“… Khục! Chuyện này.. Tôi thấy như vậy không tốt đâu.” Nói xong, Ye Jian có chút lúng túng mà sờ mũi một cái.
“Có sao đâu mà? Nếu là Ye-sensei, mọi người đều không ngại gì hết, đúng không?
“Đương nhiên! Đương nhiên! Chẳng bằng nói là thật tốt quá. Rốt cục người ta cũng có cơ hội để trình diễn cho Ye-chan thấy phong thái xinh đẹp của người ta.”
“Mồ ~ ! Sớm biết như vậy người ta đã mang theo đồ bơi quyết thắng ở nhà tới rồi. Đồ bơi ở trường chẳng đẹp gì cả.”
“Ai nói thế ~? Đồ bơi một mảnh của trường mới là tuyệt nhất. Ye-chan nhất định sẽ thích.”
“Hầy ~, sao các cậu ngốc như vậy? Đồ bơi một mảnh thì có can hệ gì ~? Tới lúc đó nếu muốn thì mặc lớn mật một chút không phải là được rồi sao?”
“Đúng, chỉ cần chủ động tấn công, cho dù là Ye-sensei cũng không thể đỡ được sự quyến rũ của tớ.”
Nhìn đám nữ sinh ở dưới bảy mồm tám lưỡi mà bàn luận tới khí thế ngất trời, Ye Jian thật sự cảm thấy cái đầu to như cái đấu. Nữ sinh bây giờ cũng quá dạn dĩ, quá trắng trợn đi. Mới trung học thôi mà đã như vầy, chờ lớn thêm chút nữa thì ai mà chịu cho nổi?
Ye Jian hơi ngại ngùng và xin lỗi mà nhìn về phía Asagi, người đang vô cùng bất mãn mà khoanh tay trước ngực và ngồi trong góc khuất; kết quả, đáp lại cậu là một tiếng hừ lạnh. Cười khổ, Ye Jian quay lại nhìn Julia, sau đó cậu lập tức cảm thấy nhức đầu; từ nãy tới giờ, con bé vẫn cứ luôn nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt; là chân chính không chớp mắt, thậm chí rời mắt khỏi người cậu lấy một giây cũng không.
Thật là, đều là những cô bé khiến người ta đau đầu.
Lại nói, tình huống hiện giờ rốt cục đầu đuôi là như thế nào?
À, nói chung thì phải bắt đầu từ buổi sáng hôm nay.
Cả trường trung học Saikai đều biết rằng, lớp 2-B là lớp do Ye Jian làm chủ nhiệm, tuy là bị ‘ép’; ngoài ra lớp còn có hai phó chủ nhiệm là Natsuki, cô cũng đồng thời là giáo viên Anh Ngữ, đồng thời còn có một phó chủ nhiệm khác, cũng là người quen của Natsuki và Ye Jian.
Sasasaki Misaki, hiện tại thì cô cũng đã là đồng nghiệp của Ye Jian bất kể là với tư cách một công ma viên chức hay là một giáo viên. Giống như lời Misaki đã nói lúc trước, đầu năm học này cô đã bắt đầu nhận chức giáo viên dạy thể dục thứ hai trong trường trung học Saikai cấp 2, đồng thời cô còn giữ chức giáo viên y tế.
Từ khi Misaki trở thành giáo viên thể dục thứ hai của trường, việc dạy thể dục cũng bắt đầu được chia đều cho cả Misaki lẫn Ye Jian. Ye Jian thì dạy khóa thể dục cho các nam sinh; còn Misaki thì phụ trách dạy bơi lội, thể thao, cùng khóa bảo vệ sức khỏe cho các nữ sinh, ngoài ra cô còn chịu trách nhiệm cho các CLB nữ.
Cho nên đáng lý ra, ngày hôm nay thì người phải đứng ở đây để dạy các nữ sinh phải là Misaki. Chỉ là hôm qua, Misaki nhận được nhiệm vụ, đoán chừng phải hai ngày nữa mới có thể trở về, cho nên Ye Jian buộc lòng phải đứng lớp thay cho Misaki vào hôm nay. Phải nói là được tôn sùng quá cũng không tốt, bởi khóa học hôm nay đáng lẽ ra có thể dồn tới hết ngày mai chờ Misaki về cũng được.
Chỉ là, ai ở trong trường mà không biết Ye Jian là giáo viên thể dục? Nếu Misaki-sensei vắng, vậy Ye-sensei thay thế cũng là chuyện đương nhiên không phải sao? Cho nên, khi nhận được thông báo là Ye Jian có thể sẽ dạy thay, toàn bộ các nữ sinh đều vô cùng nhiệt tình mà bỏ phiếu thuận, không có một người bỏ phiếu trắng chứ đừng nói là phiếu chống. Thậm chí các nữ sinh còn cực lực yêu cầu Ye-sensei phải dạy thay, cho nên nhà trường cũng đành phải đồng ý.
Kết quả là giờ, Ye Jian phải đứng ở đây. Dù sao thì cậu là giáo viên thể dục, dạy thể dục cũng là bình thường, đúng không? Hơn nữa cũng chỉ là dạy bơi lội thôi, cũng không phải là giáo dục giới tính hay bảo vệ sức khỏe, không có gì lớn.
“Được rồi, mấy đứa! Hôm nay không phải chỉ có lớp mấy em thôi đâu. Tôi nhớ là lớp 1-B hôm nay cũng học chung với các em đúng không?”
Đây là do trường học sắp xếp. Bởi vì bình thường Ye Jian chẳng bận tâm đến những chuyện này, nên bây giờ vừa vặn đụng phải tình huống này, cậu cũng đành chịu.
“Uh, hôm nay các học muội lớp 1-B học chung với tụi em. A, đúng! Tớ nhớ lớp 1-B có hai học muội siêu cấp xinh đẹp, hơn nữa còn có quan hệ phi thường thân mật với Ye-sensei đó. Mình nghe nói là Kanon-chan của lớp B bình thường luôn gọi Ye-sensei là ‘Ye-ji’; còn chuyển giáo sinh mới tới nữa, gần đây mỗi ngày đều tới trường chung với Ye-sensei, lúc tan học thì cả hai còn đi chung với nhau về nhà luôn.”
“À? Chuyện này là thật sao? Chuyển giáo sinh mỗi ngày đều đến trường chung với Ye-sensei, còn cùng nhau về nhà?”
“Nói mới để ý, hình như hôm Chủ Nhật vừa rồi, mình có nhìn thấy Ye-sensei và học sinh chuyển trường đi chung với nhau, chỉ là vẫn có một cô bé khác đi cùng.”
“Đúng! Đúng! Mình cũng thấy. Hôm nào mình cũng thấy có một nữ sinh đeo cái hộp đen đi sau lưng cùng Ye-chan.”
Không biết là ai mở đầu, lớp học càng trở nên càng rối loạn hơn rồi. Các nữ sinh đều là sinh vật chỉ cần chụm ba cái lại là có thể thành cái chợ, huống hồ gì lúc này, chuyện được bàn tán lại là bí mật có liên quan tới hoàng tử của học viện Saikai.
Đối với tình huống này, nữ sinh có thể giữ được sự bình thản cũng chỉ có Julia, còn nữ sinh bị tác động nhiều nhất phải nói tới Asagi.
Về Julia thì không cần nói nhiều, chưa xét tới tính cách, chỉ riêng việc là người trong cuộc cũng đã đủ để cô bé không cần thể hiện ra sự tò mò. Dù sao thì chủ nhật vừa rồi, người đi cùng với Ye Jian và nữ sinh chuyển trường chính là Julia.
Về phần Asagi, lúc này thì thiếu nữ đã hoàn toàn đứng ở sát biên giới của sự bộc phát, có thể nói là cảm giác giận dỗi và oan ức của cô bé đã sắp biến thành thực chất.
Mặc dù đúng là Asagi có hơi biết một chút về Ye Jian, thế nhưng những chuyện mà các nữ sinh vừa nói, cô bé hoàn toàn không biết, thậm chí chưa từng nghe, có thể nói là hoàn toàn bị mơ mơ màng màng, tựa như một con ngốc vậy.
Càng nghe, càng nghĩ, Asagi-chan càng cảm thấy tức giận cùng oan ức.
Đôi mắt hồng bảo thạch gắt gao mà nhìn trừng trừng về phía Ye Jian, quả thực như muốn ăn tươi nuốt sống.. Ầy, nói ăn tươi nuốt sống thì hơi quá, nhưng quả thực là vô cùng có tính uy hiếp, cứ như là đang muốn nói: ‘chút nữa mà không giải thích cho rõ ràng thì đừng hòng người ta để yên.’. Quả thực cứ y như là một oán phụ nhỏ thích ăn giấm chua vậy.
“Khụ, khụ! Tốt rồi! Đừng có ở đó mà nói lung tung nữa, mau vào sân vận động mà thay quần áo đi. Thật đúng là đám nha đầu nhiều chuyện.”
Bị Ye Jian cảnh cáo như vậy, các nữ sinh lập tức cười hì hì mà tản đi.
Rất nhanh, toàn bộ phòng học cũng chỉ còn có Ye Jian, cùng với hai nữ sinh xinh đẹp nhất.
Ôm ngực, quay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt giận dỗi: Asagi; cùng với bưng mặt, tựa trên bàn, lẳng lặng mà đưa mắt nhìn cậu: Julia.
“Hai đứa! Hai đứa cũng mau đi thay đồ đi, sắp học rồi.”
Nghe Ye Jian nói như vậy, Julia rất nghe lời mà đứng dậy. Lại nhìn Ye Jian một cái thật kỹ, sau đó cô bé cầm lấy cặp của mình và đi về phía sân vận động.
Về phần cô bé Asagi thích ăn giấm chua…
“Giận rồi?”
“Hừ! Rốt cục vừa rồi bọn họ nói có thật hay không? Giữa anh và học sinh chuyển trường rốt cục là có chuyện gì? Hai người thật sự ở chung? Ngay cả học sinh trung học cấp hai mà anh cũng không buông tha. Lúc trước là Kanon với Nagisa, giờ lại là học sinh chuyển trường, anh ————”
‘PA ~~’ một cái, bàn tay của Ye Jian đã đặt lên đầu của Asagi.
“Con bé này, nghĩ lung tung cái gì? Thật thua em rồi đấy, Asagi. Chuyện bà tám người ta nói mà em cũng tin? Nếu như tôi mà thật sự là người như vậy, cả học sinh trung học cũng không tha, vậy thì em sớm đã bị tôi ăn sạch sành sanh rồi. Còn ở đó mà ngồi đây nguyên si như vầy? Cái con bé này, thiệt tình ~~~”
“Cái —— ! Anh… Anh nói gì đó!!? Đồ giáo viên biến thái!!!”
‘Rõ ràng bình thường chả thèm coi trọng người ta chút nào…’ Khuôn mặt đỏ lên như trái táo chín, hai má nổi lên ánh ráng chiều, Asagi nhỏ cúi gằm mặt xuống, dùng âm thanh mà chỉ có mình mới nghe được để nỉ non.
“Em vừa nói gì thế?”
“Không có gì! Thả người ta ra! Tóc đều bị anh làm rối tung lên hết rồi. Giờ người ta phải đi học, thả người ta ra. Anh là đồ giáo viên biến thái. Còn nữa, chuyện này chưa xong đâu. Sau khi tan học tới phòng học mỹ thuật, em chờ ở đó.” Gần như là đánh cược hết tất cả dũng khí, Asagi sau khi nói xong những lời này thì đỏ cả mặt và xông ra ngoài.
“Này, chờ một chút! Không phải nên là phòng học âm nhạc sao? Tại sao lại là phòng học mỹ thuật?”
“Hả?”
“Bình thường dựa theo bài bản thì không phải là phòng âm nhạc mới là nơi xảy ra chuyện gì đó giữa nữ sinh với thầy giáo sao?”
Sững sờ một chút, sau đó, Asagi lập tức hiểu được ẩn ý của câu nói này. Ngay lập tức, cô bé đỏ tía cả mặt mà gắt một tiếng đầy xấu hổ rồi lập tức co giò chạy bán sống bán chết.
“Haizz, thiệt là. Bé gái bây giờ, sao đều dạn dĩ, táo bạo với chủ động tới vậy? Chẳng lẽ mình out rồi sao?” Lắc đầu, Ye Jian cũng rời phòng học và đi về phía khu vực sân vận động.
Chỉ là điều, như có như không, ánh mắt của cậu hơi lướt về phía cây cổ thụ bên ngoài cửa sổ một cái. Ở đó, có một con chim, dường như đang nghiêng đầu, lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào những việc đang xảy ra trong phòng học.
“… Loại đồ chơi nhỏ này, là ai nhỉ?” Nói xong, Ye Jian rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.