“A ha, thật là thú vị! Đùa giỡn ngự tỷ ngạo kiều xấu bụng thật quá thoải mái. Quả nhiên, cuộc sống phải như vậy thì mới gọi là cuộc sống nha, thật quá tuyệt vời.” Nằm ở trên giường, người nào đó phát ra lời cảm thán, sadist chi hồn được thỏa mãn tới sướng rân, tâm trạng thật sự là đã thoải mái tới muốn chết.
Có thể đùa giỡn ngự tỷ tới từ bộ máy vua sư tử tới mức đó, cậu tuyệt đối là người đầu tiên, thậm chí có thể là người cuối cùng. Mặc dù cuối cùng thì cậu vẫn buông tha cho shikigami của ngự tỷ, hơn nữa vẫn vào bếp làm vài món ăn ngon để chiêu đãi, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới bộ dạng bối rối tới không chịu nổi, mặt đỏ tới mang tai của ngự tỷ tóc tím, Ye Jian cảm thấy sướng tới tê cả người.
Phải nấu ăn cho cô nàng, vậy thì sao? Cậu nấu ăn ngon như vậy, ăn vào bụng rồi mà còn muốn thoát khỏi tay cậu? Hiện giờ, cậu có thể nói rằng mình đã có thể tùy ý treo khẩu vị của cô nàng ngự tỷ đó lên theo ý mình muốn.
Nói không chừng, làm không cẩn thận, cậu còn có thể câu được cô nàng luôn ấy chứ.
Nấu ăn thôi mà có thể câu được một con ngự tỷ cực phẩm tới như vậy. Cái chuyện hời như thế đi đâu mà tìm?
Bất quá, nói thì nói như vậy, thế nhưng đường đường là thánh cơ của Bộ máy vua sư tử, cô nàng sao có thể bị chinh phục một cách dễ dàng chỉ với vài món ăn chứ? Nấu ăn xem như chỉ là mồi để câu cá thôi. Còn muốn thực sự câu được cá thì còn phải xem chất lượng cần câu với trình độ của người câu cá ra sao nữa. Mà cậu thì tuyệt đối là một tay câu cá lão luyện.
Tài nấu ăn nói cho cùng cũng chỉ là dùng để phụ trợ, còn muốn thành công thì còn phải xem mị lực của mình đủ cao hay không, thực lực đủ để áp chế đối phương hay không, cùng với mình có đủ xấu xa kèm với dịu dàng hay không nữa. Xấu để đối phương phải nhớ mình mãi, dịu dàng và săn sóc thực lòng để đánh động lòng của đối phương.
Nói chung, chiến thuật của cậu là phải đem cô nàng túm vào trong tay mình trước, sau đó thực hành chế độ vừa đấm vừa xoa.
Đối với một thánh nữ cao cao tại thượng của Hội Sư Vương, chiến thuật này tuyệt đối là thích hợp nhất. Dù sao thì tâm thái cao không thể chạm được nuôi dưỡng từ nhỏ kia không phải là thứ có thể ngắt được dễ dàng.
Nếu như chỉ đơn thuần là kéo xuống rồi chinh phục, vậy thì dễ quá. Cậu mà làm như thế thì việc chinh phục mỹ nhân thật sự dễ như cơm bữa, thế nhưng, mỹ nhân như thế còn là mỹ nhân mà cậu muốn sao?
Cậu là ai? Là chúa tể của sự tham lam, nếu đã muốn ngắt một bông hoa, vậy thì phải ngắt được nó trong trạng thái hoàn mỹ và hoàn hảo nhất. Kéo nữ hoàng xuống vương tọa để chinh phục thì sướng thật, thế nhưng làm sao sướng được bằng việc chinh phục và huấn luyện một nữ hoàng ngay trên chính vương tọa của cô ta?
Cho nên, cái gì cũng phải từ từ, muốn thỏa mãn được lòng tham, vậy thì không thể nóng vội.
‘Từ từ rồi sẽ tới… không cần phải nóng vội làm gì… Hả?’ Đột nhiên, Ye Jian giật mình. Cậu vừa nghe được một tiếng động nhỏ ở ngoài cửa.
Thần thức quét một cái về phía cửa, ngay lập tức, cậu đã biết được người vừa tạo ra âm thanh đang ở ngoài là ai.
“Là chị ta? Nhưng mà đã trễ như vậy rồi, chị ấy tới làm gì? Giờ cũng gần hơn hai giờ rồi chứ?”
Cửa phòng bị mở ra một cách nhẹ nhàng, có vẻ như người tới đây có chìa khóa sơ cua của phòng cậu. Nhưng mà cũng đúng, dù sao thì đây cũng là nhà của người ta, không có chìa khóa sơ cua sao được?
Đúng vậy! Người tới đây chính là Akatsuki Mimori. Mái tóc của cô có chút lộn xộn, trên người cô thì đang mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình.
Hơn nửa đêm mà lại lẻn vào trong phòng của người khác, Mimori-nee muốn làm gì?
“Ye-kun ~~~ đã ngủ chưa ~~~~ .”
Có lẽ là vì sợ đánh thức Kojou nhỏ đang ngủ ở phòng đối diện với phòng của Ye Jian, Mimori rón ra rón rén đi tới bên cạnh giường của Ye Jian, sau đó cúi đầu xuống sát bên tai của cậu và nhẹ giọng hỏi.
Làm sao giờ? Giả vờ ngủ tiếp sao? Dù sao cũng là hơn 2 giờ đêm, ngủ say thì có vẻ hợp lý hơn là thức chứ? Hơn nữa, nếu Mimori-nee đã tới tìm mình vào giờ này mà còn rón rén tới như vậy, vậy hẳn là Mimori-nee không muốn mình tỉnh dậy, vậy chi bằng tương kế tựa kế đi.
Hơi thở đều đều, vẻ mặt an tường, Ye Jian lựa chọn giả bộ ngủ tiếp.
“Ngủ rồi sao, Ye-kun~~~?”
Giọng nói hơi lớn hơn một chút, và đương nhiên là Ye Jian không thể nào ‘tỉnh dậy’ được.
“Uh, coi bộ thật sự ngủ rồi. Thế nhưng mà để phòng ngừa vạn nhất, hay là làm như vậy đi! Thật xin lỗi, Ye-kun, tôi chỉ là…” Vừa nói, Mimori vừa đặt ngón tay hơi có chút mát lạnh lên đầu của Ye Jian.
Đã quá quen thuộc với cấu tạo của cơ thể người, Ye Jian lập tức biết được rằng nơi mà Mimori đang đặt ngón tay chính là huyệt ngủ trên cơ thể cậu. Bị điểm trúng nơi này thì đừng nói là người thường, coi như có là “Linh Năng Giả” mà không phòng bị để bị điểm trúng, vậy thì ngất ngay tại chỗ cũng là chuyện bình thường.
Mimori-nee đang muốn làm gì?
Một nguồn năng lượng như có như không tiến vào trong đầu của Ye Jian. Ồ? Đây là năng lực của Mimori-nee sao? Mimori-nee có thể sử dụng sức mạnh?
Nhắc tới mới nhớ, hình như Mimori-nee cũng là một quá độ thích ứng giả, hơn nữa còn là một thầy thuốc phép thuật được cấp giấy chứng nhận đàng hoàng. Nghe nói là Mimori-nee có thể xem bệnh thông qua việc tiếp xúc da thịt, ngoài ra còn có thể tìm được huyệt đạo trên cơ thể người một cách chính xác, bất luận đó là huyệt đạo thường hay là huyệt đạo ẩn, hơn nữa còn có thể dùng linh năng để kích thích chúng.
Nói vậy tức là, Mimori-nee đang dùng năng lực đặc biệt của chị ấy lên người mình? Vì sợ mình đột nhiên tỉnh lại nên mới muốn kích thích huyệt ngủ?
“Tốt rồi! Giờ có thể bắt đầu thực hiện công việc mà Natsuki-chan đã nhờ!” Sau khi kết thúc công việc kích thích huyệt ngủ của Ye Jian, Mimori khẽ thở phào và nói nhỏ.
Natsuki-chan? Ngay lập tức, Ye Jian dường như đã hiểu được là chuyện gì xảy ra.
“Thật xin lỗi, Ye-kun! Người ta không cố ý đâu, thế nhưng mà người ta cũng hết cách rồi. Sau này nếu có cơ hội, người ta nhất định sẽ tìm cách để đền bù cho cậu. Đừng giận người ta nha ~ !”
Nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ đẹp trai và có phần đáng yêu của Ye Jian, Mimori áy náy mà nói khẽ. Sau đó, cô hơi cúi người xuống mà đặt đôi tay mềm mại của mình lên ngực cậu.
“Vậy giờ, để người ta nhìn xem, rốt cục thân phận thần bí của Ye-kun là gì!”
Khí lạnh giống như những sợi tơ mỏng vô hình tỏa ra từ trên tay của Mimori. Chúng nhanh chóng kết thành một tấm lưới gần giống với lưới nhện và thấm vào trong cơ thể của Ye Jian một cách nhẹ nhõm.
Tấm lưới linh lực với những sợi tơ vô hình mỏng hơn cả tơ nhện thấm vào trong người của Ye Jian và nhanh chóng lan ra, len lỏi vào trong từng ngóc ngách cơ thể cậu. Rất nhanh, chúng đã phủ kín lấy từng tế bào trên cơ thể Ye Jian. Sau đó, tin tức sinh mệnh của Ye Jian được những sợi tơ mỏng truyền ra ngoài và đưa vào trong đầu của Mimori.
‘Ra là vậy! Vẫn là vấn đề chủng tộc của mình nha. Thiệt tình, Natsuki-chan cũng cố chấp với vấn đề này quá…’ Ye Jian nghĩ thầm.
Đã biết rõ là Natsuki-chan sẽ không từ bỏ ý đồ, thế nhưng mời cả người ngoài giúp đỡ như thế này thì có vẻ như sự cố chấp của Natsuki-chan còn cao hơn mức cậu dự đoán. Bất quá, xem ra lần này thì Natsuki-chan lại vẫn chẳng thu hoạch được gì rồi.
Biết rõ là Natsuki-chan vẫn luôn thử mình, luôn tìm mọi cách để giám sát và điều tra cậu, thế nhưng cậu vẫn luôn dung túng và bỏ mặc cho cô làm vậy.
Không phải chỉ đơn thuần là vì cậu bằng lòng dung túng cho Natsuki-chan, mà còn là vì cậu có năng lực để dung túng. Natsuki-chan muốn điều tra thì cứ để cho Natsuki-chan điều tra thôi. Nếu như cậu không chủ động tiết lộ với bất kỳ ai về lai lịch của mình, vậy thì trên thế giới này tuyệt đối không có ai có thể điều tra được về cậu.
Âm thầm buồn cười, Ye Jian chẳng tìm cách chống cự mà hoàn toàn bỏ mặc cho Mimori tiếp tục điều tra và sưu tập các loại tin tức về cơ thể mình.
10 giây, 20 giây, 30 giây, một phút đồng hồ.
“Ôi chao? Chuyện này… Chuyện này… Tại sao lại như vậy nhỉ? Ye-kun lại là… nhân loại thuần túy?”
Thốt lên với vẻ không tin, gương mặt của Mimori tràn đầy sự kinh ngạc. Kết quả điều tra thật sự khác xa so với tưởng tượng của Mimori. Thiếu niên không phải là quỷ hút máu, không phải ma tộc, thậm chí là không phải bất cứ chủng tộc có năng lực siêu phàm nào, mà chỉ là nhân loại thuần túy tới không thể thuần túy hơn.
Nhân loại là chủng tộc như thế nào, Mimori rất rõ ràng. Đây là một chủng tộc có điều kiện thể chất trời sinh cực kỳ yếu ớt so với tất cả các chủng tộc khác, nếu chỉ nói riêng về mặt sinh học.
Nhân loại, nếu muốn dựa vào thân thể để chiến đấu được với những chủng tộc khác, cho dù là với dã thú, thì vẫn phải cần có vũ khí. Còn nếu như mà muốn chiến đấu được với những chủng tộc có sức mạnh siêu nhiên như là ma tộc, vậy thì càng cần phải đáp ứng được những điều kiện khắt khe hơn nữa.
Nhân loại, nếu như không xét tới tình huống ngoài ý muốn, vậy thì chỉ có ba kiểu ‘người’ sau là có thể chiến đấu được với ma tộc ( tính luôn cả điều kiện có vũ khí ): một là các esper ( được xem như là các năng lực giả trời sinh ), hai là các linh năng giả, và ba là các attack mage được đào tạo từ nhỏ.
Chỉ có ba kiểu người này mới có thể chiến đấu được với ma tộc, trong điều kiện có vũ khí. Còn nếu như không có vũ khí thì cũng có thể, thế nhưng số lượng sẽ ít đi rất nhiều. Còn với những người bình thường, việc dùng cơ thể để chiến đấu trực tiếp với ma tộc hoàn toàn là một việc si tâm vọng tưởng.
Người thường muốn đánh tay đôi được với ma tộc ‘bình thường’ cũng đã là việc không thể, vậy thì càng không cần phải nói tới việc đánh tay đôi với tộc quỷ hút máu, một bộ tộc được xem như là hoàng tộc của ma tộc.
Với đặc tính bất lão bất tử của mình, quỷ hút máu có để điều khiển được một loại sinh vật triệu hồi có sức mạnh cực lớn được gọi là Kenjuu. Trong điều kiện tương đương, một con quỷ hút máu hoàn toàn có thể sử dụng kenjuu để tiêu diệt sạch một tá các attack mage và năng lực giả có cùng cấp bậc.
Đây không phải là cách nói khuếch đại. Dù sao thì sức phá hoại của Kenjuu thật sự quá lớn, mà Kenjuu hoạt động được lại là nhờ vào sức sống, mà sức sống của quỷ hút máu nếu như không bị rút một cách quá tải thì có thể nói là vô cùng vô tận. Một cỗ máy có khả năng phá hoại cực lớn có động lực vô cùng vô tận, có thể tưởng tượng được rằng đây là một điều đáng sợ tới mức nào.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà từ xưa tới nay, số linh năng giả và attack mage có thể chiến đấu được với quỷ hút máu thật sự không nhiều ( nếu xét về số lượng tổng thể của nhân loại ), mà có thể không dựa vào công cụ nhưng vẫn đánh ngang tay được với kenjuu thì càng hiếm hoi.
Từ đó có thể thấy được rằng, việc thiếu niên ở trước mắt có thể dùng tay không mà đánh gục được Kenjuu là một chuyện khó tin tới mức nào.
Dựa vào thân thể bình thường của nhân loại mà đá bay một con kenjuu với tư thái hết sức là nhẹ nhõm, đồng thời còn có thể trực tiếp đánh gục một thú nhân trung vị đã phát điên chỉ với một cái phất tay, ngoài ra còn có vô số thủ đoạn thần bí khác. Đây thật sự là điều mà nhân loại có thể làm được?
Đương nhiên là làm được, thế nhưng điều vô lý ở đây là, thiếu niên chỉ mới có 15 tuổi.
Mười lăm tuổi, nếu chỉ xét theo bên ngoài, không, thậm chí là theo luồng số liệu cơ thể mà Mimori nhận được thì thiếu niên quả thật là chỉ có 15 tuổi ( vĩnh viễn 15 tuổi thiếu niên? ). Chỉ có mười lăm tuổi mà đã có sức mạnh phi lý tới như vậy, coi như bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ thì cũng không đến nỗi như vậy chứ?
Được rồi! Thực ra thì cũng vẫn còn một vài cách để có thể khiến cho một thiếu niên mười lăm tuổi có được sức mạnh như thế, ví dụ như là… truyền thừa. Chỉ cần nhận được sức mạnh truyền thừa nào đó đủ mạnh, hoặc là được một cường giả nào đó quán đỉnh, vậy thì việc thiếu niên mạnh như thế cũng là việc có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Thế nhưng điều quỷ dị và phi lý nhất ở đây lại là, từ trong cơ thể của thiếu niên, Mimori không phát hiện ra bất cứ loại năng lượng nào hết, kể cả [ Ki ] lẫn ma lực.
Cái này thì không thể tưởng tượng được rồi.
Một thiếu niên nhân loại thuần túy, không dựa vào bất cứ loại công cụ hay năng lượng nào, mà vẫn có thể đánh gục một thú nhân trung vị đã phát điên chỉ sau một đòn, đồng thời đá bay một kenjuu của một quỷ hút máu cấp bậc bá tước.
Are You Kidding Me?
Đây quả thật là một chuyện vớ vẩn, vớ vẩn tới mức không ai tin được.
Thế nhưng kết quả điều tra thì lại rõ rành rành ra đó, phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ là do năng lực của cô phạm sai lầm sao?
Nghĩ tới việc Natsuki từng nói rằng thiếu niên có thể là ma tộc, Mimori hơi chần chừ.
“Chẳng lẽ năng lực của mình trục trặc thật sao? Nhưng mà, không đúng nha… Rõ ràng từ trước tới giờ chưa sai lần nào mà?”
Cau mày trầm tư và chìm vào suy nghĩ, Mimori hoàn toàn không phát hiện ra là lúc này, khóe miệng của Ye Jian đã khẽ kéo lên một vòng cung đầy đắc ý.