Trong căn phòng xa hoa được hương khí vây quanh, bầu không khí lúc này có chút cứng lại.
Ngồi trên ngự tọa quen thuộc của mình, Kūgeki no Majo, yêu tinh bóng đêm trong bộ váy gothic loli đen tuyền, hiện đang diện mục hàm sương, mặt không chút thay đổi mà nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang đứng trước mặt. Đôi mắt của cô tràn đầy phẫn nộ.
“PA ~ !”
Trong không khí im lặng mà cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng đó, một tiếng vang thanh thúy chợt phát ra, và một cặp văn kiện có bìa màu xanh nước biển bị nữ phù thủy nện xuống mặt bàn. Cú đập mạnh tới mức khiến chiếc bàn rung lên, vài giọt hồng trà không giữ được mà sóng sánh văng ra khỏi tách trà đang để trên bàn.
“Ngươi không có gì muốn giải thích cho ta sao?”
Giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng lại tạo ra một áp lực vô hình khiến người nghe cảm thấy nghẹt thở, tựa như sự bình tĩnh trước khi bão tới.
“Chuyện này…”
“Thật lợi hại! Giết sáu mươi bảy người, hai gia tộc thuộc ban trị sự hầu như bị nhổ tận gốc, toàn bộ đảo Itogami bị quấy tới lòng người bàng hoàng. Không những vậy, còn giết cả thân vương của tộc người sói, ngay cả ta cũng phải phục ngươi rồi, công ma quan Ye Jian.”
Ánh mắt sắc như gươm bắn ra từ đôi mắt của nữ phù thủy và bay thẳng về phía Ye Jian. Lúc này, khí thế của nữ phù thủy trở nên nặng nề và tĩnh mịch tựa như một ngọn núi lửa sắp bộc phát.
“Cũng đúng, dù sao công ma quan Ye Jian mạnh như vậy, thực lực siêu phàm, muốn làm gì mà không được, cần gì phải báo cáo với ta đây? Ta cảm thấy từ giờ về sau, ngươi cũng không cần ở đây làm gì nữa, cũng đừng tới trường làm giáo viên làm gì, chức công ma quan cũng đừng làm.”
“Được rồi, tôi thừa nhận là có lỗi khi không nói trước với cô, nhưng cái gì cũng từ từ chứ, Natsuki-chan. Coi như tội phạm cũng còn có quyền bào chữa, huống hồ chúng ta ————”
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Tiếng quát lạnh lẽo của nữ phù thủy cắt đứt lời giải thích của Ye Jian, vào thời điểm này thì Natsuki quả thực không khác gì một mẫu dạ xoa đang nổi cáu.
“Hiện tại, lập tức, chuyển ra ngoài! Về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta. Đỡ cho Minamiya Natsuki này làm hỏng kế hoạch của ngươi!”
Lời tuyên bố đầy lạnh lùng cho thấy tâm trạng của nữ phù thủy vào lúc này. Cô hoàn toàn không nói giỡn, cô giận thật rồi.
Thấy thái độ của nữ phù thủy như vậy, Ye Jian cũng chỉ biết cười khổ. Quả nhiên, dù đã biết là Natsuki-chan sẽ nổi giận vì chuyện này, chỉ là không ngờ phản ứng của cô lại kịch liệt như vậy, hoàn toàn vượt quá dự tính của Ye Jian.
Sờ mũi một cái, Ye Jian đứng lên khỏi chiếc ghế salon.
Cộp… Cộp… Cộp…
Chỉ vài bước chân, cậu đã tới trước mặt chiếc ngự tọa mà nữ phù thủy đang ngồi.
“Còn muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì.”
“Vậy còn không mau ———— Ngươi…ngươi làm gì!? Thả tay ra!? Baka! Ngươi —— A… Ô ô ~~~!”
Gần như thô bạo, Ye Jian bổ nhào lên người của nữ phù thủy, trực tiếp dùng miệng để khóa kín đôi môi nhỏ của thiếu nữ.
Giãy giụa! Không giống như trước, lần này, Natsuki điên cuồng giãy giụa, thậm chí, ngay cả ma lực cũng bắt đầu bùng lên từ trên người của Natsuki.
Thế nhưng, Ye Jian tuyệt đối sẽ không cho nữ phù thủy cơ hội để phản kháng. Ánh sáng màu trắng noãn nhanh chóng tuôn ra từ trên người của Ye Jian và bao trùm lấy cả hai, chưa đầy một phút, nữ phù thủy đang giãy giụa đã nhanh chóng xụi lơ xuống như không còn chút sức lực nào. Chỉ là, đôi mắt màu xanh thẳm kia thì vẫn vậy, vẫn nhìn hằm hằm vào Ye Jian với vẻ tức giận vẫn chưa hề nguôi.
Lần này, dù có bị làm chuyện xấu hổ đi nữa thì cô cũng sẽ không tha thứ cho hắn. Bởi vì, trong lòng của cô đang phi thường khó chịu, phi thường khó chịu.
Ye Jian, sau khi thấy nữ phù thủy đã mất đi sức phản kháng, cậu mới ngừng nụ hôn lại. Khẽ thở dài, cậu bế Natsuki lên đùi mình và ngồi xuống chiếc ngự tọa.
Nhìn vào mắt của Natsuki, cậu nhẹ giọng nói: “Đám người đó vốn chỉ là một lũ sâu mọt, giải quyết sớm thì càng thêm yên tâm. Về phần lũ người sói kia thì do chúng tự mình tìm tới cửa, nếu không phải do chúng có ý đồ dùng Kanon, Nagisa, Asagi, v… v… để uy hiếp ta, ta cần gì phải làm vậy? Ta cũng chẳng muốn gây rắc rối cho em, nhưng chuyện là phải vậy. Em cũng như mấy con bé, đều là người của ta, là bảo vật của ta. Bảo vật của ta, không ai được quyền chạm tới, cho nên, chúng đáng chết, ta giết chúng, chỉ vậy thôi. Em cần phải giận như vậy sao?”
Không nịnh nọt, không biện giải, Ye Jian chỉ bình tĩnh mà nói, như đang tường thuật lại một chân lý hiển nhiên. Cậu cũng biết rằng việc mình làm thật sự hơi quá; quá khi đã tự làm mọi chuyện mà không thông báo gì với Natsuki. Chỉ là trong mắt cậu, việc cậu làm lần này chỉ như một việc làm đơn giản và hiển nhiên; cũng như việc đói ăn cơm, khát uống nước; cho nên cậu mới không thông báo cho Natsuki. Chỉ không ngờ là lần này cô lại giận tới như vậy, điều này thật sự ngoài dự tính của cậu.
Vốn dĩ, sau khi nói những lời này, Ye Jian tưởng Natsuki sẽ nguôi giận. Thế nhưng, không, biểu lộ trên gương mặt nhỏ của Natsuki vẫn không có gì thay đổi.
“Vậy thì sao?”
Câu trả lời của nữ phù thủy khiến Ye Jian khẽ nhíu mày. Phản ứng này của Natsuki thật sự nằm ngoài dự tính của cậu. Không đúng nha, Natsuki mặc dù duy ngã độc tôn, ngạo kiều chí thượng, nhưng cô không phải là người không thèm nói lý lẽ. Sao phản ứng của cô lúc này lại…
“Cút khỏi người ta ngay! Sau đó mang đồ đạc của ngươi, từ nơi này, cút ra ngoài! Về sau đừng để ta phải nhìn thấy ngươi thêm một lần nữa.”
Vẫn quyết tuyệt và lạnh lùng như vậy, dường như không hề muốn cho Ye Jian có bất cứ cơ hội để sửa đổi hay biện bạch nào. Phản ứng kịch liệt này của nữ phù thủy khiến Ye Jian cảm thấy có phần kinh nghi. Chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên Natsuki lại trở nên bướng bỉnh như vậy?
“Còn không mau cút ra ngoài! Ngươi còn muốn ở đây tới lúc nào? Chỗ này của ta không chứa nổi nhân vật lớn như ngươi đâu.”
‘Hửm? Cách nói này…’ Nhướng mày, Ye Jian đột nhiên thấy là lạ. Câu nói vừa rồi của Natsuki, nghe thì có vẻ lạnh lùng và vô tình, nhưng không hiểu tại sao, Ye Jian lại đột nhiên cảm thấy có gì đó… khang khác? Giống như là… đang… oan ức?
Oan ức? Nghĩ tới từ này, ánh mắt của Ye Jian trở nên có chút quái lạ.
“Kia… Natsuki-chan, em đang thấy… oan ức sao?”
Thử nhỏ giọng hỏi lại, nhưng ngay lập tức, phản ứng của nữ phù thủy khiến Ye Jian sững sờ.
“Câm miệng! Lập tức cút ra ngoài cho ta! Ta không muốn nhìn thấy sắc mặt buồn nôn này của ngươi thêm nữa!!”
Thật sự đoán trúng? Nhưng mà không đúng, đường đường là Kūgeki no Majo, Minamiya Natsuki sao lại cảm thấy thấy oan ức chỉ vì chuyện nhỏ này? Với lại, Natsuki-chan cảm thấy oan ức vì cái gì?
Đầu óc không ngừng vận chuyển; cuối cùng, Ye Jian có vẻ như, đại khái, có lẽ là, đã tìm ra được một nguyên nhân.
“Natsuki-chan, đừng nói là, em oan… Em tức giận chỉ là vì ta không chịu nói sớm chuyện này cho em nhé?”
Quả nhiên, câu này vừa nói xong, đôi mắt màu úy lam lập tức lóe lên một cái, giọng của Natsuki cũng trở nên có chút kích động.
“Cút!!!!! Baka! Ngươi lợi hại như vậy, còn ở chỗ này làm gì? Cút!!!”
“Khục!”
Một mũi tên, trúng ngay hồng tâm.
Ra là vậy, hóa ra là Natsuki đang giận dữ, à không, giận dỗi cậu chỉ vì chuyện này. Thật đúng là…
Trong lòng thầm buồn cười, Ye Jian bỗng nhiên không kìm được mà cảm thấy vui vẻ.
Có thể không vui vẻ sao? Nếu đổi lại là trước kia, Natsuki đừng có nói là giận dỗi; cô còn bằng buồn lãng phí cảm xúc của mình vì những việc như thế này. Nhưng giờ cô lại để ý, thậm chí kích động tới như vậy, rất hiển nhiên là vì trong chuyện này, có dính líu trực tiếp tới tên trứng thúi là cậu.
Nếu không lo lắng, không để ý, không quan tâm, không yêu thích, Natsuki đời nào lại giận dỗi, thậm chí là cảm thấy oan ức vì cái chuyện như thế này? Có thể nói là càng tức giận, càng oan ức, vậy thì điều đó càng chứng tỏ rằng tình cảm của Natsuki dành cho cái tên trứng thúi là cậu càng sâu. Đây quả thực là chuyện khiến cậu không thể không đắc ý, không thể không vui vẻ.
“Ha ha ha, Natsuki-chan, thật không ngờ em lại để tâm ta đến như vậy! Ha ha ha, thật quá cao hứng! Được rồi! Được rồi! Ta hứa, từ giờ về sau, ta tuyệt đối sẽ nói cho em biết ngay khi chuyện vừa xảy ra. Chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa, vậy được chưa, nữ hoàng của ta? Sao? Vẫn còn đang nổi cáu với ta sao?”
“Cáu cái đầu của ngươi! Cút! Cút ngay! Ta không muốn nhìn thấy cái bản mặt của cái thằng ngu nhà ngươi.”
Bị nói trúng tim đen, nữ phù thủy quát lên, chỉ là trong giọng nói của cô, ai cũng có thể nghe ra được rằng cô đang bối rối.
Đây quả thực là… Quả hợp với ý của ma vương đại nhân.
“Cái này thì khó mà chiều ý em được rồi, nữ hoàng của ta. Dù sao chúng ta, cái cần làm cũng đã làm, không nên làm cũng đã làm. Về sau, Natsuki-chan là người của ta rồi, ta sao có thể nỡ lòng để em rời khỏi ta chứ? Ha ha ha ha ha!!!!”
“Ngươi ————”
Không được! Nữ phù thủy muốn nổi đóa!
Vì vậy, không nói hai lời, Ye Jian lại lập tức cúi đầu xuống và ngậm chặt lấy đôi môi nhỏ anh hồng của nữ phù thủy. Chỉ phút chốc, trong phòng tràn ngập ý xuân.