“… Ara ~ Arara ~ Xem ra Prince Ye Jian của chúng ta dường như cũng bị thiên thần nhỏ đáng yêu Kanon hấp dẫn rồi!”
Tiếng cười mang theo vẻ trêu chọc vang lên bên tai của Ye Jian khiến cho cậu hơi tỉnh hồn lại. Nhìn gương mặt đang cười hì hì của mấy đứa học sinh, Ye Jian hơi lúng túng một tẹo, thế nhưng sau đó cậu lại cười cười và đặt câu hỏi.
“Mấy đứa thiệt tình… Cười đủ chưa? Nếu đủ rồi thì mau giới thiệu cho tôi biết đi. Chẳng lẽ mấy đứa không có ý định giới thiệu cho tôi biết một chút về thiên thần nhỏ đáng yêu này sao? Là tu sĩ nhỏ của nhà dòng nơi này?”
Sở dĩ Ye Jian hỏi như vậy là bởi vì hiện giờ, thiên sứ nhỏ tóc trắng bạc được các học sinh vây vào giữa đang mặc trên người một bộ đồ của các sơ, chỉ là bộ đồ này là bản mini dành cho đứa bé.
Mái tóc bạc trong suốt tựa như tuyết trắng lại tựa như ánh trăng được chải chuốt một cách tỉ mỉ, đôi bích mâu thuần khiết vô cấu phát ra ánh sáng hiền dịu tựa như băng hà, trên người lại mặc bộ quần áo của các sơ nhà dòng. Vào lúc này, thiên thần nhỏ trông hết sức không linh và xuất trần, vừa có được sự tôn quý nhưng hiền hòa nhàn nhạt của công chúa, lại có được sự tinh khiết và thanh mát của một thánh nữ.
Một thiên thần nhỏ mỹ lệ và đáng yêu khiến cho người ta yêu thương, tựa như cô bé này không thuộc về trần thế mà phải nên thuộc về một nơi ấm áp, bình yên và hạnh phúc nào đó.
Tinh khiết, đáng yêu, bao dung, tường hòa, thiện lương, đây là cảm giác mà thiên thần nhỏ tóc bạc mang tới. Dường như chỉ cần nhìn thấy và ở bên cạnh cô bé, vậy thì tâm linh sẽ cảm thấy bình an và tường hòa vô cùng, tựa như nó được thanh tẩy và chữa trị.
“Chuyện đó, chuyện đó, không phải!”
Có lẽ là bởi vì đây là lần đầu tiên được đối mặt với một người có khí chất tựa như là hoàng tử giống Ye Jian, thiên thần nhỏ hơi có chút khẩn trương và nhút nhát không biết phải làm thế nào.
“Không sao đâu, Kanon-chan! Ye-sensei là người rất tốt! Vừa đẹp trai lại dịu dàng, hơn nữa đối xử với mọi người rất tốt, Kanon-chan không cần sợ nha!” Orisa khẽ xoa nhẹ đầu của Kanon nhỏ và lên tiếng trấn an cô bé.
“Ừ! Ye-chan là sensei tốt nhất mà chị từng gặp. Kanon-chan đừng lo.” Một nữ sinh khác cũng dùng cách nói đầy yêu thương để nói với Kanon.
Bầu không khí thoải mái dường như đã tiếp thêm dũng khí cho thiên sứ nhỏ. Bước lên trước một bước, thiên thần nhỏ dùng gương mặt đáng yêu và tinh xảo của mình để nở một nụ cười thuần khiết vô hạ với Ye Jian.
“Ye… Ye-jisan, chào chú! Cháu là Kanase Kanon! Kanon không phải là nữ tu ở đây, Kanon chỉ đang cư ngụ trong tu viện nên mới mặc đồ này!”
“Phụt —— ! Ye-jisan ( chú diệp ), phụt —— Ha ha ha ha ha!”
“Ô ha ha ha ha… Ye-jisan! Ye-jisan!”
“Hì hì hì… Ưm ~~~, coi bộ Ye-chan rất có tiềm chất để làm quái thúc thúc nha, ngay cả Kanon-chan cũng cảm thấy như vậy!”
Phiền muộn! Thực phiền muộn! Vốn còn đang cảm thấy tâm linh được chữa trị thì thiên thần nhỏ lại gọi mình một tiếng ‘chú’, cái cảm giác này quả thật là phiền muộn vô cùng, nó còn buồn bực hơn cả việc bị Natsuki-chan bắt mặc trang phục hầu gái nữa. Bởi vì với cái sau thì còn biết đường mà trả thù, thế nhưng cái trước…
Với một thiên thần nhỏ đáng yêu và thiện lương như thế, ngươi mà còn nảy ra ý định xúc phạm tới nàng được nữa thì quả thật là súc sinh cũng không bằng, trực tiếp đánh vào trong trận doanh của hỗn loạn tà ác được rồi đấy.
“Thực, thực xin lỗi, cháu… cháu cũng không biết tại sao lại gọi như vậy…”
Thấy lời của mình khiến cho những người khác đột nhiên cười to và trêu chọc người mình vừa chào hỏi xong, thiên thần nhỏ Kanon lập tức bối rối. Cô bé cho rằng do lỗi của mình nên Ye Jian mới bị trêu chọc.
Thấy thiên sứ nhỏ bối rối như vậy, Ye Jian cũng chỉ có thể cười khổ. Thật đúng là thuần chân một cách đáng yêu. Xưng hô như thế thì cậu còn biết nói gì nữa? Thôi kệ, chú thì chú đi, vẫn còn may mà không bị gọi là ‘bác’.
“Không sao! Không có việc gì! Mọi người cười là do mọi người cảm thấy vui vẻ và cao hứng nên mới như vậy, không sao hết. Mặc dù tôi cũng rất muốn được Kanon-chan gọi là nii-chan, thế nhưng nếu Kanon-chan đã gọi như vậy rồi, ji-san thì ji-san đi. Cũng không sao!”
Vươn tay và vuốt một cách nhẹ nhàng lên đầu của thiên thần nhỏ tóc bạc, Ye Jian nở nụ cười trấn an Kanon nhỏ đang cảm thấy bất an.
“…” Có lẽ là do nụ cười và cái xoa nhẹ nhàng của Ye Jian đã tạo hiệu quả, Kanon-chan dần cảm thấy an tâm, sự bối rối dần rút khỏi gương mặt của cô bé. Hai vai vốn căng lên thì nay đã chùng xuống và trở nên nhẹ nhõm.
“… đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu! Chú là Ye Jian, là thầy giáo của mấy anh chị ở đây trong trường học. Lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh được biết cháu, Kanon-chan! Hi vọng về sau được chỉ bảo nhiều hơn.” Cười cười, Ye Jian ngồi xổm xuống tiếp tục xoa xoa cái đầu nhỏ của Kanon-chan và tự giới thiệu.
“Um ~~~ ! Kanon cũng rất vui được gặp chú! Ye-jisan quả nhiên rất giống như các anh chị đã nói, chú là người rất tốt ~~~”
“PHỤT ————”
Ngay lập tức, các nam sinh lại nhịn không được mà ‘phụt’ một cái, một số người thì nín cười tới mặt đỏ bừng.
“Hử?” Nghe tiếng cười của các nam sinh, Ye Jian lập tức biết được là cái đám nhóc ranh này đang nghĩ cái gì, cho nên lập tức, cậu tua ánh mắt của mình về cái đám nhóc đang cười hì hì một cái khiến cả đám im bặt. Bất quá nói thật thì cậu cũng hơi có phần dở khóc dở cười, lần đầu tiên cậu được nhận thẻ người tốt lại là từ một cô bé 10 tuổi, chuyện này thật đúng là…
Thấy Ye Jian đã tua mắt về phía cả đảm, Orisa, với tư cách là một lớp trưởng và đồng thời cũng là người tổ chức buổi picnic, cô vội vàng nhảy ra để giảng hòa: “Được rồi! Thôi nào! Ye-sensei, ra vườn sau với tụi em đi. Vẫn còn có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, thầy nhớ phải giúp tụi em một tay đó.”
Thấy Orisa đã chủ động đứng ra giảng hòa, những người khác cũng không cười nữa mà lên tiếng phụ họa, một nam sinh trong đó lên tiếng: “Đúng! Đúng! Ye-nii, lần này thầy nhất định phải uống cho đã với tụi em”
“Uống cái đầu của cậu! Baka! Trẻ vị thành niên là không được uống rượu. Hơn nữa chẳng lẽ cậu không biết là ăn phải trông nồi, ngồi phải trông hướng sao? Đây là tu viện, cậu uống rượu ở đây là muốn làm khó Kanon-chan đúng không?”
“Aha, sai lầm sai lầm…”
Nam sinh vừa lên tiếng lúng túng mà gãi đầu, sau đó cậu chàng hơi xấu hổ mà vội vàng xin lỗi Kanon-chan.
Thấy mấy đứa học trò như vậy thì Ye Jian cười cười nói: “Được rồi, về việc uống rượu thì thôi đi! Uống rượu ở cái tuổi này sẽ có hại cho mấy đứa, hơn nữa cũng sẽ khiến Kanon-chan của chúng ta khó xử. Bất quá hiếm khi tôi có dịp đi picnic với ăn party cùng mấy đứa như vậy, hơn nữa hôm nay tôi lại may mắn gặp được thiên sứ nhỏ như Kanon-chan. Vầy đi, chút nữa mấy đứa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn công việc đầu bếp giao lại cho tôi, thế nào? Cũng lâu rồi tôi không bước chân vào phòng bếp, lâu lâu từ mình động thủ cũng tốt.”
“Ah ~~~ !? Ye, Ye-chan còn biết nấu ăn!? Ô ô ~~~~ Không được! Không được! Người ta chịu không nổi rồi. Người ta muốn xỉu. Mai mốt người ta nhất định phải gả cho Ye-chan! Ô ~~ quá hoàn mỹ rồi!!”
“Ye-nii ~~~ Thầy còn có ý định cho tụi em sống hay không ~~~ ? Thầy hoàn mỹ thì cũng phải chừa chỗ cho tụi này với chứ? Thầy gom hết như vậy thì về sau tụi em kiếm bạn gái thế nào? Đẹp trai thì thôi, chơi thể thao giỏi thì thôi, kiến thức nhiều thì cũng thôi, vậy mà còn biết nấu ăn? OH MY GOD!!! Tại sao trên đời này lại có người hoàn hảo tới như vậy?”
Trong tiếng thét đầy sùng bái của các nữ sinh và tiếng rên rỉ vô cùng phiền muộn của các nam sinh, bầu không khí của nhóm trở nên càng lúc càng hòa thuận và vui vẻ.
Về phần Kanon-chan, cô bé không lên tiếng. Cô bé chỉ khẽ ngẩng cái đầu nhỏ đáng yêu và lẳng lặng mà quan sát mọi người giao lưu cùng nhau, trên gương mặt nhỏ của Kanon-chan hiện lên một nụ cười vô cùng ngọt ngào. Có lẽ với Kanon-chan, việc có thể sinh hoạt và vui chơi một cách vui vẻ hòa thuận cùng bạn bè của mình như thế này quả thật là một niềm hạnh phúc vô cùng xa xỉ.
Địa điểm tụ hội là ở mảnh sân sau rộng lớn của tu viện.
Sân sau của tu viện không được trang hoàng gì nhiều, chỉ có một vài bồn hoa nhỏ được sắp xếp cẩn thận với những đóa hoa mộc lan. Ngoài ra thì còn một vài phiến đá mộc mạc cùng với một chiếc xe xích lô khá cổ nhưng được chăm nom cẩn thận.
Lúc này, ở giữa sân, có hai chiếc bàn inoc lớn hình chữ nhật đã được dọn ra, có vẻ như các học sinh đã đặt chúng ở đây từ trước. Bàn được phủ lên bằng hai tấm khăn trải bàn trông vô cùng sạch sẽ, trên mặt bàn thì có đặt rất nhiều nguyên vật liệu để nấu ăn, đồ uống cùng các món điểm tâm ngọt.
Thấy mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ tới vậy, Ye Jian khẽ cười: “A ~, coi bộ mấy đứa chuẩn bị kỹ dữ… Có vẻ như đã đủ hết rồi! Vậy thì tốt, cũng đỡ mất công phải đi mua thêm. Được rồi, giờ tôi phân chia nhiệm vụ: các nữ sinh thì đi rửa rau còn các nam sinh thì dọn dẹp và chuẩn bị mọi thứ đi, để khi tôi làm món ăn xong thì chỉ cần ngồi ăn thôi. Đúng! Nhắc mới nhớ! Tôi còn chưa biết phòng bếp của tu viện ở đâu?”
“Ye-jian, cháu biết đường! Cháu dẫn chú đi được không!” Đột nhiên, giọng nói ngọt ngào của Kanon-chan chợt vang lên, và cô bé đang khẽ kéo nhẹ một góc áo của Ye Jian.
Có lẽ là do bị bầu không khí xung quanh lây nhiễm, lúc này, Kanon-chan đã hoàn toàn thả lỏng, không còn chút căng thẳng nào. Cô bé nở một nụ cười ngọt ngào, khẽ kéo áo của Ye Jian và chỉ về hướng bên trái. Cô bé bày tỏ là mình muốn dẫn đường.
“Tốt! Vậy Kanon-chan dẫn đường. Mấy đứa đi chuẩn bị đi, tôi đi cùng với Kanon-chan tới phòng bếp!”
“Ôi!!!! Yên tâm đi, Ye-nii! Cứ để đó cho tụi này!”
“Uh, tụi em nhất định sẽ chuẩn bị xong, Ye-sensei!”
Các nam sinh thì sắn tay áo lên để chuẩn bị dọn bàn ghế, còn các nữ sinh thì vội vàng cầm rổ rau lên và đi về phía khu vực có vòi nước sạch để thực hiện công việc rửa rau.
Thấy mọi người đều đã bắt đầu làm việc, Ye Jian cũng gật đầu, rồi sau đó cậu bước theo chân của Kanon-chan để đi về phía căn phòng ở phía bên trái cách đó không xa.
Trên đường đi tới phòng bếp, Ye Jian nhìn bóng người nhỏ bé đang dẫn đường cho mình, không hiểu sao cậu chợt tò mò nên đặt câu hỏi: “… Kanon-chan, từ nhỏ đến lớn cháu vẫn sống trong tu viện này một mình sao?”
Đột nhiên bị Ye Jian hỏi như vậy, thế nhưng Kanon-chan lại chẳng có biểu hiện giờ đặc biệt. Cô bé chỉ gật đầu một cách nhẹ nhàng và trả lời cho cậu không chút phòng bị: “Uh! Lúc trước vốn dĩ còn có mẹ ở chung với Kanon, thế nhưng…”
Biểu lộ không có gì thay đổi, thế nhưng từ trong đôi mắt màu lam tựa như là băng tinh của Kanon-chan, Ye Jian lại nhận ra được sự bi thương.
“Thật xin lỗi, chú không biết!”
“Không sao đâu! Bởi vì bây giờ Kanon vẫn còn có rất nhiều người khác ở chung với Kanon. Mọi người đều rất tốt. Viện trưởng và những người kahsc đều rất tốt với Kanon, Kanon rất hạnh phúc ~.”
Nói tới đây, thiên thần nhỏ chợt lộ ra một nụ cười ‘hạnh phúc’, thế nhưng từ trong đôi mắt của cô bé, Ye Jian vẫn nhận ra được sự bi thương khó phai mờ.
Đưa tay sờ sờ mái tóc màu trắng sáng của Kanon, Ye Jian dịu dàng nói: “Uh! Về sau mọi người đều là người nhà của Kanon-chan, chú cũng vậy. Kanon-chan còn thiếu thứ gì, chú cũng đều sẽ bồi thường lại cho Kanon-chan. Kanon-chan nhất định sẽ hạnh phúc.”
Đương nhiên phải hạnh phúc, vì từ giờ khắc này trở đi, ta sẽ dùng tất cả mọi thứ mà mình có để bảo vệ Kanon. Chỉ cần ta còn sống trên đời một giây, vậy thì vĩnh viễn sẽ không có kẻ nào có thể khiến cho Kanon-chan phải khổ sở. Đây là lời hứa của chúa tể ác ma. Ác ma có thể độc ác, có thể xảo trá, có thể giả dối, có thể gian ngoa, nhưng lại tôn thờ và trung thành với giao ước hơn tất thảy.
Cảm nhận được sự quan tâm của Ye Jian, Kanon-chan hơi ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười hạnh phúc: “Uh, cảm ơn Ye-jisan. Quả nhiên Ye-jisan là người rất tốt.”
Quả nhiên, cho dù biết là con bé có ý tốt nhưng vẫn cảm thấy có chút gì đó không tự nhiên. Vô tâm chi cử, trí mạng nhất. Cổ nhân không lấn ta vậy.
>