“…!” Đôi mắt tựa như hai viên pha lê màu tím, khẩn trương mà đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt yêu dị màu hổ phách chỉ còn cách mình trong gang tấc.
Đôi mắt màu hổ phách yêu dị với vòng xoáy tựa như dải ngân hà, sâu xa mà huyền bí, dường như muốn hút lấy toàn bộ linh hồn của Yukari.
Nằm sấp trên người thiếu niên, Yukari cảm thấy đầu của mình trở nên loạn tùng phèo, sự sáng suốt thường ngày dường như đã bỏ cô mà đi đâu mất. Những suy nghĩ hỗn loạn nổi lên và đem tâm cảnh của cô quấy thành một đống.
Ngưng mắt mà nhìn nhau thật lâu, sau đó, thiếu niên chợt ôm nhẹ lấy eo và gáy của Yukari rồi mở miệng thốt ra một câu khiến cho nội tâm Yukari cảm thấy hốt hoảng: “Sempai, chị đẹp lắm!”
“Nói–Nói linh tinh cái gì đó! Còn–Còn không mau thả ta ra để ta đứng lên. Thằng nhóc thúi, ngươi còn muốn ôm… ôm ta tới khi nào?”
Yêu cầu rất bình thường, cũng rất là đơn giản, thế nhưng, lại không được thiếu niên thừa nhận. Ôm chặt lấy Yukari, thiếu niên nở nụ cười hì hì. Khác với nụ cười bỡn cợt thường ngày, nụ cười này của thiếu niên khiến cho Yukari có ảo giác là tim mình đập rộn lên, thân thể nóng lên. Gương mặt cô đỏ rực.
“… Sempai, sempai có tin chuyện tình yêu sét đánh không?”
“Cái ——!?”
Bả vai run lên. Dường như nghĩ tới việc bất khả tư nghị nào đó, cơ thể của Yukari nhịn không được mà chợt cứng ngắc.
“Giống như việc đứa bé trai hay thích trêu chọc bé gái mình thích để gây sự chú ý. Mặc dù trước giờ hay trêu chọc sempai, nhưng thực ra thì ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã rất thích sempai rồi.”
ẦM!!!
Dường như có thứ gì đó nổ tung trong óc của Yukari, bộ óc vốn hỗn loạn của cô chợt trở nên trống rỗng.
Đôi mắt tựa như hai viên pha lên tim cố gắng trừng lớn mà nhìn chằm chằm vào mắt của thiếu niên, cơ thể vốn đang cứng ngắc thì càng kéo căng lên hơn nữa.
Nó, nó, nó đang nói gì? Đang nói đùa sao? Là đùa đúng không? Nó chỉ đang trêu chọc mình giống như hồi trước thôi đúng không? Đúng! Nhất định là như vậy! Thằng quỷ con ghê tởm! Nó nhất định là đang muốn trêu chọc mình. Nó muốn thấy mình xấu mặt.
Dường như đang lảng tránh, dường như không tin, trong đầu của Yukari liên tục nảy lên những ý tưởng như vậy. Thế nhưng, tại sao sâu trong lòng, mình lại cảm thấy chờ mong tới vậy? Giọng nói chờ mong vang lên từ đáy lòng là gì?
“Chắc giờ, sempai đang cảm thấy thật khó tin đúng không? Cho rằng tôi chỉ đang trêu chọc sempai? Nếu vậy tôi sẽ không nói những lời ngon ngọt và hoa mỹ để thuyết phục sempai tin tôi đâu, mà tôi sẽ dùng hành động của mình để chứng minh cho sempai thấy! Sempai, thử đón nhận tình cảm của tôi đi nào.”
Giọng nói của thiếu niên vang lên bên tai và kéo Yukari ra khỏi những suy nghĩ. Nó vừa nói gì đó? Chứng minh? Nó muốn chứng minh? Chứng minh bằng cách nào?
Đang thất thần, Yukari đột nhiên cảm thấy hơi thở của thiếu niên chợt áp sát, và rồi, cả người cô bị lật lại. Thiếu niên đã xoay ngừi lại và đè cô xuống, đồng thời cũng cướp đi cái miệng nhỏ của cô.
“Ah —— ô A… ~~!?”
Cướp đi! Tựa như núi lửa phun trào, thiếu niên điên cuồng mà cướp bóc và xâm chiếm cái miệng nhỏ của cô, tựa như là đang muốn tuyên bố chủ quyền rằng: nơi này chính là lãnh địa của ta.
Cái lưỡi bá đạo của thiếu niên không chút kiêng kị mà quấy tung cái miệng nhỏ của cô, cái lưỡi nhỏ của cô cũng bị ức hiếp mà bị kéo tuột vào trong miệng của đối phương để đối phương tùy ý nhấp nháp. Trốn? Đã quên mất rồi! Cũng trốn không được!
Bịch! Bịch!
Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, cơ thể của mau chóng trở nên nóng hổi và tỏa ra mùi hương thơm ngát của phái nữ.
Hai tay nâng lên, nhưng chỉ lẳng lặng treo giữa không trung. Thời gian dần qua, sức mạnh dần trở nên xói mòn, cơ thể của Yukari cũng dần trở nên yếu đuối.
Cánh tay hơi hạ xuống, cuối cùng, nó chỉ lẳng lặng mà rơi vào trên lưng của thiếu niên.
Mình bị sao vậy? Rõ ràng mình phải ra tay thật mạnh để ngăn cản nó làm càn mới đúng, sau đó còn phải răn dạy nó. Thế nhưng tại sao lại không xuống tay được? Sức lực của mình, rốt cục đã đi đâu mất rồi?
Hầu như mềm oặt ra mà để cho thiếu niên tùy ý nhấm nháp và ức hiếp, đầu óc của Yukari rối loạn và suy nghĩ miên man.
Chẳng lẽ lại giống như lần đầu tiên sao? Mình lại bị thằng nhóc này hạ nguyền rủa?
Không! Không phải là như thế! Lần này, lời nguyền rủa còn đáng sợ hơn nhiều lắm, tới gấp trăm ngàn lần; đây là lời nguyền ếm lên linh hồn và con tim của thiếu nữ. Đây là lời nguyền mà thiếu nữ vĩnh viễn cũng không thể nào thoát được, và nó đã được ếm lên người cô ngay từ lần gặp mặt đầu tiên với thiếu niên.
Chẳng biết tại sao, đột nhiên bộ não vốn mất đi khả năng suy tính của Yukari bỗng minh bạch tất cả.
Hơi thở dần trở nên dồn dập, cái miệng nhỏ dường như cũng dần tê buốt mà hoàn toàn mất khống chế.
Ọt ọt ọt ọt ~!
Có thứ gì đó được bỏ vào trong miệng cô, theo yết hầu nhấp nhô mà dần trôi qua cổ họng và tiến vào trong cơ thể.
Ấm áp, hơi nóng, nó khuếch tán tới toàn thân và lan tràn đến linh hồn.
Dường như đã sớm đoán được, Yukari chẳng cảm thấy kinh nghi khi cảm thụ được rằng nút áo của mình đang dần bị cởi bỏ.
Một viên, hai viên, ba viên, ngừng lại.
Ngay sau đó, trong sự chờ đợi đầy khẩn trương và có phần run rẩy của Yukari, đôi tay như tràn đầy ma lực của thiếu niên chợt tiến tới và mò vào trong cổ áo đã hoàn toàn rộng mở.
“A… ~~~~!!”
Thằng nhóc thối tha hạ lưu, nó rốt cục đang muốn làm gì chứ?
Cảm giác tê dại như bị điện giật từ ngực truyền ra khắp cơ thể Yukari khiến cả người của cô đều run lên, toàn thân khó chịu. Những dòng điện tê tê và ê ẩm tựa như kích thích tâm khảm của cô.
Nhiệt độ của cơ thể bắt đầu kéo lên, bộ não rối bời trở nên càng thêm bối rối.
“Ô ô ~~~ A… ~~~~!”
Cơ thể càng lúc càng nóng, tinh thần càng lúc càng trầm luân, tất cả đều khiến cho Yukari trở nên càng thêm bất lực. Đầu óc vốn thoáng tỉnh táo lại một chút thì nay đã trở nên mơ hồ.
Hô hấp bắt đầu mất đi tiết tấu và tăng nhanh, thế nhưng mọi chuyện chỉ mới là khúc nhạc dạo.
Hít! Hà! Hít! Hà!
Hơi thở ồ ồ mà dồn dập dường như có thể nghe được từ trong lòng. Chẳng biết từ lúc nào, đôi tay của thiếu niên đã chậm rãi di chuyển xuống chiếc quần ngắn của Yukari, và tiến vào trong đó.
‘Thằng, thằng nhóc con xấu xa! Vô liêm sỉ! Còn nhỏ mà đã biết làm chuyện xằng bậy như thế.’
‘ ‘Thế nhưng, vẫn không ngăn cản, không phải sao?’ ’
Hai giọng nói hoàn toàn khác biệt vọng lên trong lòng của Yukari, thế nhưng cũng chỉ là vọng lên mà thôi. Bởi vì bất luận là giọng nói nào, cũng đều không bảo Yukari ngăn cản sự xâm chiếm mà cô đang phải đối mặt.
Không muốn ngừng! Nó khát vọng, khát vọng được thiếu niên chiếm lấy một cách bá đạo, khát vọng được thiếu niên khắc dấu ấn riêng của thiếu niên lên chính mình.
Đúng nha! Hóa ra, hóa ra mình… dù không muốn thừa nhận, nhưng mình đã thích nó. Mình thích thiếu niên này. Vô cùng thích!
Rốt cục, trong lòng cũng đã thừa nhận sư thật này.
Có lẽ, giống như những gì thiếu niên vừa nói, không chỉ có thiếu niên, mà ngay cả chính mình cũng đem thiếu niên in dấu vào trong lòng ngay từ lần gặp đầu tiên, dù rằng đó chỉ là một dấu ấn nhẹ nhàng và mờ nhạt.
Biết rõ, đây là cái bẫy tình mà thiếu niên giăng ra. Biết rõ, rằng nếu lao đầu vào đó thì mình sẽ vạn kiếp bất phục. Biết rõ, là mình không thể tiến tới, bằng không sẽ vĩnh viễn bị cái bẫy này nhốt chặt và trở thành con mồi của đối phương. Biết rõ là mình phải cảnh giác, phải làm lơ hắn.
Thế nhưng, mỗi khi thiếu niên xuất hiện trước mặt cô, cả thân thể và linh hồn của cô cũng dường như đều mất khống chế.
Rõ ràng chỉ là một thằng quỷ con miệng con hôi sữa, khó ưa, đáng ghét và bẩn tính, dựa vào đâu để khiến cho con tim cao ngạo của cô mất khống chế mà đọa phàm trần?
Trong lòng tự hỏi như thế, và rồi, câu trả lời chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao?
Bởi vì, cô tự nguyện. Bởi vì cô tự nguyện rớt khỏi thần đàn trên trời và rơi vào bẫy tình của thiếu niên, thiếu niên mới có thể săn được cô dễ dàng như thế.
Tất cả, từ đầu tới cuối, thiếu niên chỉ đơn thuần thuận nước đẩy thuyền, còn người cầm lái và quyết định lại chính là bản thân cô.
Đúng nha! Hóa ra là vậy! Chẳng phải thế sao?
Thân thể đã nóng tới đỏ rực, thế nhưng lòng thì chợt trở nên yên tĩnh tới lạ thường.
Vì ưa thích nên mới không từ chối, vì ưa thích nên mới chủ động tiếp cận, vì ưa thích nên mới bỏ đi cảnh giác, vì ưa thích nên mới mất tỉnh táo.
Nếu đã vậy thì, giờ, hãy mạnh dạn mà đem tất cả mọi thứ của mình, thành thật nói hết cho thiếu niên đi! Dù rằng ta chủ động làm con mồi, thế nhưng ta sẽ không chịu thua; dù là cảm tình, thì ta cũng phải chiếm chủ động.
Hai tay lung tung mà sờ mó và bắt đầu xé rách chiếc áo ngoài trên lưng thiếu niên. Không có gì cần phải cố kỵ! Cô, Endou Yukari, luôn là một cô gái can đảm, nhiệt tình và quyết đoán như vậy.
Ta thích ngươi, thằng nhóc thúi! Tiếp nhận lấy tình yêu của ta đi!
Tất cả ràng buộc đều đã được tháo ra. Vậy kế tiếp, có lẽ sẽ là nghi thức khế ước thần thánh nhất được trời đất làm chứng chứ?
Thể xác và tâm linh đã giao hòa, con tim đã đập chung một nhịp. Thế nhưng, đúng vào lúc này, sắc mặt của thiếu niên chợt đại biến, và cậu vội kêu lên: “Khoan đã! Sempai! Chờ một chút…”
Còn chưa nói được hết câu, thiếu niên đã chợt biến mất một cách vội vã, và khung cảnh xung quanh chợt thay đổi.
Không nghe hết được lời của thiếu niên, Yukari còn đang ngơ ngác thì thiếu niên đã biến mất, và cảnh núi rừng ban đêm xung quanh, đột nhiên đã bị thay bằng một khung cảnh như luyện ngục với biển lửa vô tận.