Cách thành phố Tokyo 330 km về phía Nam, trên biển Thái Bình Dương, tồn tại một hòn đảo nổi nhân tạo. Hòn đảo đó được gọi là đảo Itogami, nó là một hòn đảo nhân tạo được tạo ra từ phép thuật với đủ mọi loại nguyên vật liệu như là nhựa cây, kim loại, chất hữu cơ, v… v…
Sở dĩ, nhân loại sáng tạo ra hòn đảo này đó là vì một mục đích, họ muốn xây dựng nên một khu vực đặc biệt, được gọi là đặc khu Ma Tộc. Gọi là ‘đặc khu ma tộc’ là bởi vì: nơi này là một ‘khu bảo tồn’ dùng để bảo vệ những ma tộc đã sắp bị ‘tuyệt chủng’ vì nhiều lý do, đồng thời với đó thì nơi này cũng là một đặc khu hành chính có nhiệm vụ nghiên cứu các bộ phận cơ thể và năng lực đặc biệt của những ma tộc được bảo tồn.
Trên đảo Itogami, người dân sống trên đảo chỉ có hai loại người, một là những người bình thường không có chút năng lực đặc biệt nào, và hai là các [ Năng Lực Giả ]. Những người bình thường sống trên đảo thường là các nhân viên nghiên cứu của đảo cùng với người nhà hoặc gia tộc của họ, ngoài ra thì cũng chỉ có một số hiếm người thường khác định cư ở nơi đây vì một vài lý do cá biệt.
Đó là về người thường, còn về những [ Năng Lực Giả ] sống ở trên đảo thì gồm có hai loại: một loại là gồm những người có siêu năng lực hoặc là những người có sức mạnh siêu tự nhiên ( những người này muốn sống trên đảo Itogami thì phải được sự cho phép của chính quyền đảo ), một loại khác là chỉ những ma tộc đang định cư và được ‘bảo tồn’ ở trên đảo.
Những ma tộc định cư ở nơi đây, chỉ cần là định cư chính thức được chính quyền đảo cho phép, thì đều là đối tượng bị nghiên cứu. Là đối tượng bị nghiên cứu, thế nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không có nhân quyền, mà trái lại, vì để khuyến khích cho những ma tộc định cư trên đảo chủ động phối hợp với việc nghiên cứu, chính quyền đảo Itogami cung cấp cho họ mọi quyền lợi mà một người dân bình thường sống trên đảo phải được có. Ma tộc sống trên đảo Itogami chỉ cần không phạm pháp, vậy thì họ đều có quyền được đi học, công tác và sinh hoạt tựa như những người dân bình thường.
Chỉ khác là, những ma tộc đã đăng ký ( ý chỉ những ma tộc sinh sống hợp pháp của thành phố Itogami ) thì đều phải mang theo trên người một vật, đó là một vòng tay. Vòng tay này vừa có tác dụng như là một vật kềm chế, có thể khống chế sức mạnh của ma tộc đang đeo nó ở mức độ tương đối, khiến cho sức mạnh của họ sẽ không bị thoát ra ngoài một cách vô ý và gây hại tới những người xung quanh.
Đồng thời với đó thì vòng tay này còn có công dụng như một vật cảnh báo, khi ma tộc chủ động sử dụng sức mạnh của mình một cách có chủ đích khiến cho vòng tay không thể khống chế thì nó sẽ trực tiếp báo động cho nhân viên của đảo biết để mà xử lý. Ngoài ra thì vòng tay này cũng có tác dụng tương tự như CMND, có để dùng nó để dò ra được thân phận của ma tộc đang đeo nó.
Cũng vì hai nguyên nhân trên, nên trên đảo Itogami, vòng tay còn có thể xem như là vật dùng để phân biệt thân phận, khiến cho những người xung quanh có thể biết được một người có phải là nhân loại hay không, hoặc đó là ma tộc.
Bởi vì đảo Itogami là một hòn đảo có nhiệt độ và khí hậu khép kín, cho nên tại đây, quanh năm bốn mùa đều là trời trong nắng ấm. Đối với những cư dân nữ ở trên đảo, việc ra ngoài phải mang theo một cây dù che nắng hoặc là kính râm và nón là thường thức.
Hiện đã quá giữa trưa, bởi vì hôm nay không phải là chủ nhật cho nên đường phố có chút vắng vẻ, chẳng có bao nhiêu người rảnh rỗi để mà vui chơi dưới ánh mặt trời nóng rực như thế này.
Mùa xuân chỉ mới kết thúc chưa được bao lâu, hiện tại thì giai đoạn này chính là giai đoạn nóng nhất trong một năm của đảo Itogami, và có lẽ trong hai ba tuần kế tiếp thì thời tiết vẫn sẽ còn tiếp tục nóng lên thêm nữa. Cho nên vào cái thời điểm mặt trời đã lên quá giữa trưa như thế này, ánh mặt trời quả thật chẳng khác gì một lò lửa cực lớn.
Có thể nói là vào lúc này, nếu như có chú cá nào đó xui xẻo mà nhảy lên bờ và không kịp trở về dưới nước thì có lẽ chẳng cần tới 10 phút, nó lập tức sẽ bị biến thành một con cá ướp muối.
Trong cái thời tiết nóng như thế, việc lết cái thân mình ra ngoài trời nóng ngay sau giờ ăn trưa quả thật không phải là một ý kiến gì hay ho. Có lẽ sẽ chẳng có mấy ai nguyện ý rời khỏi những khu vực có máy điều hòa với không khí mát mẻ để mà lết ra đường với cái nắng chang chang như vầy.
Chỉ là, chuyện gì cũng có ngoại lệ. Lúc này, nếu như đưa mắt mà nhìn về phía giữa con đường với cái nóng hầm hập, có lẽ rất nhiều người sẽ phát hiện ra một người phụ nữ có chút đặc biệt đang đi giữa trời nóng. Không! Gọi là ‘người phụ nữ’ thì có phần hơi thiếu lễ phép quá, nên gọi là thiếu nữ, hoặc thậm chí là ‘ấu nữ’ thì sẽ càng thêm thích hợp hơn.
Tay cầm một cây dù lớn màu đen có viền rộng, ấu nữ vừa xuất hiện chỉ mặc một bộ đồ với phong cách trang trí cực kỳ đơn giản, thế nhưng cho dù vậy thì sức hút của thiếu nữ với những người xung quanh vẫn là 100%. Dung nhan xinh đẹp với khí chất tựa như là công chúa của đêm, lại như là phù thủy bóng tối, thiếu nữ là một mỹ nhân có thể níu lấy ánh mắt của bất cứ người nào dù không cố tình.
Trên người mặc một bộ váy liền áo phong cách gothic, thiếu nữ trông đầy vẻ đoan trang với vóc người mảnh khảnh và linh lung. Trên cổ thắt một sợi dây nhỏ màu trắng, kết hợp với bộ váy liền áo được trang trí một cách giản dị nhưng không thô kệch, loli với bộ gothic màu đen trông vô cùng lịch sự và trang nhã.
Gương mặt nhỏ nhắn trông non trẻ và tinh xảo tựa yêu tinh, thế nhưng lại tỏa ra sự chín chắn và uy nghiêm đến kỳ lạ.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Tiếng của đôi giày thủy tinh gõ xuống mặt đường vang lên một cách đều đặn và khoan thai, thế nhưng lại như gõ vào trong lòng của những người đang nhìn về phía thiếu nữ.
Dường như đã sớm quen với việc bị chú ý, thiếu nữ chẳng màng gì tới những ánh mắt đang nhìn đăm đăm về phía mình ở xung quanh, cô chỉ tiếp tục bước những bước đi ưu nhã và nhẹ nhàng.
Khẽ phe phẩy cây quạt viền tơ màu đen mình đang cầm trên tay, thiếu nữ dùng đôi mắt trong suốt tựa như vai viên ngọc màu lam để nhìn chằm chằm vào một con hẻm cách đó không xa.
Ở trong đó, có ‘nguyên nhân’ khiến thiếu nữ phải xuất hiện ở đây vào lúc này.
Nói tới nguyên nhân mà thiếu nữ xuất hiện ở đây, vậy thì trước tiên phải nhắc tới thân phận của thiếu nữ trước.
Ở bên ngoài, thiếu nữ có thân phận là giáo viên tân nhiệm của một trường cấp ba thuộc về một học viện nào đó trong đảo Itogami. Đúng! Là giáo viên, không phải là học sinh! Đừng có thấy thiếu nữ có vẻ bề ngoài y như ấu nữ mà lầm, tuổi đời thực của thiếu nữ chí ít cũng đã vượt qua 20, điều đó cũng có nghĩa là, đây là một con loli hợp pháp!!!!
Chỉ là, vẻ bề ngoài của thiếu nữ thật sự quá có tính lừa gạt, vì thế, cho dù thiếu nữ không muốn chút nào, thế nhưng bất kỳ ai gặp phải thiếu nữ cũng đều sẽ hiểu lầm số tuổi của cô. Thậm chí, cho dù là với người quen, nhất là với các học sinh của thiếu nữ, mỗi khi gặp phải thiếu nữ đều sẽ không tự giác được mà thêm đuôi ‘-chan’ vào sau tên của thiếu nữ, và cô đã phải phát bực vì điều đó rất nhiều lần.
Bất quá nguyên nhân khiến thiếu nữ phải có mặt ở đây vào giữa buổi ban trưa như thế này lại không phải là vì thân phận giáo viên mà là vì một thân phận ngầm khác.
Attack Mage, đây là thân phận ngầm của thiếu nữ.
Trên một hòn đảo với đầy rẫy những năng lực giả với vô số năng lực kỳ lạ như đảo Itogami, việc phải có một đội canh gác với năng lực mạnh là một điều vô cùng tất yếu, vì chỉ như thế thì mới có thể giữ được trị an cho cả hòn đảo, và Attack Mage chính là những người có nhiệm vụ này. Attack Mage, Công Ma Sư, là cụm từ dùng để chỉ những người có năng lực đặc biệt sở hữu những kỹ năng có thể khiến cho nhân loại đối kháng được với ma tộc.
Thiếu nữ là một Attack Mage chuyên nghiệp. Trong giới Attack Mage, danh tiếng của thiếu nữ có thể nói là nổi như cồn, bất quá thiếu nữ lại chẳng thích sự nổi tiếng của mình, nếu không muốn nói là ghét cay ghét đắng.
Mà cũng đúng, ai lại đi thích sự nổi tiếng của mình bắt nguồn từ một danh hiệu có tính chất bất tường như là [ Kūgeki no Majo ] chứ? Ở thế giới này, hễ có liên quan tới hai chữ ‘majo’ ( ma nữ ) thì đều bị gán lên cái mác là ‘chẳng tốt lành gì’, cũng vì thế mà thiếu nữ mới ghét danh hiệu của mình tới như vậy.
Nói chung, chuyện chính là như vậy. Bởi vì thân phận hiện giờ của thiếu nữ là một Attack Mage của đảo Itogami, cho nên hiện tại, chức trách của thiếu nữ chính là phải bảo vệ cho hòn đảo này, trong bóng tối. Chức trách của thiếu nữ là phải xử lý hết tất cả các bạo loạn và các hiện tượng có tính chất siêu tự nhiên xảy ra trên hòn đảo này.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Nhìn về phía con hẻm trước mặt, miệng nhỏ của thiếu nữ khẽ nhếch lên một đường cong đầy tự tin.
‘Ngươi trốn không thoát đâu, kẻ nhập cư trái phép!’
Ở trên hòn đảo Itogami này, tuyệt đối không có ma tộc nào có thể nhập cư trái phép mà không bị cô, Minamiya Natsuki, phát hiện ra.
Minamiya Natsuki, đây chính là tên của thiếu nữ, một cái tên vô cùng ưu nhã và phiêu miễu, khác hẳn với danh hiệu bất tường [ Kūgeki no Majo ] của cô. Đúng như cái tên của cô là Natsuki ( Na Nguyệt ), cô tựa như một ánh trăng hư vô mờ mịt tới từ một nơi xa xôi nào đó, có thể nhìn thấy nhưng không thể bắt lấy, càng không thể thăm dò.
Lạch cạch! Lạch cạch!
‘Phát hiện, kẻ nhập cư trái phép đáng ghê tởm.’ Dám xâm nhập vào đảo Itogami một cách trắng trợn ngay dưới mắt của cô mà chẳng thèm có lấy một chút che giấu nào, kẻ xâm nhập này quả thật là một kẻ gan to bằng trời.
“Dám chờ ở đây mà không thèm che giấu, bak…” Đang nói, giọng của Natsuki đột nhiên câm bặt, cái miệng nhỏ của cô hơi há ra vì giật mình.
Lúc này, trong tầm mắt của Natsuki, thứ ánh vào trong đôi mắt xanh như biển cả của cô là một thiếu nữ, một thiếu nữ tuyệt đẹp với độ tuổi khoảng chừng 15 ~ 16 tuổi.
Mái tóc dài màu tím lấp lánh ánh bạc tựa như là thác nước ‘chảy’ ra xung quanh, dung mạo hoàn mỹ tựa như yêu tinh… Không, có lẽ ngay cả yêu tinh cũng không thể nào hoàn mỹ được bằng dung mạo trước mắt này.
Thậm chí, ngay cả một người vô cùng tự tin vào dung mạo của mình như Natsuki, vào giờ khắc này cô cũng phải tự thẹn không bằng khi đối mặt với dung nhan chỉ có thể nói hoàn mỹ trước mắt.
Thứ cho Natsuki từ nghèo, thế nhưng tuy là một phù thủy đồng thời còn là một giáo viên, nhưng cô lại chẳng thể nào miêu tả được sự hoàn mỹ của tồn tại trước mắt chỉ với ngôn ngữ. Dùng từ ‘tồn tại’ để xưng hô người khác thì đúng là bất lịch sự một chút, nhưng Natsuki lại chẳng thể chọn được từ ngữ nào thích hợp hơn để mô tả về tồn tại có vẻ ngoài hoàn mỹ này. Thậm chí ngay cả những cách gọi dùng để tâng bốc như là ‘tiên nữ’, ‘thần nữ’, ‘yêu tinh’, v… v… cũng chẳng thể nào xứng đôi được với tồn tại trước mắt.
Lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào thiếu nữ ‘ma tộc’ đang nằm trên mặt đất mà an tường chìm vào trong giấc ngủ ở trước mắt, Natsuki thở dài khe khẽ, rồi cô bước những bước chân đầy cảnh giác mà tiến lại gần.
“Ngươi cho rằng cách diễn xuất này của ngươi có thể lừa gạt được ta sao? Là ngươi quá ngây thơ hay là ngươi đang xem thường Minamiya Natsuki này?”
Dường như chỉ đang lầm bầm, Natsuki dùng cách nói không hề có chút gợn góng nào để thử nghiệm phản ứng của thiếu nữ. Với ánh mắt bao quát từ trên nhìn xuống, cô không hề bỏ qua bất cứ phản ứng nào dù chỉ là nhỏ nhất của đối phương.
“…”
Thế nhưng, thứ đáp lại cô cũng chỉ có tiếng hô hấp đều đặn của thiếu nữ, ngoài ra còn có một chút… hạnh phúc? Không, nên nói là may mắn! Biểu lộ của thiếu nữ lúc này là biểu lộ của người vừa may mắn chạy thoát được khỏi một nơi giam cầm đáng sợ nào đó, là biểu lộ hạnh phúc của người được cứu vớt.
Từ vẻ mặt của thiếu nữ, Natsuki đã đọc được thông tin như thế.
Là một cô bé có cảnh ngộ bi kịch giống mình trong quá khứ sao? Hay chỉ đơn thuần là sự xảo trá đặc trưng của đại bộ phận ma tộc?
“Hai ~~ .”
Lại một lần nữa nhẹ giọng thở dài, Natsuki nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, sau đó, cô đặt bàn tay mềm mại và nhỏ bé của mình lên bộ ngực đáng thương chẳng có chút phập phồng nào của thiếu nữ, giống với bộ ngực của cô.
Bịch. Bịch. Bịch.
Ngoài ý muốn, nhịp tim của thiếu nữ vô cùng khỏe mạnh, không yếu ớt như cô nghĩ. Trong cơ thể không hề có chút dấu hiệu nào của ma lực, chỉ là trên người lại tỏa ra hơi thở đặc trưng của ma tộc.
Hiện tượng này mặc dù hơi có chút kỳ lạ, thế nhưng vẫn không nằm ngoài phạm vi suy đoán trước đó của Natsuki.
Nếu vậy, cô bé này là yêu tinh vừa trốn ra được từ dị thời không nào đó sao? Rồi vô tình rớt xuống đây? Hoặc là…?
Là một ma nữ, đồng thời cũng là một Attack Mage lâu năm, kinh nghiệm và sự hiểu biết của Natsuki vượt qua bất kỳ Attack Mage hiện có nào. Dung mạo ưu tú đến mức không thuộc về nhân gian như vậy, coi như là trong ma tộc thì cũng chỉ có hoàng tộc của những bộ tộc nổi tiếng về sự mỹ lệ như là tinh linh, yêu tinh, hoặc là Mị Ma – Succubus thì mới có thể đạt tới.
Không! Có lẽ cho dù là thành viên hoàng tộc ưu tú nhất trong lịch sử của ba bộ tộc trên cũng không thể nào có được mỹ mạo đẹp tới quá đáng như thế này.
Một thiếu nữ mà ngay cả một ma nữ lâu năm và giàu kinh nghiệm như cô cũng không thể nào phân biệt được chủng tộc, nếu vậy… Thôi được rồi! Nghĩ nhiều chi cho mệt! Bắt về! Sau đó chờ đối phương tỉnh lại rồi hỏi.
>