Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 36 : cạm bẫy không thể nào thoát đi.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi đáp xuống sân bay Narita của Tokyo, nhóm của Ye Jian bắt đầu ngồi xe để đi tới mục tiêu của chuyến đi lần này.

Xe mà bốn người Ye Jian ngồi là xe riêng đã được chuẩn bị xong từ trước. Hiện giờ thì người ngồi ở vị trí tay lái là nữ trợ lý của Mimori; Ye Jian và Mimori thì ngồi ở vị trí ghế sau. Về phần ngự tỷ Yukari thì hiện đang ngồi trên ghế phụ ở trước và đang nhìn cảnh sắc bên ngoài với vẻ mới lạ, hiếu kì.

Ngồi trên xe mãi tới gần 1 giờ trưa, nhóm của Ye Jian cuối cùng cũng tới được đích đến là huyện Tottori, một huyện được trải rộng bởi các vùng núi.

Ngồi trên xe riêng của MAR và nhìn cảnh sắc đang không ngừng thụt lùi ở bên ngoài, Ye Jian chợt hỏi: “Mimori-nee, nhà của chị ở huyện Tottori sao?”

“Cũng có thể xem là vậy, cho tới giờ thì hai đứa bé kia vẫn luôn sinh hoạt và tới trường ở đây…” Nói tới đây, Mimori chợt nở một nụ cười có phần đắng chát.

Là mẹ của hai đứa bé mà lại không thể ở bên cạnh con của mình, lúc nào cũng đi ra ngoài, một năm cũng chẳng về được mấy lần, để cho hai đứa bé còn chưa học hết tiểu học phải tự chăm lo lấy bản thân. Coi như thần kinh của Mimori có thô tới mức nào đi nữa thì cô cũng không thể không cảm thấy xấu hổ và có lỗi với hai đứa con của mình vì điều đó.

“Hai đứa bé? A, đúng rồi! Nhắc mới nhớ! Hình như tới giờ thì Mimori-nee vẫn chưa giới thiệu gì với tôi về hai đứa nhỏ của chị thì phải. Nếu được thì có thể nói cho tôi nghe tý được không? Để tôi còn biết đường mà chuẩn bị quà gặp mặt cho hai đứa.”

“A? Không cần đâu, nếu Ye-kun muốn tặng quà cho hai đứa nhỏ thì cứ chọn đại là được rồi. Không cần chú tâm quá! Với hai đứa nhóc đó, nếu Ye-kun tốt với chúng quá thì sau này sẽ đau đầu lắm đó!”

“Đau đầu?” Nghe Mimori nói như vậy, Ye Jian tò mò mà hỏi ngược lại.

Về vấn đề này thì không chỉ có Ye Jian cảm thấy tò mò mà cả hai vị nữ sĩ đang ngồi ở hàng ghế trước cũng nhịn không được mà cảm thấy tò mò không kém. Cả hai đều hơi nghiêng đầu và cố gắng dỏng tai lên để nghe.

“Ừ! Hai đứa nhỏ, nam thì gọi là Kojou-kun còn nữ thì là Nagisa-chan. Ừm… Nếu nói về tính cách thì… Kojou-kun là một đứa bé có chút chững chạc và hiểu chuyện hơn nhiều so với bạn cùng lứa, thế nhưng nhiều lúc cũng rất xấu và khó tính. Còn Nagisa-chan thì là con gái bảo bối hoàn mỹ nhất.” Thấy cả ba người khác đều tò mò, Mimori cũng không giấu giếm mà tự hào giới thiệu về hai đứa con của mình.

Khi nói tới hai đứa bé, trên mặt của Mimori hiện lên một nụ cười đầy hạnh phúc. Cũng chỉ có ở thời điểm này thì cô mới hơi có chút bộ dạng của một người mẹ.

Chỉ là cách giới thiệu của cô về hai đứa con mình hơi có phần ngắn gọn quá, khiến cho người ta chỉ có thể hình dung được đại khái, theo nghĩa nào đó thì đây đúng là cách giới thiệu rất có phong cách của Mimori.

“Vậy sao…? Con gái bảo bối lý tưởng nhất và con trai thì trưởng thành sớm?” Ngồi ở một bên, Ye Jian khẽ gật đầu và nghiêm túc biểu thị rằng mình đã hiểu, đồng thời với đó thì cậu bắt đầu nghĩ xem là chút nữa thì mình phải nên giao lưu với hai đứa bé ra sao.

Một đường xóc nảy, chiếc ô tô chở bốn người Ye Jian chạy băng băng ở trên đường. Khi ghé qua thị trấn, xe của bốn người hơi dừng lại một quãng thời gian ngắn, chừng mười mấy phút, chủ yếu là để mua quà và các loại nguyên liệu nấu ăn.

Lại một lần nữa lên xe, chiếc ô tô của nhóm Ye Jian chỉ chạy thêm chừng mười phút thì đã tới khu dân cư, nơi mà hai đứa bé nhà Akatsuki đang sống.

“[ Hít ] ~~~~ ! Chà ~~~ ! Không khí ở đây cũng không tệ, so với xã Cao Thần của hội sư vương cũng không kém gì nhiều.” Bước xuống xe, ngự tỷ Yukari hít một hơi thật sâu và cảm thán.

“Đúng vậy thật! Nơi này và đảo Itogami cứ như là hai thế giới hoàn toàn khác nhau!” Nghĩ tới nhiệt độ nóng như chảo lửa của đảo Itogami, nữ trợ lý đang đứng gần đó cũng lên tiếng hùa theo.

Ở những vùng nông thôn được núi rừng che phủ, cho dù có đang là giữa hạ đi nữa thì không khí cũng chẳng thể oi bức quá nhiều. Đây cũng là nguyên nhân mà mỗi khi hè tới, rất nhiều gia đình đều thích mang theo con của mình về quê cùng với ông bà. Vừa có thể để gia đình sum họp và quây quần cùng nhau, lại có thể vừa nghỉ mát với cảnh núi rừng yên tĩnh.

Đưa tầm mắt nhìn về phía xa xa, khắp nơi đều là núi rừng. Trong rừng cây rậm rạp, vang lên tiếng ve kêu và tiếng chim hót lảnh lót, tựa như một bản ballad đặc trưng của mùa hè nơi vùng quê yên tĩnh.

Những cơn gió núi mát mẻ khẽ phất qua gò má và mơn trớn trên da, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, sung sướng và thong dong từ trong lòng.

“Hà ~~~ , chẳng qua là mỗi người một ý thôi. Có người thì ước gì vào hè được tới đảo Itogami để chơi, nhưng có người thì lại thích ở những vùng nông thôn mát mẻ, xinh đẹp và yên tĩnh như thế này. Ở một chỗ lâu thì ngẫu nhiên sẽ muốn thay đổi phương thức với hoàn cảnh sống một chút, sẽ cho người ta cảm giác mới lạ và thú vị.” Thấy vẻ mặt cảm thán của ngự tỷ Yukari và nữ trợ lý, Ye Jian cười nói.

Hơi có chút hoài niệm, Mimori đưa mắt nhìn khắp xung quanh một cái, rồi sau đó cô đột nhiên quay lại và mở lời trêu ghẹo Ye Jian: “Ye-kun, cậu nói chuyện cứ như là người trung niên vậy, thật không phù hợp với tuổi của chút nào. Như vậy là không được nha ~~~”

Ở một bên, Yukari vừa nghe được Mimori nói như thế thì lập tức bắt lấy cơ hội hiếm có để có thể hạ thấp Ye Jian này. Cô nở nụ cười xem thường và nói: “Bày đặt giả vờ uyên thâm!? Hừ! Xem ra đám nhóc ranh bây giờ chỉ biết giả bộ.”

“Đúng nha! Ai bảo tôi còn trẻ quá, không ra vẻ uyên thâm một chút thì làm sao mà thuyết phục người khác được chứ? Sao bằng được Yukari-sempai, chả cần phải giả vờ cao thâm cũng có thể thuyết phục được người khác, tại vì chỉ cần nhìn thôi thì cũng biết chị là người già rồi. Lời của người già lúc nào cũng đáng tin mà. Ha ha ha ha!”

“Cái gì? Thằng ranh con, mi nói ai già?”

Ngay lập tức, hai luồng khí thế lại một lần nữa đụng nhau tóe lửa trong không khí. Từ khi bắt đầu chuyến đi tới giờ thì chuyện này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi.

“Ai ya! Tới rồi! Hai người, đằng kia chính là nhà Akatsuki. Chúng ta cũng sắp tới rồi, đi nhanh lên thôi.”

Rất hiếm thấy, Mimori lại chủ động làm người hòa giải, cô lên tiếng dời chủ đề sang hướng khác để ngăn cản hai người tiếp tục tranh chấp với nhau. Lúc trước, có lẽ là vì hơi có ý muốn nhìn trò vui nên Mimori mới không chủ động ngăn cản. Hiện giờ, khi đã sắp về tới nhà và được gặp lại hai đứa con của mình, Mimori thật sự hơi có chút chờ đợi và gấp gáp nên mới chủ động lên tiếng.

Mimori đã nói như vậy, ngự tỷ Yukari dù có muốn cãi thêm với Ye Jian tới đâu đi nữa thì cũng chỉ đành phải tạm thời nhịn xuống. Không cam lòng mà trừng mắt với Ye Jian, Yukari cầm phần quà mà mình đã chuẩn bị ở trên tay và đi thẳng về phía trước.

“Yu… Yukari-chan, nhầm hướng rồi. Là bên này mới đúng!” Chỉ tay về phía bên phải của ngã tư, Mimori lên tiếng.

Thân thể lập tức cứng ngắc, chân phải đang giơ lên cũng cứng lại tại chỗ, Yukari cứng ngắc.

“Phụt! Phụt —— ! Ha ha ha ha ha … Thật đúng là ngu hết thuốc chữa! Ha ha ha ha ha ha ha! Người ta là ngực to mà không có não, Yukari-sempai là vừa không có ngực cũng vừa không có não… Oa ha ha ha ha ha ha ha ha !!!!!!! Cười chết tôi rồi! Ha ha ha!!!”

“Ngươi —— Thằng ranh con nhà ngươi… BẢN TIỂU THƯ GIẾT NGƯƠI!!!!!!!!!!”

Bị cười nhạo, lại còn bị trực tiếp đâm thọc ngay chỗ đau một cách trắng trợn như vậy, Yukari thẹn quá thành giận, mặt của cô biến thành màu đỏ tím. Nổi đóa và gào thét, cô rút cây đao ở bên hông ra và phát điên mà chém về phía Ye Jian.

Cheng!

Thanh thái đao tựa như băng tinh được bạt ra. Dưới ánh mặt trời, nó lóe lên những tia sáng lạnh lẽo khiến cho nhiệt độ xung quanh dường như cũng bị hạ xuống hơn 10 độ.

“Chờ… Chờ một chút, Yukari-chan!”

“Xin ngài bình tĩnh một chút, Endou-sama!”

Thấy Yukari đã giận tới mức bạt cả đao ra và muốn chém về phía Ye Jian, cả Mimori và trợ lý của cô cũng đều sợ hết hồn mà nhào tới ngăn cản. Cả hai người, một trái một phải, đứng chắn ở trước mặt của Yukari và lên tiếng khuyên can.

“Hai người tránh ra! Đừng cản tôi! Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cái tên khốn kiếp này một bài học!”

Lúc này, trong đôi mắt tựa như hai viên ngọc thủy tinh màu tím của Yukari, hai ngọn lửa phẫn nộ đang rừng rực thiêu đốt. Giận tới không kềm được, toàn thân của Yukari đều đang phát run. Vào thời điểm này, trong đầu của thánh nữ thuộc Hội Sư Vương đã chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất, đó là phải chém chết cái thằng nhóc con khốn kiếp, xấu xa, ti tiện, ranh ma, quỷ quái, nham hiểm ở trước mắt. Nếu không thể chém hắn thì cô sẽ không gọi là Endou Yukari.

Nhìn ngự tỷ tóc tím đã hoàn toàn bị phẫn nộ làm cho choáng váng cả đầu óc ở trước mắt, Ye Jian chợt nở một nụ cười xấu xa đầy vẻ nghiền ngẫm và nói: “Yukari-sempai, tôi đoán là ở trong Hội Sư Vương, hẳn là đã có người nói với cô rằng cô không thích hợp để làm một thống lĩnh rồi đúng không?”

“Cái gì!?” Đột nhiên nghe được một câu nói chê bai đầy thất lễ nhưng lại chẳng có chút liên quan gì hết, dù đang giận tới toàn thân phát run, Yukari cũng hơi nhịn không được mà ngẩn ra một tí.

“Đừng nói với tôi là không có nha! Bằng không thì trình độ giáo dục chính trị của Hội Sư Vương thật sự khiến cho tôi lo lắng đó. Nếu như người mà có thể bị tôi làm cho giận tới choáng váng cả đầu óc chỉ bằng vài câu nói như cô mà cũng có thể làm thống lĩnh của Hội Sư Vương, vậy thì phỏng chừng là Hội Sư Vương đã sớm bị phá sản rồi.”

“————!”

Cả kinh, vẻ sợ hãi hiện lên trên mặt của Yukari. Lời nói của Ye Jian tựa như một tia sét đánh thẳng vào trong đầu của Yukari khiến cô cứng cả người lại. Như bị ai đó dùng một thùng nước lạnh giội thẳng lên đầu, lửa giận của Yukari lập tức tắt ngúm.

Tỉnh táo trở lại, Yukari nhanh chóng tự hỏi. Rốt cục thì mình đang bị gì vậy?

Bị tên nhóc này chọc cho nổi điên chỉ vì vài câu nói như vậy, trình độ hậu hắc học vốn có của mình đã chạy đi đâu rồi? Trình độ xấu xa ác liệt vốn có của mình chạy đi đâu rồi?

Từ trước tới giờ, chỉ có cô, Endou Yukari nhìn thấu người khác, khống chế người khác, lường gạt người khác, chứ khi nào xảy ra chuyện ngược lại? Thế nhưng bây giờ, tại sao cô lại trở nên yếu kém và dễ dàng mất khống chế tới vậy?

Bây giờ, nghĩ kỹ lại thì dường như ngay khi gặp mặt thiếu niên lần đầu tiên, cô đã đánh mất tiết tấu vốn có của mình. Tiết tấu vốn có của cô trước đó đã hoàn toàn bị thiếu niên làm cho rối loạn.

Cứ như là từ khi thiếu niên xuất hiện, thì cô đã rơi vào trong cạm bẫy mà thiếu niên đã xếp đặt và thiết kế xong từ trước đó, và trở nên càng lún càng sâu không thể tự mình thoát ra được.

Cho tới hiện tại thì Yukari chợt kinh nghi khi phát hiện ra một điều vô cùng đáng sợ, đó là từ sâu trong nội tâm, bất tri bất giác, cô đã hoàn toàn đánh mất sự cảnh giác của mình với thiếu niên trước mặt.

Chuyện gì xảy ra? Đối với một người từng được cho là ứng cử viên cho vị trí đứng đầu của tam thánh của Bộ Máy Vua Sư Tử như cô, đây quả thật là một chuyện không thể nào xảy ra. Sự cảnh giác của cô đâu rồi?

Nếu như thiếu niên thật sự có ý muốn hại cô, cô phỏng chừng rằng lúc này mình đã biến thành người chết, hoặc thậm chí thảm hại hơn là biến thành vật chơi ở trong tay của đối phương, mặc cho đối phương tùy ý lăng nhục và đùa giỡn.

“Chà ~~ Rốt cục cũng phát hiện ra được rồi sao? Vậy thì, Yukari-sempai, giờ sempai có còn muốn giết tôi nữa hay không nè ~ ?”

Tiếng cười đầy ác liệt của đối phương lại một lần nữa vang lên, và vẫn y nguyên, Yukari vẫn cảm thấy phẫn nộ, thấy khó chịu, muốn dùng sức mà đấm vào mũi đối phương một cái, không, là chặt cho đối phương một cái.

Mặc dù đã hoàn toàn thanh tỉnh, mặc dù đã hoàn toàn ý thức được là trạng thái của mình không đúng, mặc dù đã biết được rõ ràng rằng cảm giác phẫn nộ của bản thân lúc này là có vấn đề, thế nhưng chả có hiệu quả gì. Nổi giận vẫn là nổi giận.

Cứ như rằng, cô đã bị vướng vào trong bẫy rập của thiếu niên và không thể nào thoát ra. Một cái bẫy không lối thoát. Chẳng lẽ mình bị trúng nguyền rủa của thằng nhóc thúi này rồi?

Lòng đã loạn. Yukari chưa bao giờ được nếm trải cảm giác mà tâm trạng trở nên mất khống chế như bây giờ. Nó đã hoàn toàn không nghe lời của cô nữa.

“Được rồi! Có vẻ như Yukari-sempai của chúng ta cần được yên tĩnh một mình. Chúng ta tốt nhất là không nên quấy rầy sempai, cứ để sempai đứng ở đây vừa hóng nắng mà vừa suy nghĩ đi. Chúng ta đi thôi, Mimori-nee. Để sempai đứng đây mà tắm nắng một mình vậy!”

“Ngươi ————” Nhìn Ye Jian vừa châm chọc mình lại vừa dửng dưng như không có gì mà lôi kéo Mimori quay đầu bước đi, Yukari lại một lần nữa cảm thấy lửa giận xộc lên não. Cô tức tới phát run mà chỉ cây đao của mình về phía Ye Jian, nhưng lại không thể nói được một lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio