Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 44 : buổi gặp mặt đầu tiên.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hey! Yuuma, đã lâu không gặp. Thiệt là, cứ mỗi lần đến hè là lại không thấy bóng đâu! Lần này càng quá đáng, biến mất tăm từ đầu hè tới giờ, cả liên lạc cũng không được. Nửa tháng vừa rồi cậu đi đâu mà không liên lạc với tớ? Chẳng lẽ gia giáo của nhà cậu nghiêm tới vậy sao? So với nhà của tớ đúng là hai thái cực.”

Vừa gặp mặt đã càm ràm cộng thêm oán trách, thế nhưng từ việc Kojou nhỏ vừa nhìn thấy bạn xấu của mình có mặt ở trên sân bóng là đã lập tức chạy tới thì có thể thấy được rằng cậu bé rất quý bạn của mình.

“Thật xin lỗi, Kojou! Mai mốt chỉ sợ là tớ không còn nhiều thời gian để tới đây chơi nữa rồi. Người nhà vừa thuê gia sư về dạy cho tớ, tớ cũng hết cách.”

Người lên tiếng chính là bạn xấu Yuuma của Kojou. Đây là một đứa bé sáng sủa với bộ đồ thể thao ngắn tay, gương mặt thì có chút anh tuấn và đáng yêu, tóc thì cắt ngắn và có màu nâu.

Bất quá, điểm nổi bật nhất trên người của đứa nhỏ này không phải là những điểm đó mà là đôi mắt to tròn có màu violet đỏ long lanh. Thật là một đôi mắt trong suốt và đầy linh khí!

“Ôi chao? Thật vậy sao? Nếu vậy, thật tiếc quá! Vất vả lắm mới được nghỉ hè, vậy mà lại không thể chơi chung với nhau.” Nghe được lời giải thích đầy áy náy của bạn mình, Kojou nhỏ hơi cụt hứng mà sụ vai xuống, miệng càm ràm bày tỏ sự bất mãn.

“Tớ cũng không muốn như vậy, nhưng người nhà bắt như vậy, tớ không cãi lại được. Mặc dù tớ cũng rất muốn được ở chung với cậu và Nagisa-chan, nhưng… Ồ? Kojou, cái anh đẹp trai tới không tưởng tượng được kia là ai vậy? Anh ấy đi chung với cậu sao?” Đang nói chuyện với Kojou, bạn xấu được gọi là ‘Yuuma’ của Kojou nhỏ dường như đột nhiên cảm nhận được điều gì đó và hơi nghiêng đầu nhìn lại một chút, ngay sau đó, Yuuma nhỏ lập tức phát hiện ra Ye Jian.

Không có gì khó hiểu khi mà tại sao Yuuma nhỏ đang nói chuyện say sưa với Kojou nhỏ lại có thể đột nhiên cảm nhận được sự tồn tại của Ye Jian mà quay lại nhìn, dù sao thì cảm giác tồn tại của Ye Jian thật sự quá mạnh. Trước chưa nói tới thực lực của cậu, chỉ riêng khí chất và ngoại mạo của cậu thôi cũng đã đủ để cảm giác tồn tại của cậu trở nên khác với tất cả mọi thứ xung quanh rồi.

Có thể nói là hiện giờ, nếu như cậu muốn che giấu được sự tồn tại của mình, vậy thì trừ khi cậu cố tình dùng phép thuật để che giấu, còn bằng không thì đi tới đâu, cậu cũng sẽ trở thành một cái đèn pha 800.000 W.

“A, đúng rồi! Còn chưa kịp giới thiệu cho cậu biết. Ye-nii, mau tới đây! Tới đây! Yuuma, chúng ta qua đó đi! Để tớ giới thiệu cho cậu biết một người chơi bóng rổ cực kỳ lợi hại. Anh ấy bây giờ đang là thầy dạy bóng rổ cho tớ!” Hơi có chút đắc ý, Kojou nhỏ hưng phấn kéo tay bạn mình và chạy tới trước mặt của Ye Jian.

Đại khái là vì tính cách của Yuuma nhỏ cũng khá là hướng ngoại và sáng sủa, hoặc cũng có lẽ là vì khí chất của Ye Jian rất hiền hòa, cho nên khi bị Kojou kéo tới trước mặt của Ye Jian, Yuuma nhỏ cũng không cảm thấy e ngại mà ngược lại rất can đảm dùng ánh mắt tràn đầy tò mò để nhìn Ye Jian từ trên xuống dưới.

“Ye-nii, đây là Yuuma! Tokoyogi Yuuma, bạn của em. Yuuma, đây là Ye-nii, là bạn và cũng là người công tác chung với mẹ của tớ, cũng là nii-chan mà tớ và Nagisa vừa quen được cách đây không lâu. Anh ấy chơi bóng rổ cực kỳ giỏi, giờ tớ đang được Ye-nii huấn luyện chơi bóng.”

Nghe cách mà Kojou nhỏ giới thiệu, Ye Jian gật đầu một cái, sau đó mỉm cười và chủ động vươn tay ra.

“Lần đầu gặp mặt, Yuu-chan! Rất vui và cao hứng vì được làm quen với em. Anh là Ye Jian, tạm thời xem như là onii-chan của Nagisa-chan và Kojou-kun. Nếu như em không ngại, vậy thì cũng có thể gọi anh là Ye-nii giống như Kojou và Nagisa-chan.”

“Gì chứ? Mới không phải! Để tớ nói nhỏ cho cậu biết, Yuuma, thực ra thì Nagisa gọi Ye-nii là ‘Ye-chan’ đó. Chỉ là Ye-chan chỉ cho phép một mình Nagisa được gọi như vậy thôi…”

“Kojou, phản bội không phải là chuyện gì hay đâu nha. Gan lớn quá nhỉ, xem ra lại có người muốn được tẩm quất rồi đúng không? Hà hà hà…” Nở một nụ cười trầm thấp, Ye Jian hơi híp mắt lại và nhìn về phía Kojou nhỏ.

“Ây! Khục! Khục! Khục! Em… Em chỉ đùa một tí thôi mà! Đùa tí thôi! Anh đừng để ý, a ha ha!!”

Thấy Ye Jian híp mắt lại nhìn mình và nở một nụ cười vô cùng ‘nguy hiểm’, Kojou nhỏ lập tức giật cả mình và vội vàng tìm cách chữa cháy. Tuyệt đối không thể để cho Ye-nii nổi nóng, Ye-nii bình thường rất khó nổi nóng, thế nhưng nổi nóng lên thì đáng sợ vô cùng.

Ít nhất thì khi chơi banh, ăn một chầu banh vào mặt mà không để lại chút dấu vết nào cũng chỉ là món tráng miệng, toàn thân mà không bị tẩm quất qua một lượt thì coi như là chưa hết bữa ăn chính.

Nhìn thấy Ye Jian và Kojou quan hệ tốt tới như vậy, Yuuma nhỏ cũng không giật mình, bởi vì lúc này, cô bé đang bận quan tâm tới chuyện khác. Hơi nghiêng đầu một chút, Yuuma nhỏ đột nhiên hỏi Ye Jian với giọng ngạc nhiên: “Ye-chan, anh biết em không phải là con trai sao?”

Nghe được câu hỏi của Yuuma, Kojou cũng hơi sững sờ, sau đó, cậu bé cũng dùng ánh mắt kinh nghi khó hiểu để nhìn Ye Jian.

“Đúng rồi! Nghe Yuuma nói vậy em mới nhớ, vừa rồi anh gọi cậu ấy là Yuu-chan đúng không? Làm sao anh biết cậu ấy là nữ vậy, Ye-nii? Hồi mới đầu quen với Yuuma, em cũng không biết được cậu ấy là nữ; về sau gặp lại cậu ấy ở trong trường mà lại thấy cậu ấy mặc đồ nữ thì em mới biết.”

“Cho nên mới nói, Kojou là đứa baka!” Yuuma nhỏ nghe bạn mình nói như vậy thì dùng vẻ mặt ‘biết ngay mà’ để than thở, chỉ là từ trong giọng nói của Yuuma nhỏ thì vẫn có thể thấy được đôi chút ẩn ý ở trong đó.

Dù sao đi nữa thì chỉ cần còn là một nữ sinh bình thường, vậy thì có cô bé nào mà không chú trọng tới vẻ ngoài của mình chứ? Một cô bé mà khiến cho người ta nhìn vào không biết được mình là nam hay nữ, có còn điều gì tổn thương con tim thiếu nữ hơn vậy nữa không? Đây chẳng phải là đang mắng cô bé đó thiếu nữ tính nghiêm trọng sao?

“Gì chứ? Đừng có nói cứ như là chỉ có mình tớ không biết như thế. Rõ ràng là hồi mới đầu thì Nagisa cũng không biết giống tớ…”

“Cậu còn cãi? Rõ ràng là Nagisa-chan biết được tớ là nữ ngay từ đầu, chỉ có một mình cậu mới không biết thôi. Còn muốn đổ thừa cho Nagisa-chan?”

“Đổ thừa gì chứ? Cứ coi như là… Nagisa biết đi, vậy thì sao? Ai bảo cậu từ đầu tới đuôi đều cư xử như con trai làm chi? Còn mặc đồ của con trai với cắt tóc ngắn nữa, có điểm nào giống con gái đâu? Làm sao tớ biết? Mà với lại bây giờ tớ chỉ muốn biết một việc là tại sao cậu ăn mặc thành như vầy mà Ye-nii cũng có thể biết được cậu là con gái?” Nói tới đây, Kojou nhỏ dùng ánh mắt tò mò mà nhìn Ye Jian và chờ đợi câu trả lời.

Nếu nói thật lòng thì, câu hỏi của Kojou nhỏ không phải là không có lý. Hiện giờ, cách ăn mặc của Yuuma nhỏ hoàn toàn là của con trai với một bộ quần áo thể thao nam tính, tóc thì cắt tóc ngắn, dùng mạo thì lại anh tuấn đáng yêu, cộng thêm việc Yuuma nhỏ còn chưa kịp phát dục, nếu chỉ nhìn sơ qua thì thật sự rất khó để có thể biết được Yuuma nhỏ là nữ chỉ từ cái nhìn đầu tiên. Phần lớn người hẳn là đều sẽ hiểu nhầm và nghĩ rằng ‘đây là một bé trai rất tuấn tú’ thay vì ‘đây là một bé gái xinh đẹp’.

Đối với thắc mắc của Kojou, Ye Jian chỉ cười cười: “Chuyện này có gì mà cần giải thích? Anh chỉ cần nhìn Yuu-chan một cái là đã biết được Yuu-chan là một cô gái xinh đẹp đáng yêu mà không phải là bé trai rồi. Giống như em với trái bóng rổ thôi, chẳng phải với bóng rổ, em chỉ cần nhìn một cái là biết ngay trái bóng nào là xịn còn trái nào là dỏm sao?”

“Haaa? Chuyện này… Vậy cũng được? Anh đang chọc em sao, Ye-nii? Giải thích như thế thì ai mà tin nổi chứ?” Nghe cách Ye Jian giải thích, Kojou nhỏ kêu toáng lên để biểu thị là mình không thể nào tin được.

Chỉ là, khác với Kojou, khi Yuuma nhỏ nghe được Ye Jian giải thích như vậy thì lại gật gù và nói ra một câu khiến Kojou giật mình: “Ừ! Em tin. Ánh mắt của Ye-chan nói cho tớ biết là anh ấy không nói dối!”

“Nè! Nè! Cái chuyện như vậy mà cậu cũng tin là thật sao, Yuuma? Hơn nữa cậu đang xấu hổ cái gì? Ye-nii khen cậu chỉ vì lịch sự thôi. Bình thường cậu lúc nào cũng làm như mình là bé trai, sao tự nhiên hôm nay lại bày đặt làm bộ thẹn thùng như con… Ai ya! Đau quá! Ye-nii, đau lắm đó!”

“Cái thằng nhóc này! Nói chuyện với con gái mà nói như vậy sao? Có biết lịch sự hay không? Không có ý tứ gì hết! Còn nói lung tung nữa là chút nữa lên sân anh cho một trận đấy! Thiệt tình…” Vỗ vào sau ót của Kojou một cái, Ye Jian bất đắc dĩ mà mắng cho thằng bé trai ‘ngu đần’ này một trận.

Mắng xong, Ye Jian cũng chẳng thèm để ý đến việc Kojou nhỏ đang lén lút nói thầm mà quay lại nói với Yuuma nhỏ: “Kết bạn với thằng nhóc ngốc như thế này, chắc em đã phải vất vả lắm nhỉ? Vừa đần lại vừa thiếu tế nhị tới vậy, thật đúng là…”

“Gì chứ ~ ? Em chỉ đang ăn ngay nói thật thôi. Đúng không, Yuuma?”

Có lẽ là bởi vì từ trước tới giờ Kojou vẫn luôn như vậy, cho nên Yuuma cũng quen rồi, vì thế cô bé hưởng ứng lời cầu trợ của Kojou: “Không sao đâu, Ye-chan! Dù sao thì, cậu ấy xưa giờ vẫn luôn như vậy. Em cũng đã quen rồi ~~~ .”

Yuuma nhỏ cười sang sảng, biểu thị là mình không ngại, thế nhưng trong nội tâm thực sự nghĩ gì thì có lẽ cũng chỉ có chính cô bé mới biết.

Bất quá nói thật lòng thì sau khi sống chung được một quãng thời gian, Ye Jian cuối cùng cũng đã chứng thực được một việc, đó là thằng nhóc Kojou này thật sự có chút ác liệt và xấu bụng giống như những gì mà Mimori-nee đã nói.

“Thấy chưa? Ngay cả cậu ấy cũng nói như vậy! Cho nên em mới coi cậu ấy như con trai! Mà hơn nữa, nếu coi cậu ấy như con gái thì em làm sao chơi bóng rổ thoải mái với cậu ấy được chứ? Cứ phải tránh cái này, né cái kia. Mà Yuuma cũng thiệt, chơi bóng rổ gì mà chẳng tấn công gì hết, toàn ném xa không, chán chết!”

“Xì ~~ ! Nói hay lắm ~~ ! Tớ vốn là SG – PG ( hậu vệ trong môn bóng rổ ), ném xa thì có gì sai? Ai giống như cậu? Chơi bóng mà cứ như con tinh tinh tối ngày chỉ biết đâm đầu tới rồi đánh đơn, còn cần đồng đội để làm gì?”

Từ khi gặp mặt tới giờ, đây là lần đầu tiên Yuuma nhỏ biểu thị sự khó chịu, thế nhưng kết quả đổi lấy cũng chỉ có biểu lộ chảnh chọe và tự phụ của Kojou nhỏ.

“Đó là vấn đề kỹ thuật! Tớ là SF với PF ( tiền đạo và tiền vệ chính ), phải làm vậy thì mới có thể điều khiển nhịp điệu trận đấu…”

“PA ~~ !” Trực tiếp vỗ một cái vào ót của Kojou, Ye Jian mắng: “Cái thằng nhóc này! Anh dạy bao nhiêu trả lại hết cho anh rồi đúng không? Đã nói bao nhiêu lần rồi? Chơi bóng rổ là chơi đồng đội, kỹ thuật giỏi là để phối hợp với đồng đội chứ không phải là để đi solo một mình với đối thủ. Không biết cách để chơi với đồng đội, không biết cách để cố gắng cùng nhau mà giành chiến thắng thì còn chơi bóng rổ cái gì? Tinh túy của chơi bóng là chơi đồng đội chung với nhau và giành chiến thắng chung, đó mới là vui nhất, không phải là để em chơi solo và cho thấy là mình xuất chúng hơn người khác. Baka!”

“Đã biết! Đã biết rồi, Ye-nii!” Buồn bực mà cúi đầu xuống, Kojou nhỏ không phản bác. Đối với lời dạy bảo của Ye Jian, mặc dù Kojou nhỏ có chút không đồng ý, thế nhưng cậu bé lại không có ý định phản bác, đây là cái uy của Ye Jian với Kojou.

“Thằng nhóc này, thiệt tình… Coi bộ em vẫn còn chưa tin đúng không? Vậy được rồi! Tranh thủ dịp này để anh chứng minh cho em thấy. Lần này anh và Yuu-chan một đội, em một đội. Chơi bảy ván, thua mất bốn ván là thua luôn. Vậy được chứ?”

“Cái gì? Anh với Yuuma một tổ? Vậy em làm sao thắng được? Chỉ một mình anh là có thể hành em tới lên bờ xuống ruộng, không chơi! Không chơi!”

Nghe được đề nghị của Ye Jian, gương mặt của Kojou nhỏ nhăn lại như ăn khổ qua, rồi sau đó cậu bé lắc đầu lia lịa. Trình độ của mình và Ye Jian cách biệt nhau xa tới mức nào, trong lòng của Kojou nhỏ biết rất rõ, chia như vậy thì làm sao mà chơi được chứ?

“Yên tâm! Anh không phòng thủ, cũng không ném rổ, tối đa cũng chỉ lên rổ thôi. Hơn nữa mỗi khi bóng vào rổ thì chúng ta sẽ đổi quyền phát bóng với nhau. Mỗi ván tổng cộng sáu cầu, chỉ cần em cho bóng vào rổ được 3 lần thì coi như thắng một ván, cho em phát bóng trước. Vậy được rồi chứ?”

Nghe xong quy tắc chơi thì Kojou nhỏ bắt đầu trầm tư: ‘Ye-nii không phòng thủ cũng không ném rổ, tối đa cũng chỉ lên giỏ. Vậy tức là khi mình tấn công thì chỉ có Yuuma được phòng ngự. Hơn nữa bóng vào rổ thì sẽ đổi quyền phát bóng, vậy tức là…”

Nói cách khác, chỉ cần trong năm lượt bóng đầu tiên, Kojou nhỏ có thể ghi đủ ba điểm thì xem như là cậu bé thắng. Mà trong khi đó thì người phòng thủ cũng chỉ có một mình Yuuma.

Nghĩ như vậy, Kojou nhỏ cảm thấy phần thắng của mình rất lớn, cho nên cậu bé gật đầu: “Được! Chơi thì chơi! Lần này là cơ hội tốt để thắng Ye-nii, ha ha!”

“Vậy sao? Nếu vậy thì Yuu-chan, chơi không?”

“Ừm! Em tin Ye-chan!” Nói với một nụ cười tươi đầy vẻ thuần chân của một thiếu nữ, vào lúc này thì Yuuma nhỏ trở nên vô cùng đáng yêu động lòng người.

“Ừ! Vậy thì… A, khoan! Chờ một chút! Yuu-chan, tại sao em lại gọi anh là Ye-chan mà không phải là Ye-nii? Coi như là Ye-niichan hoặc thậm chí là Ye-kun thì được đi?”

“Nhưng mà Nagisa-chan cũng gọi như vậy nha, cho nên người ta đương nhiên cũng muốn gọi như vậy ~~.”

“Ầy…”

“Ha ha…” Nhìn thấy vẻ mặt đầy phiền muộn của Ye Jian, không hiểu vì sao, Yuuma nhỏ cười càng thêm vui vẻ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio