà trong cả ba lần bị hất bay, ông chỉ bị hộc vài ngụm máu mà không gặp phải vết thương chí mệnh nào, coi như là trong cái rủi vẫn có cái may.
Susano thì gặp may, thế nhưng một người khác thì lại không may mắn như vậy, đó là Cronos. Trước đó bị Itsuka Ken đánh lén, Cronos vốn đã bị thương. Sau đó, dường như không muốn cho Cronos có thời gian để định thần lại và trị thương, Itsuka Ken lại một lần nữa đánh lén. Hai lần trúng thương liên tiếp, Cronos bị rớt xuống một mảng rừng ở dưới đất và hoàn toàn không thấy có phản ứng gì.
Về phần loli Tề Thiên thì đã né được đòn đánh lén của Itsuka Ken. Thứ mà cậu đánh trúng trước đó chỉ là tàn ảnh của loli Tề Thiên. Hiện giờ thì chân thân của cô nhóc đã xông về phía Itsuka Ken và đại chiến với cậu.
“Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh……!!!!!!!!!!!!”
Tiếng kim loại va đập vào nhau vang lên liên tiếp trên không với tần suất nhỏ hơn một phần ngàn giây. Chỉ trong vòng có vài ba giây, Đọa Thiên Vương và Tề Thiên Đại Thánh đã giao chiến với nhau gần một ngàn hiệp.
Với tốc độ vượt qua cả tốc độ của âm thanh, thanh tam xoa kích của Itsuka Ken và cây gậy kim cô của loli Tề Thiên liên tiếp chạm vào nhau hơn vài ngàn lần và tạo thành vô số những tia lửa điện. Áp lực của việc giao tranh hầu như bị chuỗi tấn công liên hoàn của hai người khóa lại ở trên không trung. Chúng cứ liên tục bị nén lại, nén lại, nén lại; rồi lại cộng hưởng, cộng hưởng, cộng hưởng.
Mãi tới một lúc sau đó, khi áp lực đã bị nén tới mức tận cùng, Itsuka Ken và loli Tề Thiên mới tung ra một đòn dứt điểm và đẩy lùi nhau. Sau đó, áp lực đã bị nén đến tận cùng bởi cuộc giao tranh võ nghệ giữa hai người mới bắt đầu bộc phát.
“ÙNG —— !! OÀNH ——————————!!!!!!!!!”
Tựa như tiếng sấm rền nổ ngay bên tai, tất cả những sinh linh cách xa vị trí mà Itsuka Ken và loli Tề Thiên giao tranh không quá một trăm km đều cảm thấy mắt nổ đom đóm, sau đó, một luồng áp lực cực lớn chợt nổ tung và hất bay tất cả mọi thứ. Trong phạm vi gần 500 km, tất cả đất đai và cây cối đều bị vụ nổ xới tung lên trời và nghiền nát thành những hạt ‘bụi’ còn nhỏ hơn cả nguyên tử.
Cách nơi diễn ra cuộc chiến của Itsuka Ken và loli Tề Thiên hơn một ngàn dặm xa, nơi mà những người thuộc phe của Itsuka Ken và đám thủ hạ của loli Tề Thiên vẫn đang giao chiến, tất cả những người đang có mặt trong chiến trường đều cảm nhận được áp lực sinh ra từ vụ nổ này.
Dù đã cách xa cuộc chiến hơn một ngàn cây số, thế nhưng dư âm của vụ nổ vẫn là không thể khinh thường được. Hầu như là không kịp suy nghĩ, tất cả đều vội vàng vận dụng sức mạnh của mình để phòng ngự, những người không kịp phòng ngự thì đều bị thổi bay lên trời và bị cuốn về phía xa xa, một số nhỏ xui xẻo thì bị gió lốc và những thứ xen lẫn trong đó xé thành từng mảnh.
Điều may mắn là trong số những kẻ bị hất bay, không có người nào là thuộc về phe của Itsuka Ken.
Đây không phải là trùng hợp, mà là vì phe của Itsuka Ken có tính phối hợp cực tốt và vô cùng đoàn kết. Nguyên do của việc này là bởi vì phe của Itsuka Ken hơi có phần yếu thế về mặt số lượng nên tính đoàn kết giữa bọn họ khá mạnh. Cộng thêm việc sau đó phải chiến đấu ‘cùng nhau’ với cường độ cao, những người thuộc phe của Itsuka Ken đã có được sự phối hợp cực kỳ ăn ý, cho nên ngay khi nhận ra có bất ngờ xảy tới, tất cả mọi người đều phối hợp cùng với nhau để phòng ngự, cũng nhờ vậy mà không có ai gặp xui xẻo.
Trở lại với chiến trường của bốn vị chí cường giả, lúc này thì tình huống đã trở nên có chút quỷ dị, bởi vì cả Itsuka Ken, Susano và loli Tề Thiên đều đã ngừng giao chiến và nhìn về cùng một hướng. Đó là hướng mà Cronos đã té xuống sau khi bị Itsuka Ken đánh lén khi nãy.
Không khí của cuộc chiến bỗng trở nên có chút quỷ dị chỉ vì ngôi sao màu tím bắt đầu có những dấu hiệu lạ.
“Ah ah ah ah ah…!!! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Các ngươi đều đáng chết! Dám ngăn cản ta báo thù?! Các ngươi đều là địch nhân! Đều là đồng đảng của tên nghiệt tử đó! Ta muốn giết các ngươi! Ta muốn dằn vặt các ngươi cho đến chết! Ah ah ah ah ah ah!!!!!!”
Tiếng gào rú khiến cho người ta lạnh cả gáy đột nhiên phát ra từ bên trong ngôi sao màu tím. Tựa như tiếng gầm rú của loài thú dữ tới từ thời viễn cổ, lại tựa như tiếng gào thét của loài ác ma tới từ địa ngục nơi đáy vực sâu, âm thanh phát ra từ trong ngôi sao màu tím mang theo vô số những cảm xúc tiêu cực như là oán hận, sợ hãi, phẫn nộ, thống khổ, kinh hãi, vặn vẹo, điên cuồng, tuyệt vọng, hắc ám, v… v…
Rất may là hiện giờ, tất cả sinh linh ‘bình thường’ có thể nghe được âm thanh này đều đã chết rồi, còn không thì đều đã bị hất bay. Bởi vì nếu giả như còn có sinh linh nào sống sót mà có mặt ở đây và sinh linh đó còn không đạt tới cảnh giới năm chữ số, vậy thì thứ mà chúng phải đối mặt sẽ là một kết quả còn tệ hơn là chết.
Vô số cảm xúc tiêu cực sẽ ăn mòn linh hồn của tất cả những sinh linh nghe được ‘ma âm’ này, rồi sau đó chúng sẽ bị kéo vào trong ‘địa ngục’ vĩnh viễn không có điểm dừng được dệt nên bởi những cảm xúc tiêu cực có trong ma âm. Điều này là chuẩn xác với mọi sinh linh không đạt tới cảnh giới từ năm chữ số trở lên, cho dù có là cỏ cây đi nữa thì cũng không ngoại lệ.
Bỗng nhiên, đất trời trở nên u ám, hoặc nên nói là mất đi sắc thái. Từ trong cái hố đang được bao phủ bởi ánh sáng tím, một nguồn sức mạnh đặc biệt chợt lan tỏa ra khắp bốn phương và biến không gian thành một vùng không màu.
Biến chất và dần bị ăn mòn, khái niệm [ Thời Gian ] đang bị xâm hại nghiêm trọng. Lấy vị trí của Cronos làm trung tâm, toàn bộ không gian đều trở nên tĩnh mịch.
“Rốt cục cũng bạo động rồi sao? Đáng chết! Ta biết ngay là sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ bị nguyền rủa ăn mòn mà.” Nhìn hiện tượng đang xảy ra trước mắt, Susano âm thầm chửi bởi, đồng thời ông cũng bắt đầu siết chặt thanh [ Hắc Nhận ] mà mình đang cầm.
Trăm năm trước, khi Cronos tỉnh lại từ trong giấc mê man, ông đã từng gặp phải Cronos trong tình trạng giống như hiện giờ. Mặc dù khi đó thì cựu thần vương vẫn chưa bị nguyền rủa ăn mòn, thế nhưng tình huống thì cũng tương tự như hiện nay: cựu thần vương đã nổi điên một lần và dùng ra chiêu thức có tính chất giống như hiện tại.
Khi đó, nhờ có [ Hắc Nhận ] ông mới có thể hạ được Cronos và khiến cho vị thần vương này phải lại một lần nữa ngủ say.
Bất quá, nếu đã có thể làm được lần một thì cũng có thể làm được lần hai. Nếu như khi đó, [ Hắc Nhận ] đã có thể hạ được Cronos, vậy thì không có lý do gì để cho nó không hạ được cựu thần vương của Hy Lạp thêm một lần nữa.
[ Hắc Nhận ] là cây đao mạnh nhất, có thể hủy diệt cả thời gian. Nó đại diện cho khởi đầu và chung yên, cho bóng tối và ánh sáng, cho luân hồi và vô hạn. Nó là mạnh nhất.
Nghĩ như vậy, Susano bắt đầu vận dụng toàn bộ sức mạnh của mình: toàn bộ thần lực có trong người ông đều được ông truyền vào trong thanh [ Hắc Nhận ] mà không hề giữ lại. Lần này, ông thật sự muốn liều mạng.
Trong nháy mắt, không gian bị bao trùm bởi sức ép tỏa ra từ hai đòn tấn công diệt thế đang được hai vị thần chí cao chuẩn bị.
Ở trên không trung, sắc mặt của loli Tề Thiên dần trở nên có chút lạ thường. Dường như bị hai đòn tấn công bên dưới tác động, cơ thể nhỏ nhắn của loli Tề Thiên bắt đầu rung lên dữ dội. Hai ngọn lửa màu đỏ trong mắt của loli Tề Thiên cũng bắt đầu biến thành màu trắng toát, theo đó thì thần lực vốn thâm bất khả trắc trên người của cô bé cũng bắt đầu bạo động và trở nên hỗn loạn.
“Coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong……!!!!!!!!!!!!!!”
Cây gậy màu vàng mà loli Tề Thiên đang cầm trong tay bắt đầu rung lên dữ dội, ngay sau đó, chỉ trong chớp mắt, nó đã biến thành một cây đao với ánh sáng chói mắt có màu bạch kim.
“Đáng chết! Hơi thở này… Mẹ kiếp! Là Strongest of Steel! Là cái thứ [ Thép ] quái quỷ đó! Chẳng lẽ Tề Thiên Đại Thánh sơ ý không giết hắn triệt để sao? Tại sao con nhãi này lại để cho ý thức của cái thứ [ Thép ] đó trốn vào trong vũ khí của mình mà không hề hay biết như vậy? Phiền toái!”
Phát hiện ra hơi thở bất tường của Strongest of Steel tới từ thanh đao màu bạch kim vừa hình thành ở trên đầu, Susano thật sự muốn chỉ vào mũi của loli Tề Thiên mà chửi bới một trận cho bõ tức. Mẹ kiếp! Ngươi giết hắn thì giết cho sạch sẽ một chút! Để cho ý thức của đối phương lẻn vào trong vũ khí của mình mà cũng không biết, vậy mà còn dám hùng hổ ra chiến trường, để bây giờ hắn nhảy ra như vầy. Con mẹ nó! Có biết là phiền toái lắm không!
Không! Đây không gọi là phiền toái! Bởi vì ‘phiền toái’ đã không đủ để hình dung rồi, phải gọi là ‘vô cùng nguy hiểm’ mới đúng. Trên thì có Strongest of Steel đột nhiên nhảy ra quấy phá, còn ở bên dưới thì lại có cựu thần vương đời trước của Hy Lạp đang nổi điên, còn chưa kể tới một thằng nhóc địch ta chẳng phân ở đằng kia nữa. Mẹ nó! Có còn cho người ta sống nữa hay không? Susano oán thầm.
Hai nguồn sức mạnh chí cường đồng thời giải phóng, áp lực tột đỉnh lập tức lan ra và bao phủ phạm vi mấy chục ngàn km vuông. Bị hai nguồn sức mạnh này gây nên cộng hưởng, thanh [ Hắc Nhận ] trong tay Susano cũng bắt đầu rung mạnh như muốn kháng nghị về điều gì.
“Biết ngay mà! Cái này căn bản là áp chế không nổi! Rốt cục thì cái thằng nhóc con kia đang làm gì đó? Nếu nó mà không tỉnh lại sớm một chút thì bộ xương già này chắc tiêu đời mất!”
Bị hai nguồn sức mạnh chí cường khác gây ra cộng hưởng, [ Hắc Nhận ] bắt đầu có dấu hiệu mất khống chế. Với trạng thái không thể dùng toàn lực như hiện giờ của Susano, việc khống chế một [ Hắc Nhận ] dần bạo tẩu thật sự là quá sức.
Bất quá, dù quá sức thì cũng phải ráng mà khống chế. Bằng không nếu như mà cả [ Hắc Nhận ] của ông cũng mất khống chế, vậy thì cả ba nguồn sức mạnh chí cường có năng lực hủy thiên diệt địa sẽ nổ tung cùng với nhau, tới lúc đó thì thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Đây là ông còn chưa tính đến cái thằng nhóc trời đánh kia nữa.
Bất quá, nói tới cũng may! Bởi vì tới thời điểm này, khi cả ông và hai người khác đều đã dần mất khống chế rồi, vậy mà thằng nhóc trời đánh kia vẫn chẳng có phản ứng gì đặc biệt, thật quái!
Nói chung là hiện tại, người duy nhất còn không có hành động gì cũng chỉ có một mình Đọa Thiên Chúa Tể mà thôi.
Lẳng lặng mà lơ lửng giữa không trung, Đọa Thiên Chúa Tể dùng cặp mắt màu hổ phách của mình để nhìn chằm chằm về phía Tề Thiên Đại Thánh, hai ngọn lửa màu chân hồng đang thiêu đốt trong mắt cậu thỉnh thoảng lại nhảy lên.
Có thứ gì đó đang tỉnh lại! Bằng trực giác của mình, Đọa Thiên Chúa Tể có thể xác định được rằng có vật gì đó đang tỉnh lại từ trong người của Tề Thiên Đại Thánh. Không phải là [ Thánh Đao Cứu Thế ], cũng không phải là Strongest of Steel! Đó là một thứ đáng sợ và kinh khủng hơn nhiều. Nó bá đạo và có sức uy hiếp lớn hơn hai thứ kia nhiều lắm.
“Ô ô ô ~~~ lại… dám… dám… đoạt vũ khí của ta! Dám đoạt vũ khí của ta! Đoạt vũ khí của ta!”
Tiếng nói u oán, thậm chí có thể nói là oán hận của loli Tề Thiên lại một lần nữa vang lên. Từ trong vầng sáng đã đổi màu trắng toát của loli Tề Thiên, Đọa Thiên Chúa Tể có thể cảm nhận được sự phẫn nộ không gì sánh kịp của Tề Thiên Đại Thánh.
“Con sâu cái kiến! Các ngươi đều là con sâu cái kiến! Lại dám xúc phạm uy nghiêm của Tề Thiên! Ngay cả lão già khốn kiếp như Thích Ca và Ngọc Đế cũng không dám xúc phạm ta, vậy mà các ngươi lại dám… Dám… Nhaaaaaaaaaaaaaaaaa ~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!!”
Ánh sáng màu trắng bị xé tan một phần, hào quang màu vàng trên người của loli Tề Thiên chợt tăng vọt. Trong tiếng thét đầy gắt gỏng, tức giận và chói tai của loli Tề Thiên, một nguồn sức mạnh chợt bùng lên và bao phủ bốn phía khiến cho cả trời và đất đều run rẩy không ngừng.