Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 371 : vòng xoáy!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

『 … tới rồi sao? Ta, chờ ngươi đã lâu rồi, đứa con yêu được vận mệnh chiếu cố! 』

Bước vào trong kết giới màu hồng phấn, điều đầu tiên chào đón Itsuka Ken chính là câu nói này của ma long. Khác với những gì mà cậu hình dung về việc mình phải đối mặt với một đợt phản công điên cuồng sau khi bước vào trong kết giới của Al-chan, ma long chỉ dùng giọng nói dày trầm, bình tĩnh, đồng thời mang theo một chút cảm xúc phức tạp khó nhận ra để nói chuyện với cậu.

『 Ngạc nhiên sao? Kinh ngạc vì sự bình tĩnh của ta lúc này? Nhưng điều này chẳng phải là đương nhiên sao, khi mà Gift Game của ta đã kết thúc? Trong Gift Game của [ Tuyệt Ác ], ngươi đã thắng rồi, thiếu niên. Ở đây, ta thừa nhận rằng anh kiệt có tên là Ye Jian đã chiến thắng [ Cái Ác ]. Thời gian của ta đã không còn nhiều, chẳng mấy chốc, ta sẽ trở về với hắc ám cùng hỗn mang, chờ đến vòng luân hồi tiếp theo để lại hiến dâng sinh mạng của mình. 』

“Hở? Phong cách xử sự như thế này không giống ngươi nha? Gift Game của [ Tuyệt Ác ] đã kết thúc? Thế nhưng chẳng phải ngươi vẫn còn chưa chết sao? Cái ác chỉ mất đi khi nó hoàn toàn bị tiêu diệt, lá cờ của [ Ác ] chỉ ngã xuống sau khi nó hoàn toàn bị đánh gãy. Chẳng lẽ giác ngộ chiến đấu đến chết của ngươi chỉ tới thế thôi sao? Hay là mi đang muốn gợi ý cho ta về điều gì đó?”

『 Ha ha ha ha ha ha ha! Giỏi! Giỏi lắm! Thần tử của thời đại mới! Dù rằng số tuổi của ngươi chẳng bằng được một con số lẻ của ta, thế nhưng dật tài của ngươi lại khiến cho máu của ta sôi trào. Ngoại trừ giáo chủ và người kia ra thì mi chính là ngươi thứ ba đã làm được điều đó. Nó khiến cho ta muốn giết chết ngươi một cách triệt để nhất, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Ha ha ha ha!!!!! 』

Ác ý trần trụi không chút che giấu, lại một lần nữa tràn ra từ trên người của ma long. Chỉ khác là lần này, ác ý đã chỉ còn là ác ý thuần túy nhất, còn sát ý thì đã hoàn toàn biến mất.

“Ha ~~~ đây thật là một tin tức chẳng đáng để ăn mừng! Dù rằng sự thừa nhận của ngươi là vinh hạnh của ta, thế nhưng ta chẳng hi vọng về việc bị một kẻ hùng mạnh như ngươi nhớ thương từng giờ từng ngày. Tuy không tới mức ăn ngủ không yên nhưng dù sao cũng chẳng phải là chuyện tốt.” Tựa như nói chuyện tán dóc cùng một người bạn, Itsuka Ken nói với giọng bâng quơ chẳng mang theo mục đích gì.

『 Ha ha ha ha! Vận mệnh đã được quyết định từ rất lâu, trước cả khi ngươi phát hiện ra nó. Cho nên, hỡi thiếu niên, con đường của ngươi sẽ là con đường chông gai và nhấp nhô chập chùng. Anh kiệt hiếm thấy của thế gian, cũng là thánh tử gánh chịu vận mệnh, vô tận trắc trở và thử thách chính là người bạn đồng hành của ngươi. Vì thế, hãy cứ giãy giụa đi. Dốc tận tâm trí, hao tận dũng khí, liều tận sức tàn để chém sạch mọi bụi gai ngăn cản bước chân ngươi. Chiến tranh và chết chóc sẽ ngủ cùng ngươi, cho tới khi ngươi hoàn thành con đường của người anh hùng được lát nên từ muôn vàn máu tươi cùng thây cốt. 』

“Thôi, cho ta xin đi! Câu chuyện của những gã vô tích sự đó, ai mà thèm chứ? Ta chẳng có hứng đi làm người anh hùng, toàn là một lũ gánh lấy cái gọi là ‘đại nghĩa’ gì đó trên vai, rồi khiến cho mình phải sống trong bi thương cùng thống khổ. Rặt là một lũ ngớ ngẩn, dù ta rất tôn trọng bọn chúng, nhưng ta cũng không từ bỏ ý định chỉ vào mũi của bọn chúng mà mắng đâu! Được rồi, không nói nhảm nhiều nữa. Nếu như ngươi đã thừa nhận là ta đã thắng, vậy thì trao cho ta phần thưởng mình nên có đi. Dùng quyền lợi của kẻ thắng để ra lệnh cho ngươi, ta yêu cầu ngươi, ma long của Bái Hỏa Giáo Azi • Dahaka, hãy giao tất cả bản nguyên [ Cái Ác ] cùng với tất cả sức mạnh đang có của ngươi lại cho ta đi!”

Không kiêng dè cũng chẳng nể mặt, Itsuka Ken, với tư thái của kẻ thắng cuộc, dùng giọng nói như đang kể ra một sự thật của mình để nói với rồng ba đầu Azi • Dahaka. Đôi mắt màu hổ phách của cậu nhìn thẳng về phía sáu viên huyết ngọc vẫn đang không ngừng bắn ra tà quang của cái ác.

Lúc này, thực lực của đôi bên có thể nói là kém xa nhau, ma long có lẽ chỉ cần thổi một hơi ( long tức? ) là đã có thể dồn Itsuka Ken vào chỗ chết, thế nhưng cậu lại vẫn dùng tư thái cao ngạo của kẻ thắng cuộc để nói với ma long. Đây là sự tự tin của ma vương, hay chỉ đơn thuần là sự ngạo mạn ngu xuẩn?

Bầu không khí hoàn toàn trở nên tĩnh mịch, ánh mắt của hai bên đan vào nhau mà không nói một lời, mọi thứ dường như đang trải qua vòng luân hồi vô tận.

Một lúc lâu, thật lâu sau, miệng của rồng ba đầu lại một lần nữa mở ra và phát ra âm thanh trầm muộn.

『 Vẫn còn quá ngây thơ rồi! Thiếu niên, ngươi có biết rằng cố tình buông tha cho linh hồn của ta, để ta lại có cơ hội phục sinh từ trong cái ác, điều đó sẽ tạo ra hậu quả gì hay không? 』

“Đương nhiên là biết! Hậu quả của nó là khi ngươi lại xuất hiện, thì ta sẽ lại tiêu diệt ngươi và nhận được phần thưởng của Gift Game. Rồng, ngươi đừng xem ta tốt đẹp quá, ta chỉ đang muốn chăn dê mà thôi. Cho ngươi cơ hội phục sinh không phải vì ta thiện lương hay ngu xuẩn, ta chỉ đang chờ đợi ngươi lại tìm đến ta. Nếu vậy thì hạ gục ngươi xong, ta sẽ lại có được một phần bản nguyên mới của [ Ác ].”

『 Ha ha ha ha ha ha ha ha! Thì ra là vậy! Ha ha ha ha! Ngươi chắc rằng mình có thể thắng ta thêm lần nữa? Ngươi tự tin rằng mình có thể ngự trị trên cái ác sao? Ha ha ha! Quả nhiên, chỉ đấu một lần với ngươi thì nhiệt huyết của ta không thể nào bình phục được. Nếu đã như vậy, dùng cái ác cuối cùng của ta, để xây nên con đường chánh nghĩa của ngươi đi! [ Embryo ]! 』

Tuyên cáo tràn đầy ác ý của ma long hạ xuống, sau đó, thân rồng màu đen bỗng nhiên vặn vẹo một cách quỷ dị.

Trong nháy mắt, ma long màu đen đã hoàn toàn biến thành một bãi chất lỏng màu đen tuyền; sau đó, không thèm đợi Itsuka Ken kịp phản ứng, nó bắn về phía cậu và đem cậu hoàn toàn nuốt mất.

Ý thức dần chìm vào trong bóng tối. Vào thời điểm cuối cùng trước khi ngất, dường như cậu đã nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu mình.

Đinh —— ! Nhiệm vụ chi nhánh: ‘Giết chết chân thân của Ma Vương Aziz • Dahaka’ ▪ Hoàn Thành! Ký chủ nhận được 150.000 điểm năng lượng. Số điểm năng lượng hiện có: 601.000 điểm.

“Hối đoái… [ Phệ Linh ]…”

Nói xong chữ cuối cùng, Itsuka Ken hoàn toàn ngất đi và triệt để mất đi tri giác.

『 Ha ha ha ha ha! Giáo chủ, ta đã xác nhận được rồi! Đứa con của số phận, thần tử của thời đại mới! [ Embryo ]! Có lẽ trong tương lai, chúng ta sẽ nghênh đón được ngày giải thoát đó. Nhóc con, ta sẽ chờ ngươi. Chờ cái ngày ngươi bước chân vào trong bóng tối… 』

Ma long của Bái Hỏa Giáo, ác thần [ không đội trời chung ] với mọi sinh linh trên thế gian này. Hắn [ một lòng hướng ác ], thế nhưng lại chờ mong người anh kiệt giết chết bản thân.

Nếu vậy thì, ý nghĩa tồn tại chân chính của Aziz • Dahaka tột cùng là gì? Chỉ đơn giản là ‘dĩ sinh bày ác, dĩ thân trúc thiện’ thôi sao?

Đứa con của số phận đã được xác nhận, tương lai giải thoát, cùng với dấu hiệu dẫn đường vào bóng tối… Kế sự tồn tại của liên minh ma vương, lại có thêm một vòng xoáy khổng lồ khác dần nổi lên mặt nước. Và Itsuka Ken, người đã vô tình hãm sâu vào trong vòng xoáy khổng lồ kia, vẫn còn không biết được là mình sẽ bước đi trên con đường như thế nào.

… …

Nơi này là một mảnh không gian nào đó nằm ngoài khu vực thành thị của Khu Vườn Nhỏ, phong cách mộc mạc và sắc trắng chính là sắc thái chủ điệu của tất cả kiến trúc có mặt ở nơi đây. Và ngọn thánh hỏa vĩnh hằng bất diệt cứ mãi luôn chập chờn chính là biểu tượng đặc biệt nhất của nơi này.

“Ai ~ .”

Lúc này, một tiếng thở dài ôn hòa tựa như ánh mặt trời của mùa xuân chợt vang lên và truyền khắp toàn bộ thánh điện của giáo hội.

Một tiên nữ với tà áo trắng đứng lẳng lặng nơi giữa điện thờ. Chiếc khăn che mặt vô cùng mỏng che lấy một phần dung nhan tuyệt thế. Mái tóc dài tựa như ngọn thánh hỏa vẫn luôn lẳng lặng thiêu đốt khẽ đong đưa theo từng ngọn gió tinh thuần vô cấu.

Thuần khiết, đây là đặc điểm duy nhất của mỹ nhân tựa như tiên nữ. Đây là một người nữ tính có thể nói là một nữ thần chân chính, một tiên nữ với sự xuất trần và thuần khiết không gì sánh kịp.

Trên người dù mặc một bộ trường bào rộng thùng thình, thế nhưng từ những đường viền nổi lên, ai cũng có thể thấy được tấm thân nổi bật với những đường cong thánh khiết hoàn mỹ.

Khí chất xuất trần tựa như không lây dính lấy một hạt bụi nơi trần thế, thiến ảnh nơi thánh điện tựa như một tiên nữ phiêu miễu nơi màn sương, cao xa không thể chạm.

Đôi mắt đẹp vô cấu thần thánh không thể xâm phạm, dường như có thể tịnh lọc hết mọi tội ác chất chứa nơi tâm linh. Chỉ một ánh nhìn qua, không có bất cứ tội lỗi và tà dục nào có thể tồn tại tiếp tục mà không bị tẩy rửa.

“Vẫn chậm một bước rồi sao ~~~ ?”

Khẽ nhìn về một hướng xa xăm, tiên nữ áo trắng chợt thốt ra lời nói nhỏ nhẹ từ đôi môi dịu dàng. Dù không cất cao, thế nhưng mọi thứ lại giống như thánh âm lượn lờ mãi mãi không dứt. Giả như, nếu có người vô tình đi ngang qua đây và nghe được thánh âm này, vậy thì nhất định sẽ nhịn không được mà quỳ xuống dập đầu một cách thành kính.

“Không, hẳn là người ta đã sớm hơn một bước ~~ . Hì hì ~~~ !”

Tiếng u thán của thánh nữ bỗng nhiên lại biến thành tiếng lẩm bẩm đầy dí dỏm. Sự ấm áp thông qua lời nói của tiên nữ áo trắng, chợt ùa ra tựa như hơi ấm của ngọn gió xuân lùa qua những khóm cây, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy ấm lòng ấm dạ.

“Nếu như vậy, ta có nên chủ động xuất kích một lần hay không? Thế nhưng mà nee-chan…”

“Mithras ~~~” Đột nhiên đúng lúc này, một tiếng tiên âm dễ nghe đầy vẻ thần thánh, không linh và hơi có một chút uy nghiêm chợt vang lên và truyền tới bên tai của tiên nữ áo trắng đầy vẻ dí dỏm đáng yêu.

Áo bào màu vàng óng phủ trên thân, lại thêm một thiếu nữ tuyệt thế khác chợt xuất hiện nơi thánh điện. Cũng mang trên mặt một chiếc lụa mỏng che mặt màu trắng, thế nhưng tiên nữ vừa xuất hiện lại không thể nào giấu kín hết được dung nhan tuyệt mỹ của chính mình.

Sắc đẹp thánh khiết có thể khiến cho mọi người đều phải kính như gặp người trời. Tiên nữ áo vàng vừa xuất hiện, cho dù dung nhan chỉ để lộ ra một tia bé nhỏ thì cũng đã có thể khiến cho hạo nguyệt cũng phải mất đi sắc thái hoa mỹ nhất của mình.

“Lại ở đây để chờ thiếu niên kia sao?”

“Ah ~~ không… không! Nào có! Người ta chỉ là vì cảm nhận được hơi thở của ác nên mới…” Thẹn thùng từ chối, tiên nữ áo trắng khẽ chu cái miệng nhỏ để lộ ra phong thái hoa nhường nguyệt thẹn của mình.

“Vậy sao? Ta cũng cảm nhận được hơi thở đó. Là nó nha ~~~” Khẽ thở dài như là đang u thán điều gì, tiên nữ áo vàng khẽ nhìn về một hướng xa xăm nào đó.

“Uh! Thế nhưng mà lần này, người ta đã giành trước một bước rồi, không sợ!”

“Muội đó, nói như vậy chẳng phải là lại để lộ hết ra rồi sao?”

“Ah ~~~” Kinh hô một tiếng đáng yêu, tiên nữ áo trắng nhịn không được mà lộ ra vẻ thẹn thùng.

“Là thánh nữ, không thể để cho những người khác nhìn thấy muội như thế, bằng không thì sẽ xảy ra chuyện lớn.” Cưng chiều mà khẽ vuốt nhẹ lấy cái đầu nhỏ của tiên nữ áo trắng, tiên nữ áo vàng nói với sự hiền lành.

“Tỷ tỷ lại trêu ghẹo muội. Tỷ chẳng phải cũng như vậy sao? Hơn nữa tỷ còn là chủ thần nha ~~ ! Bất quá, nếu như tỷ chịu bằng lòng để lộ ra một nụ cười trước mặt giáo chúng, vậy thì phỏng chừng Thánh Giáo của chúng ta từ đây sẽ trở nên càng thêm cường thịnh mà ~~~ .” Chu cái miệng nhỏ nhắn, tiên nữ áo trắng đột nhiên làm nũng mà khẽ dựa vào người của tiên nữ áo vàng rồi trêu ghẹo.

Chị em nữ thần, những tiên nữ nơi thiên giới, từ lời trêu ghẹo của các nàng, có thể thấy được là các nàng đang chú ý đến một thiếu niên. Thế nhưng, liệu có ai biết được rằng ‘thiếu niên’ ở trong miệng của các nàng là ai đó?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio