“A ~ !? Ye-chan ————” Nhìn thấy tên thú nhân đột nhiên tấn công Ye Jian, Nagisa la hoảng lên.
Mặc dù Nagisa nhỏ không thể biết rõ được là đòn tấn công này của tên thú nhân lợi hại tới mức nào, thế nhưng là một miko, Nagisa hoàn toàn có thể cảm ứng được chấn động ma lực ẩn chứa trong đòn tấn công này. Đòn tấn công này hoàn toàn có thể san bằng một ngôi biệt thự cỡ lớn.
Ngay cả mặt đất đặc chế của khu di tích mà cũng không thể chịu nổi dư âm của đòn tấn công này, từ đó có thể thấy được là đòn tấn công bao hàm sự phẫn nộ của tên thú nhân đã Thần Thú Hóa này mạnh tới mức nào.
“Không sao, Nagisa-chan. Chẳng lẽ em cho rằng anh không đánh lại được một con chó sao?”
Giọng nói thong dong của Ye Jian vọng vào tai của cả bốn người đang có mặt ở đây, khiến cho sắc mặt của hai anh em Kojou và Nagisa bình tĩnh trở lại, và khiến cho sắc mặt của Tử Hoàng Đệ Hazārofu trở nên càng thêm méo mó, hắn phát điên mà gầm thét: “Chớ có ở đó mà khua môi múa mép, thằng ranh con. Chết đi!!!!!”
Lưu lượng ma lực phát ra lại một lần nữa tăng lớn. Sóng xung kích màu đen tỏa ra khí thế điên cuồng như muốn xỏ xuyên qua toàn bộ khu di tích mà đánh về phía Ye Jian.
Kết quả, đôi mắt chó của Hazārofu trừng lớn như muốn rớt khỏi tròng mắt, bởi vì hắn nhìn thấy. Ngay khi quyền kình bay tới trước mặt của Ye Jian và sắp chạm được vào cậu, cậu giơ bàn tay mà Hazārofu tưởng chừng như có thể bẻ gãy chỉ với hai ngón của cậu lên, và đánh ra một trông rất là tùy tiện.
Bành!
Tựa như tiếng đập bong bóng. Không có thi thể bị nghiền nát một cách máu tanh, cũng không có vụ nổ kịch liệt nào. Sóng xung kích màu đen, cứ thế mà bị Ye Jian vỗ tan như bong bóng, thậm chí không để lại chút dư âm ( năng lượng thừa ) nào.
Chuyện này làm sao có thể!?
Chiêu vừa rồi, mặc dù không phải là đòn công kích mạnh nhất của mình, thế nhưng Hazārofu tin tưởng rằng nó có thể nghiền nát cả hai con kenjuu của cô ả Liana mà không có chút vấn đề nào.
Thế nhưng, đòn công kích như vậy, đòn công kích mãnh liệt như vậy, lại bị thằng ranh con loài người kia tiếp được với thái độ vô cùng hời hợt. Đối với Hazārofu, đây là thực là một cái tát vô cùng vang dội, xúc phạm nghiêm trọng đến lòng tự tôn của hắn.
Chỉ là, còn chưa đợi hắn nổi giận, Ye Jian đã mở miệng. Đây là lần đầu tiên cậu mở miệng nói chuyện với Hazārofu từ khi bắt đầu tới giờ: “Ừm! Cũng không tệ! Nói thật thì so với lũ thú nhân ta từng gặp trước kia, ngươi quả thật là mạnh hơn chúng rất nhiều. Xem ra là do nồng độ huyết mạch trong người ngươi cao hơn bọn chúng không ít, nên sau khi Thần Thú Hóa, sức mạnh mới được phóng đại thêm nhiều tới vậy. Đúng không, Tử Hoàng Đệ Goran • Hazārofu?
“Ngươi hiểu rõ Thần Thú Hóa tới như vậy? Ranh con, báo tên của ngươi!”
Đối với thủ đoạn của Ye Jian và sự hiểu biết của cậu với thú nhân, Hazārofu cảm thấy có chút cảnh giác. Hắn không phải là lũ thú nhân cấp thấp không có đầu óc kia.
Trường kỳ đi theo ‘quân sư’ vào Nam ra Bắc, hắn đã học được rất nhiều thứ. Ở bên cạnh một người thông minh như thế, coi như có là kẻ không khai hóa tới mức nào đi nữa thì dù ít hay nhiều cũng sẽ luyện ra được một đôi ‘kim tinh hỏa nhãn’. Đây cũng là nguyên nhân mà Hazārofu được thú nhân ‘quân sư’ ưng ý, đồng thời cũng là nguyên nhân giúp Hazārofu có thể đi được tới ngày hôm nay.
Cho nên hiện tại, sau khi giao thủ với Ye Jian, Hazārofu đã đem cậu liệt vào trong danh sách con mồi có độ chú ý cao nhất.
“Xem ra người ta nói đầu óc ngu si thì tứ chi phát triển, quả nhiên là đúng. Mới đó thôi mà ngươi đã quên hết rồi sao? Lúc trước, khi ngươi dùng điện thoại để liên lạc với người của ngươi trên đảo Itogami, chẳng phải mi đã chính miệng tuyên bố muốn xé nát ta đó sao?”
“Hả?” Hazārofu ngây ngẩn.
Đảo Itogami? Điện thoại? Mình nói chuyện qua điện thoại với thằng ranh con này khi nào?
“Ai, thật là một con dã thú đáng thương, chỉ số thông minh nghèo nàn như vậy. Được rồi, cho ngươi chút nhắc nhở đi. Thuốc cuồng hóa, người ủy thác, Minamiya Natsuki, còn có cuộc điện thoại với đảo Itogami. Sao? Bây giờ đã nhớ ra chưa?”
Không kịp phẫn nộ, sau khi Ye Jian vừa nhắc nhở xong, Hazārofu rốt cục cũng nhớ ra được thân phận của thằng nhóc con này.
Thảo nào mình lại cảm thấy giọng nói của nó quen và có xúc động muốn bóp nát nó đến như vậy.
“Hóa ra là thằng ranh ghê tởm nhà ngươi! Tay sai của Kūgeki no Majo? Phá hư kế hoạch của bọn ta, còn tàn sát đồng bào của ta. Tốt! Tốt! Còn dám chủ động xuất hiện trước mặt ta, lá gan của ngươi thật lớn!”
Những luồng khí nóng tanh hôi phun ra từ trong cái miệng đầy răng nanh. Lần này, Hazārofu thật sự phẫn nộ, sự phẫn nộ tới từ bản tính mà không phải chỉ là một sự xung động nhất thời.
Bởi vì hắn đã biết rõ thân phận của Ye Jian.
Trong suốt thời gian qua, hắn đã nhận được không ít lời nhắc nhở và chỉ bảo của thú nhân quân sư, trong đó, có không ít là lời nhắc nhở về các thông tin tình báo, rất nhiều đều có đề cập tới Minamiya Natsuki và thằng nhóc ranh luôn luôn đi cùng với cô ả mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Đi khắp thế giới để đuổi giết đồng bào của mình còn không nói, giờ lại còn dám xuất hiện trước mặt mình. Nếu hắn còn nhẫn nại được nữa thì hắn tuyệt đối không phải là ‘Tử Hoàng Đệ’ Hazārofu.
“Hm? A ~, là do tên quân sư gọi ‘Das’ gì đó nói cho người về ta? Chứ bằng trí thông minh của ngươi… Chậc! Giống mới vừa rồi ta đứng ngay trước mặt ngươi, vậy mà ngươi còn không biết ta là ai.”
Lời của Ye Jian khiến cho hai anh em Kojou đang nấp sau lưng cậu nhịn không được mà muốn phì cười, chỉ là vừa nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của con quái thú khổng lồ, cả hai liền cười không nổi mà rụt cổ một cái; sau đó cả hai quyết định giữ im lặng, để cho nii-chan của mình tiếp tục giằng co với tên thú nhân.
“Cái gì!? Ngươi biết sự tồn tại của quân sư đại nhân!? Ngươi ————”
Trên gương mặt xấu xí của con quái thú lộ ra vẻ giật mình, điều này khiến cho Ye Jian hơi nhướng mày một chút. Con mẹ nó, đã xấu như vậy mà còn đưa cái mặt ra để hù người, còn làm biểu cảm phong phú tới như vậy, đây không phải là muốn ăn đòn sao?
“Nếu như ‘quân sư đại nhân’ trong miệng ngươi là cái kẻ có cái mũi buồn cười được gọi là ‘Das • Phillips’ thì, chắc là đúng rồi đấy.”
Ye Jian vừa nói xong, Hazārofu lập tức trừng lớn đôi mắt chó của mình.
“Ngươi… Thằng ranh nhà ngươi đã gặp quân sư đại nhân? Còn trốn được khỏi tay ngài ấy?”
“Haaa ~~, ngươi đang nói đùa chuyện gì đấy? Trốn? Ta? Ngươi có chắc là không nói ngược không? Cái tên bị ta đập cho thành cặn ấy ngay cả trốn cũng trốn không nổi.”
“Ách ——!” Giống như con vịt bị bóp cổ, trong miệng Hazārofu phát ra âm thanh vô cùng buồn cười.
Sau đó, chưa được vài giây, một tiếng cười vang đội đầy vẻ chế nhạo phun ra từ trong miệng của con quái thú, vang vọng khắp khu di tích: “Ha ha ha, đập thành cặn? Ngươi dám nói là mình đập quân sư đại nhân thành cặn? Ha ha ha ha, buồn cười quá! Ha ha ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất mà ta nghe được trong đời của mình. Ngươi dám nói mình đánh bại quân sư đại nhân…”
“À, không tin cũng không sao. Dù sao thì không sớm thì muộn, ngươi cũng sẽ phải tin thôi.” Nói với vẻ chẳng thèm để ý, Ye Jian nhìn Hazārofu như nhìn một kẻ đã chết, không đúng, hẳn phải là một con chó chết mới đúng. Cái thứ này coi như có bự hơn nữa thì cũng vẫn là chó thôi, đúng không?
“Tốt! Tốt! Ta thực muốn nhìn xem rốt cục thì thằng ranh con nhà ngươi lợi hại đến đâu. Chết đi!!! Bạo kích ——!!” Lớn tiếng cười nhạo, sau đó thần thái của Hazārofu bỗng nghiêm lại.
Sau đó, nắm đấm to như là bao cát của hắn lập tức vung về phía Ye Jian.
Sương trắng vốn đã trở nên mỏng manh của căn phòng lập tức bị thổi tan. Không khí vặn vẹo và phát ra một tiếng nổ trầm đục. Sau đó, quyền kích nặng hằng chục tấn của Hazārofu đã đánh tới trước mặt của Ye Jian.
Đối mặt với một quyền tựa như núi cao đang ập tới của đối phương, Ye Jian vẫn chỉ cười tủm tỉm và đứng im tại chỗ. Mãi tới khi nắm đấm của đối phương đã tới sát trước người, cậu mới thung dung mà giơ cánh tay giống như là chiếc đũa của mình lên và vỗ nhẹ.
“[ Phá Hoại ]!”
Hai chữ này thốt ra từ miệng của Ye Jian, ngay sau đó, đòn tấn công cuồng bạo của đối phương, dưới cái vỗ nhẹ của Ye Jian, liền ‘bịch’ một cái và biến mất sạch sẽ.
Lần này, Hazārofu không may mắn như lần trước. Lần trước, thứ tiếp xúc với Ye Jian chỉ là quyền kình cho nên Hazārofu không gặp vấn đề gì, thế nhưng lần này, chiêu thức Ye Jian trực tiếp vỗ vào tay của Hazārofu, cho nên, hậu quả dễ đoán.
Sức mạnh vô hình truyền vào trong nắm tay phải khổng lồ của Hazārofu; sau đó, ‘Bành ——!!’ một cái, toàn bộ nắm tay của Hazārofu nổ tung.