“… Natsuki-chan!”
Chỉ là nhỏ giọng kêu gọi, nhưng lại khiến cho lòng của Natsuki run lên.
Đường đường là Kūgeki no Majo, là Minamiya Natsuki khiến tuyệt đại đa số ma tộc phải sợ hãi, vậy mà trước tiếng hô nhẹ nhàng này, cô lại chỉ muốn rút lui.
“Cậu… Đừng có nói mấy câu ngu xuẩn buồn nôn kia với tôi!” Ánh mắt có chút lập lóe, Natsuki quát lên, chỉ là quát xong, Natsuki cũng cảm thấy là lời của mình có chút ngoài mạnh trong yếu.
“Tôi biết là với Natsuki-chan, nói gì cũng là dư thừa. Cô tôn thờ hành động là hơn hết, cho nên…”
Hai tròng mắt rừng rực lửa như đang muốn bốc cháy nhìn về phía Natsuki và bắn ra hai luồng hào quang yêu dị cực kỳ chói mắt. Ánh mắt nóng rực như muốn thực chất hóa này khiến Natsuki chợt có linh cảm không lành.
“Ba—Baka, ngươi muốn làm —— A… ~!?”
Hai mắt trợn lên. Kinh nghi, ngượng ngùng, tức giận… Đôi mắt xen lẫn vô số cảm xúc trợn tròn, không nháy lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai cách mình trong tấc gang. Tên này! Cái tên trứng thúi này, vậy mà không nói hai lời, liền hôn rồi!!???
Chẳng lẽ hắn không có chút lòng xấu hổ nào hay sao?
Bởi vì toàn bộ sức mạnh đều bị giam cầm, tứ chi lại một lần nữa bị những vầng sáng trắng buộc lại trên chiếc bảo tọa đã nằm ngang.
Vào giờ khắc này, Natsuki thật sự chỉ còn như một con búp bê hình người cỡ lớn, chỉ còn biết nằm im mặc cho người khác định đoạt.
Trải qua sự dày vò trước đó, rồi giờ lại bị thiếu niên mút lấy, quấn quýt, đảo quanh một cách bá đạo; Natsuki thật sự cảm thấy toàn thân đều tê dại. Cảm giác tê dại khác thường liên tục truyền tới từ trong cái miệng nhỏ đang bị bá chiếm, có lẽ giờ, đôi môi của cô cũng đã sưng đỏ rồi.
“Ưm ~~ Ô ~~~ Um ~~ Chụt ~~ .”
Tiếng môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, khiến cho người nghe cảm thấy đỏ bừng cả mặt, cứ liên tục vang lên từ trong miệng của hai người.
Lần này, điên cuồng hơn so với bất cứ mọi lần, cũng dài dằng dặc hơn tất cả những lần khác.
‘Nếu đã không thể nói, vậy dùng hành động để chứng minh.’ Mặc dù rất muốn lừa gạt chính mình, thế nhưng ở sâu trong lòng của Natsuki, câu trả lời này hiện lên rõ ràng hơn bất cứ lúc nào.
Nóng, rất nóng, nóng tới mức khiến cho cả thể xác, ý thức và linh hồn của Natsuki đều trở nên mơ hồ.
Cảm giác mông lung đầy say mê đang dần trở nên càng lúc càng sâu sắc. Trong đôi mắt của nữ phù thủy, bóng hình trước mặt dường như đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Bỗng nhiên, một luồng khí mát chợt đánh úp lại.
“A… Ô ~~~!?”
Cơ thể và ý thức đều run lên bần bật, Natsuki trừng lớn đôi mắt của mình một cách khó tin. Trong lúc nhất thời, cô thậm chí không biết mình nên làm gì.
Hắn… Hắn lại đem móng vuốt của mình mò vào trong váy!?
Cảm nhận được sự nóng rực truyền tới từ da thịt dưới bắp chân, những dòng điện li ti dường như chợt sinh ra và đánh thẳng vào lý trí của nữ phù thủy.
Đối với Kūgeki no Majo, Minamiya Natsuki, chuyện này quả thực là chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Đừng nói tới việc có ai dám vô lễ và mạo phạm cô tới mức này, dám táy máy trên người cô, coi như chỉ cần là một lời nói bất kính thôi, cô cũng sẽ cho đối phương sự khiển trách thích đáng.
Vậy mà bây giờ, tên trứng thúi này là chuyện gì? Hai người quả thực chẳng khác gì đôi tình lữ đang trong cơn cuồng nhiệt của tình yêu.
Theo cặp ma trảo trở nên càng lúc càng không kiêng kị mà lướt qua làn da mịn màng, trong lòng Natsuki dần dần sinh ra cảm giác sợ hãi và căng thẳng mà cô chưa bao giờ từng được nếm thử. Đúng vậy! Kūgeki no Majo sợ hãi rồi! Sợ hãi việc phải đối mặt với tình cảm mà mình luôn trốn tránh. Sợ hãi việc tiếp đó có thể sẽ xảy ra thêm những việc hổ thẹn mà cô không thể vãn hồi. Sợ hãi chính mình sẽ dần hãm sâu và đắm chìm trong đó không thể trồi lên được nữa.
Chẳng biết là vô tình hay cố ý, vào lúc này, những vầng sáng vốn trói buộc tay chân của Natsuki đột nhiên lặng yên biến mất.
Tự do đã trở lại. Thế nhưng, một nữ phù thủy mất đi sức mạnh thì có thể làm gì đây?
Sự chống cự và xua đuổi, càng chỉ như là cái đùa yêu giữa người thương với nhau. Bất đắc dĩ, đôi tay nho nhỏ cũng chỉ có thể siết chặt lại rồi dùng hết sức mà gõ gõ vào lưng của tên khốn kiếp.
Nhưng kết quả vẫn vậy, thậm chí thiếu niên càng làm quá đáng hơn. Hương thơm ngọt ngào chan chát bị thiếu niên điên cuồng cướp đoạt, ma trảo cũng không còn cố kỵ nữ mà xâm nhập sâu vào trong làn náy. Toàn thân cứng ngắc, nội tâm kéo căng, Natsuki cuối cùng cũng ý thức được là tối nay, mình đã không thể nào trốn tránh được nữa rồi, cũng đã không còn cách ngăn cản.
“Ngu… Ngốc…”
Thì thào mà lẩm bẩm cách xưng hô mà bình thường thích dùng nhất, tối nay, thật sự muốn giao tất cả mọi thứ của mình cho hắn sao?
Đang lúc Natsuki trở nên mê mang, tên khốn kiếp đang làm khó nàng cuối cùng cũng chịu thả môi ra. Khẽ dụi vào mặt cô, hắn nói: “… Natsuki-chan, ta thật sự, rất cao hứng. Vì em lại có tình cảm với ta. Từ nay về sau, em chỉ là ma nữ của riêng ra, được không nào? Vĩnh viễn, vĩnh viễn, chỉ làm ma nữ của Ye Jian ta!”
Kinh ngạc mà nhìn thẳng vào trong mắt của tên khốn kiếp, Natsuki không nói lời nào, chỉ lẳng lặng, lẳng lặng mà nhìn xem.
Rốt cục, đôi mắt màu úy lam nổi lên ánh nước lóng lánh, nàng không nói chuyện, chỉ chậm rãi nhắm lại đôi mắt đẹp của mình.
Dù cho vẫn chưa thật sự sẵn sàng, dù cho nội tâm vẫn còn rất hỗn loạn, dù cho vẫn không biết phải làm sao để đối mặt, thế nhưng, vào ngày lễ đặc biết này, có lẽ, có lẽ nàng có thể cho phép mình hơi thư giãn một chút.
Về phần cái tên trứng thúi này, nhìn hắn đáng thương như vậy, hơi bố thí một chút phúc lợi, coi như là ban thưởng đi.
Natsuki biết rõ, cơ thể này thỉ là thân ảo ảnh được cô tạo ra từ ma lực, dù rằng nó không khác gì mấy so với bản thể, dù rằng nó thật sự sinh động, thế nhưng, cuối cùng thì ảo ảnh vẫn là ảo ảnh, không thể nào đại biểu cho chân thân của cô đang ngủ say trong Prison Barrier.
Và dường như, nhìn thấu được cách nghĩ của cô, thiếu niên lặng lẽ cúi đầu xuống, và nụ cười mang theo âm thanh tựa như ác ma của thiếu niên truyền vào tai của cô.
“Ta biết đó nha, Natsuki-chan! Dù hiện tại chỉ là phân thân của em, nhưng em cứ yên tâm đi, vì em đã đáp ứng ta, trở thành ma nữ tư nhân của Ye Jian này, cho nên, không sớm thì muộn, ta cũng sẽ đưa em ra khỏi đó, để khiến cho em thật sự trở thành người của ta.”
A? Cái gì!? Cái tên khốn kiếp vô liêm sỉ này? Ai đồng ý chứ? Mình chẳng qua chỉ là ————
“Natsuki-chan, trong lòng em vẫn còn một gút mắc chưa giải đúng không?”
Nao nao, Natsuki lại mở mắt mà nhìn về phía tên khốn kiếp.
“Đừng hỏi ta rằng tại sao ta biết rõ điều đó. Ta biết rõ tất cả mọi thứ về em, rõ hơn cả chính em hiểu về mình, bởi vì em, thuộc - về - ta. Tất cả mọi thứ của em đều thuộc về ta, kể cả sự đau đớn, nỗi mất mát, trách nhiệm và vướng mắc trong lòng của em, cũng thuộc về ta.”
“Ngươi là baka sao?”
“Ha ha ha, tốt! Nếu vậy, giao ước cùng nhau đi! Khi Natsuki-chan chính thức giải trừ gút mắc đó, ta sẽ mang em ra khỏi Prison Barrier. Lúc đó, ta nghĩ chắc em sẽ không cự tuyệt ta nữa chứ?”
Lời nói dù rất nhẹ nhàng, thế nhưng đôi mắt đó lại như đã nhìn thấu tất cả tâm tư tình cảm của Natsuki.
Ngay cả nơi lẩn tránh cuối cùng cũng bị tên khốn kiếp này phát hiện ra rồi sao?
Thẫn thờ trong chốc lát, sau đó, Natsuki sâu kín thở dài. Muốn gì cũng được, tùy hắn đi! Khúc mắc đó, nếu như thật sự dễ giải quyết như vậy, cô cũng không cần phải khốn nhiễu suốt bao nhiêu năm. Cũng tốt, cũng tốt, nếu hắn giải quyết được, vậy theo hắn đi.
“Được! Cứ quyết định như vậy!”
Tự tiện hạ quyết định, tên này vẫn khốn kiếp như vậy.
“Nếu vậy kế tiếp, khà khà, mặc dù không thể làm gì với chân thân của Natsuki-chan, nhưng giờ, tối thiểu thì cơ thể này cũng là của Natsuki-chan nha. Ừ, không bằng coi nó thành em gái sinh đôi của Natsuki-chan đi. Đêm dài đằng đẵng, ta không khách khí nữa.”
“Cái ————!?”
Còn chưa kịp phản ứng thì, trong ánh mắt khó tin của Natsuki, bộ đầm gothic của cô đã hóa thành vô số hồ điệp đang bay múa. Cơ thể trắng nõn như ngà voi phối hợp với bộ nội y thành thục không hợp với tuổi không hề giữ lại mà hiện ra trước mắt ma vương.
Mất đi sức phản kháng, tối nay, yêu tinh nhất định chỉ có thể là mỹ thực của ma vương điện hạ.