“Ye-ji, có phải là Kanon rất tùy hứng không? Nếu như chú cảm thấy khó xử, vậy Kanon…” Nằm ở trên giường, thiên thần nhỏ Kanon-chan nhìn về phía thiếu niên nằm bên cạnh mà hỏi.
“Không, làm gì có chuyện đó chứ~? Kanon-chan ngoan nhất.” Khẽ vuốt mái tóc bạc trong veo tựa như băng tuyết của Kanon-chan, cười Ye Jian dỗ dành.
Nhìn thiên sứ nhỏ đang nằm gọn và khẽ rúc vào dưới nách mình, Ye Jian cảm thấy trong lòng thật an tường. Khẽ xoa xoa gò má của cô bé, Ye Jian nói: “Nếu Kanon-chan muốn làm nũng với chú, vậy thì đừng ngại. Chú không trách Kanon-chan làm như vậy, chẳng bằng nói, chú rất thích Kanon-chan như thế. Với lại, chúng ta là người nhà với nhau, làm như thế chẳng phải sẽ có cảm giác gia đình hơn sao?”
“Người… nhà sao?”
Nghe được hai chữ ‘người nhà’, lòng của Kanon-chan dường như bị xúc động, trên mặt của cô bé lại không tự chủ mà toát ra vẻ bi thương.
Sau đó, hơi khẽ chồm người dậy và nhìn chằm chằm Ye Jian với vẻ khẩn trương, Kanon-chan hỏi: “Ye-ji, chú vẫn sẽ ở với Kanon sao?” Lúc này, trông thiên thần nhỏ giống như một chú chó nhỏ đang bơ vơ hốt hoảng.
Nhìn đôi mắt như hai viên băng tinh của Kanon-chan, Ye Jian khẽ vuốt đầu cô bé và cười hiền: “Sẽ!”
“Sẽ không bỏ lại Kanon một mình mà lặng lẽ bỏ đi sao?”
“Vĩnh viễn không!”
“Vậy nếu… Vậy nếu như mai mốt Kanon có làm chuyện gì sai…”
“Vậy thì đương nhiên phải phạt Kanon rồi!” Sủng nịnh mà khẽ dùng ngón tay trỏ vuốt nhẹ lên cái mũi nhỏ đáng yêu của Kanon, Ye Jian cười cười nói, “Nhưng nếu Kanon-chan sợ thì chú sẽ không phạt. Vì Kanon-chan đáng yêu nhất. Chú thương Kanon còn không kịp nữa là, sao nỡ phạt chứ?”
Chỉ là, khi Kanon-chan nghe vậy thì lại lắc đầu, rồi nói với ánh mắt rất nghiêm túc: “Không! Nếu như mai mốt Kanon làm sai, chú nhất định phải phạt Kanon. Kanon không muốn như vậy. Kanon muốn chịu phạt.”
“À ~~, nếu như Kanon muốn như thế.” Khẽ vuốt cái đầu nhỏ của Kanon với vẻ yêu chiều, Ye Jian nhận lời một cách dứt khoát. Cậu biết, thứ mà Kanon-chan thực sự khao khát là gì.
Cô bé muốn một gia đình, một gia đình thực thụ.
Không cần sự chiều chuộng, không cần sự thương hại, không cần sự nhân nhượng, không cần sự đồng tình! Cô bé không cần những thứ đó, vì đó là cảm xúc dành cho người ngoài. Người nhà, là không cần kiêng dè khi bày tỏ tình cảm, là mối dây liên kết thân mật nhất giữa người với người.
Cô bé muốn một gia đình với những cảm xúc thật sự, có cười vui, có nước mắt, có phẫn nộ, có bi thương, có lo lắng. Ye Jian biết như vậy, cho nên cậu mới nhận lời không chút do dự như thế.
Dường như cũng cảm nhận được sự chân thật trong lời nói của Ye Jian, trên gương mặt nhỏ đáng yêu của Kanon-chan chợt tách ra một nụ cười thuần khiết đầy hạnh phúc.
Vết thương lòng như được vuốt lên, vẻ tối tăm phiền muộn trên gương mặt của thiên thần nhỏ đã bị xua tán. Khóe mắt hơi lấp lóe ánh thủy quang, Kanon-chan thử ‘làm nũng’ một lần, và đưa ra yêu cầu xa xỉ nhất mà mình có thể tưởng tượng.
“Vậy, Ye-ji có thể ôm Kanon không…”
“Ừ! Chiều ý Kanon-chan!”
Từ dưới tấm chăn, Ye Jian khẽ vòng nhẹ tay xuống và ôm lấy cơ thể bé nhỏ. Vì để cho Kanon-chan có thể ngủ càng an tâm, Ye Jian dứt khoát nghiêng người, dùng cánh tay của mình làm chiếc gối mềm ấm áp nhất cho cô bé.
“A… ~~ .” Cảm nhận được độ ấm từ trên người Ye Jian, cũng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng thấm người, Kanon-chan dường như đã tìm được bến cảng bình yên nhất trong lòng, cơ thể của cô bé dần thả lỏng.
Cơ thể chậm rãi buông lỏng, đôi mắt to màu băng tinh cũng dần dần, dần dần khép lại.
“… Ye-jisan… Giống như… ba… ba… vậy…”
Dường như nói mớ mà khẽ thốt lên đôi tiếng nỉ non, rất nhẹ, rất nhẹ, thế nhưng thật sự tồn tại. Sau đó, tiểu thiên sứ chìm vào giấc ngủ với nụ cười an tường và hạnh phúc.
“Ba ba sao? Thật đúng là…” Hơi có phần dở khóc dở cười mà lẩm bẩm, Ye Jian nhìn Kanon-chan với vẻ yêu thương. Quả nhiên, điều mà Kanon-chan muốn nhất vẫn là chuyện này.
Nhìn gương mặt ngây thơ, thuần chân và tinh khiết của Kanon-chan, lòng của Ye Jian không sinh ra được chút tà niệm nào, chỉ có sự yêu thương như của một người cha.
Con bé này, có lẽ là món quà tuyệt vời nhất mà số phận đã ban cho cậu; bởi vì với cá tính tham lam tới vô độ của cậu, cậu biết chắc là mình sẽ không bao giờ có thể có được cảm xúc làm cha thuần túy này. Dù rằng cảm giác này có thể sẽ chẳng dài, chỉ có vài ba năm cho tới khi Kanon-chan lớn lên là hết, thế nhưng nó đã thật sự tồn tại. Đây là một trải nghiệm hiếm hoi mà có lẽ cả đời này, cậu sẽ không bao giờ có được thêm một lần nữa.
Số phận quả nhiên là vẫn rất ưu ái cậu, khi cậu cần luyện tâm thì lại cho cậu tới đây để có thể trải nghiệm cảm xúc này. ‘Tình Cha’, một từ vĩ đại tới nhường nào nha.
Nghĩ tới đây, Ye Jian khẽ bật cười. Cũng tốt, nếu nữ thần may mắn đã quan tâm cậu tới vậy, vậy thì cậu cứ việc tận hưởng đi. Dù sao, dưỡng thành cái gì, thích nhất! Có một ‘đứa con gái’ như Kanon-chan, bao nhiêu người muốn còn chẳng được.
Thiên thần nhỏ này, mãi mãi cũng sẽ thuộc về cậu. Cậu tuyệt đối sẽ không giao cho bất kỳ ai khác. Cứu chuộc tâm linh cái gì, một mình cậu có là được rồi, người khác xéo qua một bên.
Đêm, dần dần sâu.
Chẳng biết đã qua bao lâu, biệt quán vốn vắng lặng của ma nữ cuối cùng cũng đợi được chủ nhân của nó trở về.
Dường như đã hòa vào cùng đêm tối, công chúa yêu tinh của đêm chợt hiện ra từ hư không và rảo những bước chân chậm chạp và từ tốn bước tới rìa của nóc sân thượng.
Trong đêm, đôi mắt màu úy lam nhìn trời và lóe lên những tia sáng kiên định, cho thấy là dường như chủ nhân của đôi mắt này đã hạ một quyết tâm nào đó.
“Cái tên baka đó, hẳn đã phát hiện ra bí mật của mình. Bộ não ma mãnh của hắn tuyệt đối không thể nào không phát hiện ra. Nhưng không chủ động hỏi, là đang định trêu đùa mình sao? Hay là đang có âm mưu nào đó?”
Bình tĩnh mà đứng trên nóc nhà, Natsuki nhìn xuống biệt thự. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô nhìn về phía căn phòng đang được ánh trăng chiếu sáng ở phía đối diện.
“Ngay cả năng lực điều tra của Akatsuki Mimori cũng không thể dò la được gì. Xem ra, vẫn chỉ có thể dùng cách đó.”
Phương pháp đó, nếu như có thể, Natsuki thực sự không muốn dùng. Bởi vì dùng cách đó với thiếu niên này thật sự có phần quá nguy hiểm.
Khả năng thất bại là khá lớn. Nếu như thất bại, khi đó điều cô phải đối mặt sẽ là bí mật của bản thân hoàn toàn bị bại lộ. Thân phận và ý nghĩa tồn tại của cô, cùng với nỗi bi thống kia, cô thật sự không muốn để ai biết. Lời nguyền của bóng tối, chỉ một mình cô gánh là đủ rồi. Cô sẽ gánh lấy nó, cho tới ngày tấm thân này mục nát.
Là một majo bất tường mang trên mình tấm thân bị nguyền rủa, cô không có quyền lợi được cứu rỗi.
Chỉ cần cam tâm tình nguyện sắm vai một con rối và bảo vệ hòn đảo này, cho đến ngày tất cả bị ăn mòn và chung kết, vậy là được rồi.
Đây, là lời nguyền mà [ Kūgeki no Majo ] phải gánh lấy: sự cô độc vĩnh hằng.
“Chỉ là, cái tên baka đó quá cảnh giác. Rốt cục thì trong quá trình làm nhiệm vụ lần trước, hắn đã gặp chuyện gì? Lúc trước vẫn còn đôi chút sơ hở, nhưng giờ…” Khẽ lầm bầm, Natsuki cảm thấy muốn thực thi ý đồ của mình với cái tên này hiện giờ, thật là một việc quá khó khăn.
Nửa tháng trước, sau khi Ye Jian trở về và xuất hiện trước mặt cô thì cô đã nhận thấy một chút thay đổi từ cậu. Cậu trở nên hoàn mỹ hơn, hoặc là nói, lớp vỏ bọc bên ngoài của cậu trở nên hoàn mỹ hơn.
Vốn dĩ ở trong mắt cô, Ye Jian đã là một kẻ phi thường khó đối phó với sự cảnh giác và thần bí gần như hoàn hảo, thế nhưng giờ, sự cảnh giác và thần bí của cậu lại trở nên càng hoàn hảo hơn. Với một kẻ cảnh giác tới hoàn hảo như vậy, việc muốn lén lút thực hiện một âm mưu nào đó để đối phó hắn thực sự là một vấn đề quá khó. Nhất là khi đối phương đã biết được là cô đang tìm cách để điều tra.
Đây đã là cách cuối cùng rồi, cô không thể thất bại được. Chỉ là nếu để cho đối phương nhìn ra sơ hở, vậy kết quả phỏng chừng sẽ lại là công dã tràng.
“Cái tên đó, đều là do lỗi của hắn! Nói thẳng ra không phải là được rồi sao? Rõ ràng có thể nói nhưng vẫn cố tình giấu, thật khốn kiếp! Hừ!” Nói với giọng đầy bất mãn, chiếc mũi nhỏ của Natsuki phát ra một tiếng ‘hừ’ đầy khó chịu.
Thật là một tên baka khốn kiếp, hạ lưu, vô sỉ, xấu xa, hentai, tùy tiện! Trong đời cô, chưa từng có ai có thể khiến cho cô, người được mệnh danh là Kūgeki no Majo, cảm thấy bó tay bó chân và thất bại tới như vậy. Đây là những cảm giác mà cô ghét nhất.
Cô là Minamiya Natsuki, là một majo duy ngã độc tôn và tâm cao khí ngạo. Vậy mà giờ, cô lại bị đối phương trêu đùa hí lộng hết lần này đến lần khác.
Từ khi sinh ra tới giờ, cô vốn tưởng rằng chỉ có bạn thanh mai trúc mã của cô, Sasasaki Misaki, mới có thể khiến cho cô cảm thấy chịu không nổi. Thế nhưng, từ sau khi gặp cái tên này xong, cô mới biết là mình sai rồi. Cái tên baka đang ngủ trong căn phòng đằng kia mới là kẻ khốn kiếp và khó ưa nhất.
Đánh lại đánh không được; mắng, chỉ tốn nước miếng; đấu khẩu, chín trận thua mười. Trong khi đó, hầu như mỗi ngày, cô lại luôn bị cái tên baka đó trêu chọc với đủ các kiểu. Cho muối vào trong trà đỏ, đổ keo vào quạt xếp, khi tắm thì luôn lẻn được vào phòng để nhìn lén, v… v…
Lúc nào cũng vậy! Cái tên đó luôn có thể làm được những việc đó mà thần không biết, quỷ không hay; khiến cho cô không tài nào đề phòng được. Lực bất tòng tâm, trong lòng tràn ngập u oán nhưng không tài nào phát tiết, hắn luôn có thể khiến cho cô mất đi sự tỉnh táo mà nổi khùng.
Có lẽ, cũng chính vì sự u oán và uất ức này mới khiến cho cô trở nên cố chấp trong việc điều tra Ye Jian tới như vậy. Cô muốn dùng tất cả bản lĩnh của mình để khai quật ra tất cả bí mật của cái tên khốn kiếp đó, từng tấc từng tấc một.
Chỉ khi làm được như thế, cô mới chân chính có thể nắm cán được cái tên này, để từ nay về sau, biến hắn thành người hầu, không! Biến hắn thành thú cưng của cô. Chỉ là…
Thú cưng? Làm vậy có phải là hơi quá đáng không? Nói gì đi nữa thì cái tên ngu ngốc đó ngẫu nhiên cũng ————
Không đúng! Như thế đã là nhẹ rồi! Mỗi ngày không tẩn cho hắn một trận cũng đã là không tệ.
Quyết định, về sau, toàn bộ sinh hoạt hằng ngày đều giao cho hắn. Hồng trà, điểm tâm, việc nhà… Đúng! Còn cái đống nhiệm vụ phiền toái kia nữa, cũng ném hết cho hắn.
“… rốt cục mình đang nghĩ linh tinh cái gì?” Hơi phe phẩy đầu, Natsuki cố gắng quăng sạch những suy nghĩ lung tung ra khỏi não. Chuyện còn chưa biết có thành công hay không, nghĩ sớm như vậy… Không đúng! Coi như có thành công thì cũng ————
“Quên đi!” Dằn những suy nghĩ trong lòng xuống, Natsuki chỉnh đốn lại trạng thái của mình. Sau đó, men theo ánh trăng, đôi mắt của cô nhìn xuyên qua cánh cửa sổ bằng thủy tinh mà quan sát cảnh tượng trong phòng. Và rồi, cô chợt thấy một hình ảnh thú vị.
Thiếu niên đang nằm ở trên giường, không phải chỉ có một mình.
Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy! Cơ hội tới rồi.
Khóe miệng nhếch lên một đường cong ác liệt, majo-sama cuối cùng cũng đã tìm được cơ hội mà mình mong muốn.
“Baka! Rốt cục cũng nhịn không được mà ra tay với ấu nữ sao? Ha ha, lần này, bất kể như thế nào, ta nhất định cũng phải đem tất cả bí mật của ngươi móc hết ra.”
Lần này, tiền đặt cược mà Natsuki bỏ ra thật sự không nhỏ.
Thân phận bại lộ có lẽ cũng không phải là vấn đề, với trí tuệ và năng lực của cái tên này, nếu hắn thực sự muốn điều tra thì sớm muộn gì cũng sẽ biết. Điều khiến cô thực sự lo lắng là: liệu có xảy ra việc gì ngoài ý muốn mà cô không thể khống chế được hay không?
Ở nơi đó, cô có thể khống chế tất cả mọi thứ, thế nhưng với thiếu niên, cô thật sự không dám chắc. Nếu như trong quá trình thực hiện kế hoạch đó, thiếu niên vì lý do gì đó mà bùng nổ, cô phỏng chừng là sẽ có rất nhiều ‘đồ vật’ sẽ mất khống chế và xổng chuồng.
Tội ác, chỉ có thể do cô gánh vác. Cô tuyệt đối sẽ không để chúng sổ lồng.
Nếu như để cho tất cả ‘tội ác’ trong đó được giải phóng, vậy thì thành phố này sẽ phải gánh chịu tai nạn trước nay chưa từng có.
Cho nên tuyệt đối không thể thất bại.