Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 58 : làm gì cũng được…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… ma, máu? Tại… Tại sao lại có máu?”

“Phong… Phong chú… bị…?”

Bất luận là Ye Jian hay Mimori thì cũng đều đờ đẫn mà nhìn chằm chằm vào chỗ mà hai người kết hợp với nhau. Ở đó, những giọt máu yêu diễm đang chảy ra và nhỏ giọt xuống.

Cả hai đều cùng đờ đẫn mà nhìn chằm chằm vào những giọt máu đó, thế nhưng, chưa được bao lâu thì Mimori đã lấy lại tinh thần, và ngay lập tức, cô phát ra tiếng kêu đau đầy bén nhọn.

“A… ~~ AAAAAAHHHHHH ~~~~~!!!”

“Chờ… Chờ một chút, Mimori-nee! Chị mà kêu to như vậy ————” Nghe được tiếng hét của Mimori, Ye Jian cũng giật mình tỉnh người lại, sau đó cậu hơi hốt hoảng mà tìm cách ngăn cản Mimori tiếp tục hét lên.

Nãy giờ, chỉ lo giả bộ với lại điều hí Mimori, cậu đã quên việc bố trí kết giới cách âm rồi. Ý thức được điểm này, Ye Jian vội vàng giơ tay lên định tạo kết giới cách âm, thế nhưng Mimori đã hét lên rồi, mọi việc đã chậm.

Ngay lập tức, bốn căn phòng ở xung quanh phòng của cậu đã có động tĩnh. Tất cả đều nhao nhao lên. Có vẻ như những người khác đều đã tỉnh rồi.

“Thực xin lỗi, Mimori-nee, tôi không biết chị lại là…” Sắc mặt khổ não và áy náy mà nhìn Mimori, Ye Jian thật sự không biết phải làm sao giờ. Nếu như cậu mà biết Mimori còn là trinh nữ thì cậu tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Về phần Mimori, cô chỉ còn biết cắn chặt răng mà nhịn lấy cảm giác đau đớn như bị xé rách ở bên dưới. Nhìn Ye Jian với vẻ phức tạp, cô lên tiếng: “Mau… Mau lui ra đi! Nagisa-chan và những người khác đều sắp tới rồi!”

“Chuyện này… Tôi có thể dùng kết giới hoặc là ảo thuật…”

“Đi ra trước đi!”

Được rồi! Dù sao thì giờ cũng không còn tâm trạng để mà làm tiếp nữa, Ye Jian cũng chỉ có thể thận trọng và nhẹ nhàng mà rút khỏi cơ thể của Mimori. Thế nhưng dù vậy thì sắc mặt của Mimori vẫn trở nên hơi tái xanh vì đau.

Cũng khó trách, Ye Jian thật sự không ngờ rằng Mimori vẫn còn hoàn bích, cho nên lúc nãy khi tiến vào cơ thể của Mimori, cậu hầu như dùng sức mà đâm một cái vào tận trong cùng.

Kết quả có thể nghĩ, không đau tới xé người mới là lạ chứ.

“A… quần áo bị…”

“Để tôi bố trí ảo thuật. Mimori-nee, chị phối hợp với tôi một chút để gạt bọn họ. Mọi người sắp tới rồi!” Nói xong, không đợi Mimori đồng ý, Ye Jian đã vung hai tay lên và bố trí một ảo trận cấp cao bao trùm toàn bộ căn phòng.

Không cẩn thận là không được, việc này không chỉ liên quan tới mình mà còn liên quan tới danh dự của Mimori, cậu không thể không cẩn thận.

Sau đó, cửa phòng bị gõ vang.

“Này! Thằng nhóc thúi, ngươi đang làm gì đó? Tại sao ta nghe được tiếng hét của tiến sĩ ở trong phòng ngươi! Mau ra đây!” Tiếng của Yukari vang lên từ ngoài cửa phòng.

“Không có gì! Mimori-nee đang ở trong phòng tôi! Chỉ là tôi đang massage cho chị ấy thôi!”

“Massage?”

Đứng ở ngoài cửa, bốn người quay lại nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu. Massage nửa đêm thì thôi, cũng còn hiểu được, thế nhưng massage gì mà lại gào lên chói tai với bi thống tới vậy?

“Nói chung là dài dòng lắm, muốn biết thì vào đây mà nhìn. Cửa không có khóa!”

Ye Jian vừa nói dứt lời thì ngay lập tức, cửa phòng đã được mở ra, và bốn người bên ngoài bước vào trong phòng.

Vừa vào trong phòng thì điều đầu tiên đập vào trong mắt của cả bốn người là Mimori đang nằm sấp ở trên giường, còn Ye Jian thì đang đứng ở bên cạnh giường, hai tay của cậu đặt lên khớp vai của Mimori.

“A…!!! Yukari-chan, mau cứu tôi! Cái này… Ah ~~~ ! Massage này… Ah ~~~ ! Giết người rồi!!!!!”

“Cái này là không được! Không được chạy nha, Mimori-nee! Kiểu massage đặc biệt này là không được ngừng nửa chừng đâu đó, nếu không thì sẽ mất hiệu quả. Tôi đã nói từ đầu rồi đúng không? Được rồi! Không nói nhiều nữa, tôi tiếp tục. Ráng mà nhịn nha!” Nói xong, tay của Ye Jian lại bắt đầu đè xuống và nắn bóp.

“Ôi chao! Đợi… Đợi… Oa ah ah ~~~!! Đau quá!! Đau nhức ah ah ~~~~!!!”

Tiếng la đau bén nhọn khiến cho sắc mặt của bốn người đứng xem đều trở nên có chút trắng bệch. Nhất là Kojou nhỏ và Nagisa-chan, cả hai sợ tới phát run lên.

Đúng lúc này, Ye Jian dường như nhớ ra chuyện gì đó mà quay đầu lại hỏi bốn người: “Đúng rồi, mọi người có muốn được massage luôn không?”

Lắc đầu! Lắc đầu nguầy nguậy! Vô cùng đồng bộ, cả bốn người cùng thụt lùi lại một bước mà lắc đầu nguầy nguậy.

“A… A ha ha, hóa ra là massage. Mẹ suốt ngày cứ ở trong phòng nghiên cứu mà chẳng chịu vận động gì hết, thỉnh thoảng cũng nên làm giãn gân cốt ra một chút mới tốt cho sức khỏe. Đúng không, Nagisa?”

“Đúng! Đúng! Đúng! Mimori-chan đôi lúc cứ hay than mệt, giống như là mỏi lưng với đau lưng. Nagisa cũng thường xuyên phải massage cho Mimori-chan! Nếu… Nếu như là Ye-chan thì chắc… hiệu quả massage sẽ càng hiệu quả. Cho nên, chịu khó chút nha, Mimori-chan. Không làm phiền hai người.”

Nói xong, hai đứa nhỏ liếc nhau một cái, rồi lập tức co giò chạy ra khỏi phòng, sợ bị Ye Jian tóm lấy mà massage.

“Ô ~~ OAAAAA ~~ Hai đứa… OA ~~ Hai đứa… Yukari, Yukari-chan! Giờ chỉ còn có hai người, hai người nhất định phải giúp…”

“Khục! Ngài chịu khó vậy, tiến sĩ! Thằng quỷ, chẳng lẽ không biết bố trí kết giới cách âm sao? Có biết là đang đêm làm như vậy là làm phiền người khác lắm không?”

Dùng giọng nói qua loa để oán trách, Yukari u oán mà lườm Ye Jian một cái. Sau đó, cô tiện thay bố trí kết giới kết âm giúp cho Ye Jian, rồi cô bước ra khỏi phòng.

Nữ trợ lý thấy Yukari như vậy thì cũng bước theo, hoàn toàn không thèm để ý tới việc Mimori và Ye Jian cô nam quả nữ ở chung một phòng với nhau vào giữa đêm khuya. Có lẽ là trong lòng của nữ trợ lý, thậm chí là trong lòng của Yukari nữa, cả hai chưa bao giờ cảm thấy rằng giữa Ye Jian và Mimori có thể xảy ra chuyện gì quá phận.

PA ~~ !!

Ảo trận biến mất. Ye Jian hơi quét nhẹ về phía cửa thêm một cái, rồi sau đó để đề phòng, cậu lại bố trí thêm một lớp kết giới cách âm.

Sau khi làm xong mọi chuyện, cậu mới thở phào một cái, rồi sau đó cậu đưa ánh mắt của mình về phía người phụ nữ đang nằm trên giường.

“Mimori-nee, chị…… Tôi không biết là chị…”

“Cậu không sao chứ?”

“Hả?”

Đột nhiên bị hỏi là mình có sao không, Ye Jian không kịp phản ứng mà hơi sững người ra. Nhìn thấy biểu lộ không giống như là đang châm chọc hay nói đùa của Mimori, Ye Jian khó hiểu. Câu hỏi này, không phải mình mới là người nên hỏi sao?

Thấy Ye Jian chỉ sững người ra mà không trả lời, Mimori nghiêm túc mà hỏi lại, gương mặt cô vẫn còn có chút trắng bệch vì đau: “Tôi… Tóm lại, cậu có cảm thấy là người mình có gì đó không khỏe không?”

“Không sao hết? Sao vậy, Mimori-nee?”

Cảm thấy không khỏe? Ye Jian hơi khó hiểu. Nhìn vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của Mimori khi nghe thấy là mình không sao, đồng thời nhìn vẻ mặt suy tư của cô, Ye Jian nhịn không được mà bắt đầu phân tích.

Thân thể không khỏe? … Phong chú… Ah đúng rồi! Vừa rồi Mimori-nee có nhắc tới phong chú gì đấy? Hơn nữa trước đó, biểu hiện kịch liệt của chị ấy… Đúng rồi!

Hình như là lúc nãy, khi tiến vào trong cơ thể của Mimori thì cậu có cảm nhận được lực cản gì đó khá đặc biệt, nó tuyệt đối không phải là trinh tiết của thiếu nữ.

Nếu như cậu nhớ không lầm thì chính xác là, khi tiến vào cơ thể của Mimori, cậu đã đâm xuyên qua hai tầng cách trở.

Nếu như nói rằng tầng thứ hai mới là màng trinh của Mimori, vậy tầng thứ nhất là gì? Chẳng lẽ là phong chú mà Mimori-nee đã nhắc tới?

Chuyện này là sao? Tại sao Mimori-nee lại phải giấu giếm việc mình là trinh nữ? Hơn nữa, nếu Mimori-nee mà là trinh nữ, vậy thì Kojou với Nagisa là con của ai? Chồng của Mimori-nee là Akatsuki Gajou có thân phận là gì?

Chỉ trong nháy mắt, vô số nghi vấn đã hiện lên trong đầu của Ye Jian. Tất cả những nghi vấn này, nếu như được giải đáp thì cậu đoán chừng là chúng có thể trở thành một phần trọng yếu nhất trong việc giúp cậu phá vỡ cái ‘chân tướng’ mà cậu từng biết tới về thế giới này.

Từ khi tới thế giới này thì cậu đã có linh cảm rằng có gì đó rất không đúng. Là một người thông minh, Ye Jian rất hay đặt câu hỏi về những thứ mình không biết, ví dụ như là về các Primogenitor, về lai lịch của kenjuu, thậm chí, là về việc tại sao mình tới thế giới này, liệu có phải là do con loli xấu bụng kia cố tình thả mình tới đây hay không?

Rất nhiều thứ khiến cậu nảy ra các câu hỏi khi tới thế giới này, và bây giờ, cậu cảm thấy là mình đã bắt được một phần manh mối. Lai lịch của nhà Akatsuki tuyệt đối không phải là thứ đơn giản như cậu đã ‘biết’ được từ trước đó.

“Tại sao lại… không có việc gì?” Tiếng nỉ non chợt vang lên bên tai cắt đứt sự trầm tư của Ye Jian.

Quay đầu nhìn lại, lúc này thì Akatsuki Mimori đã không còn vẻ lười biếng và tùy tiện như bình thường nữa. Lúc này, mặc dù trông cô hơi có chút thất thần, thế nhưng biểu lộ của cô lại vô cùng nghiêm túc và chăm chú.

Lúc này, trông Mimori mới thật sự giống như một nhà nghiên cứu, một học giả nổi tiếng thế giới.

“Mi… Mimori-nee?”

Bị tiếng gọi của Ye Jian đánh thức, ánh mắt hơi có chút đờ đẫn của Mimori chợt tỉnh lại, rồi sau đó cô tức giận mà trừng mắt với Ye Jian. Biểu lộ có phần hổn hển của cô lúc này, có chút giống như là một đứa bé bị phá hư mất chuyện vui khó lắm mới có được.

Phẫn nộ, ủy khuất, không cam lòng, ngượng ngùng… Vô số biểu cảm hiện lên trên mặt của Mimori. Bốn mắt nhìn nhau, chỉ vài chục giây, thế nhưng ngỡ như là đã qua hằng thế kỷ.

Cuối cùng, Mimori khẽ hạ mí mắt xuống. Hít sâu một hơi, cô lên tiếng: “… Ye-kun! Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì được không?”

“Không được!” Cự tuyệt một cách quả quyết, Ye Jian khẽ híp mắt lại và nói với Mimori: “Cô là người đàn bà của ta! Người đàn bà của ta, vĩnh viễn chỉ có thể là của ta! Đạo lý này lớn hơn cả trời. Cho nên, Mimori-nee, chị đã là người của tôi rồi. Không có ai trên đời này có thể khiến tôi xem việc này như chưa từng xảy ra đâu.”

Giọng nói chắc như đinh đóng cột, tựa như đang tuyên bố một chân lý không thể thay đổi được của thế gian, đôi mắt của Ye Jian bắn ra những tia sáng sắc bén. Yêu cầu của Mimori đã chạm tới nguyên tắc của cậu. Trước không nói tới việc cả hai đã ký khế ước với nhau, cả đời đều không thể buông bỏ, trước chỉ nói riêng về bản chất của cậu thôi thì cũng đã đủ để cậu không thể xem như không có gì xảy ra.

Đối với người đàn bà của mình, cậu có thể dung túng, thế nhưng với những vấn đề có tính nguyên tắc, cậu sẽ khiến đối phương phải nằm ở dưới chân của cậu và ngoan ngoãn như một con mèo. Đây là chân lý không bao giờ thay đổi.

“Cậu ————”

Nghe Ye Jian nói như vậy, cảm xúc của Mimori trở nên hơi kích động, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén tới cùng cực của Ye Jian, cùng với nghĩ tới việc lần này là do mình tự làm tự chịu, Mimori chỉ có thể chịu thua và cúi đầu. Cô khốn não.

Lại thêm một lúc lâu sau.

“Ye… Ye-kun! Xin cậu, hãy giữ bí mật giúp tôi. Giờ, cậu muốn tôi làm thê tử, thiếp thị, tình nhân, thậm chí là… nô lệ cũng không sao! Thế nhưng, làm ơn, đừng nói cho ai biết! Cũng đừng hỏi gì cả, được không? Về sau, tôi nhất định sẽ nói hết mọi việc cho cậu, được không nào?”

Nhìn ánh mắt có chút van lơn của Mimori, Ye Jian mềm lòng; cuối cùng, cậu khẽ gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio