“Ơ, không nghĩ tới Asagi lại tới sớm trước tôi nha.”
Đẩy cánh cửa của phòng mỹ thuật ra, Ye Jian nhìn thấy thiếu nữ có mái tóc dài màu ong mật, Asagi Aiba, đã sớm có mặt ở trong phòng và đang đứng bên cửa sổ.
“Là anh tới quá muộn, người ta đã đợi gần nửa tiếng rồi.” Phàn nàn một câu, Asagi vô cùng bất mãn mà xụ mặt với Ye Jian, “Em còn tưởng là anh không thèm tới chứ? Giống như đi về cùng chuyển giáo sinh năm nhất hay gì đó, chắc vui hơn nhiều việc tới đây đúng không?”
Giọng nói vô cùng u oán, hiển nhiên là tâm trạng của Asagi đang rất tệ.
“Chà, tôi cũng muốn làm vậy lắm. Nhưng ai bảo đã hẹn với em trước nên cũng đành phải để cho Yukina tự về nhà một mình vậy. Hứa với Asagi rồi thì bất kể như thế nào cũng phải tới gặp em trước rồi mới tới những việc khác, đúng không?”
“Ai mà tin chứ? Anh chỉ biết dẻo mồm. Được rồi, không nói nhiều nữa! Nói chung, anh ngồi xuống đó trước đi.” Tức giận mà chỉ về phía chiếc ghế gần Ye Jian, Asagi bĩu môi, chỉ là ánh mắt của cô bé khi nhìn Ye Jian đã trở nên hòa hoãn không ít.
“Ngồi ở đây? Em muốn tôi ngồi ở đây để làm gì? Chẳng lẽ muốn tôi làm người mẫu?” Nhìn dụng cụ vẽ tranh mà Asagi đang cầm, Ye Jian hỏi lại.
“Thì sao? Không muốn?”
“Cũng không phải là không muốn, nhưng mà tiền người mẫu của tôi cao lắm đó. Muốn tôi làm người mẫu cho em, vậy em đã chuẩn bị xong tinh thần để trả nợ chưa?”
Nhếch miệng cười, Ye Jian nửa thật nửa đùa mà vươn tay về phía Asagi. Kết quả là Asagi vừa nghe được thì lập tức dựng thẳng lông mày, giơ tay vỗ mạnh vào tay của Ye Jian một cái rồi nũng nịu nói: “Ai mà thèm! Nếu không phải là vì người ta không tìm được mô hình nào tốt, ai mà thèm tìm một giáo viên biến thái như anh làm người mẫu.”
“Tôi mặc kệ chuyện đó. Tôi chỉ cần biết là xưa nay tôi không bao giờ làm không công. Nếu không trả công, vậy tôi từ chối.”
Nghe được những lời này của Ye Jian, trong lòng Asagi nhịn không được mà cảm thấy vô cùng oan ức. Chỉ là xưa nay, tính của Asagi vốn quật cường, nên cô bé tuyệt đối sẽ không để mình lộ ra vẻ yếu ớt. Thở phì phò mà quay đầu sang hướng khác rồi hừ lạnh, rất rõ ràng, giận dỗi rồi.
“Nếu không thì vậy đi, Chủ Nhật này tôi tới nhà của Asagi một chút. Tới lúc đó Asagi tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho tôi, vậy được chứ?”
“Cái gì?”
Bởi vì giật mình, giọng của Asagi chợt trở nên cao vút. Asagi hoàn toàn không ngờ được là Ye Jian lại dám đưa ra yêu cầu to gan tới như vậy.
“Tại… Tại sao người ta phải nấu cho anh ăn chứ?! Anh…”
“Tốt, quyết định vậy đi! Lần này xem như là tôi ra máu nhiều một chút, nếu là người khác, đừng có nói là một lần, 1000 lần tôi cũng chẳng thèm đáp ứng.” Ye Jian không cho Asagi có cơ hội để từ chối, cậu tự động hạ quyết định thay cho Asagi rồi bắt đầu ngồi lên ghế mà gác chéo chân lên.
“Đừng có lúc nào cũng tự ý quyết định, người ta còn chưa đáp ứng chứ? Với lại, anh cũng không phải là minh tinh gì, tại sao người ta phải trả tiền người mẫu cho anh? Bình thường lúc nào cũng đi chung một chỗ với chuyển giáo sinh, tại sao không thấy anh yêu cầu chuyển giáo sinh chuyện gì?”
Nói qua nói lại, cuối cùng vẫn nói tới trên người của Yukina, Ye Jian không khỏi than thở. Xem ra con bé Asagi thật sự rất bất mãn với Yukina à.
“Trước chưa nói tới việc tôi lúc nào cũng đi chung với Yukina là thật hay giả. Cứ cơi như là thật, vậy em dựa vào đâu để khẳng định là tôi không đòi thù lao từ con bé?”
Lập tức, Asagi nghẹn lời.
Sau đó, giống như bởi vì không giải thích được mà thẹn quá thành giận, Asagi hừ lạnh một tiếng, sau đó tiêu sái mà đi tới trước tấm vải vẽ tranh sơn dầu, rồi cầm bút lên.
Thấy Asagi lại bắt đầu giận lẫy, Ye Jian khẽ bật cười rồi nói: “Ha ha, cứ coi như là tôi muốn tìm một lý do để tới nhà của Asagi đi, vậy được chưa?”
“Người ta vẫn chưa đồng ý chuyện đó đâu! Tới lúc đó bị sập cửa vào mặt thì người ta cũng mặc kệ.”
“Chuyện đó thì chắc không rồi, chẳng lẽ em quên mất nee-chan của mình sao? Tôi nghĩ chị ấy sẽ rất vui vẻ mà hoan nghênh tôi đó.”
Lại là một sự thật không có biện pháp phủ nhận, Asagi chỉ có thể nén giận mà dùng sức để tra tấn cây bút vẽ và tấm vải sơn dầu. Ngồi ở đối diện, Ye Jian hoàn toàn không thể nhìn thấy được là Asagi đang vẽ gì, thế nhưng từ cách vung bút lung ta lung tung của Asagi lúc này, cậu có thể đoán chừng được là con bé đang vẽ một con yêu quái trừu tượng nào đấy chưa từng xuất hiện trên thế giới.
Cứ như vậy, phòng học mỹ thuật tạm thời lâm vào bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn có tiếng vẽ tranh là còn vang lên rõ ràng.
“Vẽ xong chưa? Sao tôi cảm thấy hình như em không phải là đang vẽ tranh mà là đang tra tấn cây bút vậy?”
“Làm người mẫu thì đừng có nói nhiều, ảnh hưởng người ta.” Tâm phiền ý loạn mà nhíu nhíu mày, Asagi tức giận nói.
Nhìn vẻ mặt của Asagi, Ye Jian cũng chẳng đoán được là trong lòng của cô bé đang nghĩ lung tung điều gì.
Lại thêm một lát, Asagi rốt cục cũng dừng việc vẽ tranh lại, sau đó ủ rũ cúi đầu mà phàn nàn: “Hoàn toàn vẽ không được! Mới học trung học thôi, tại sao lại muốn người ta phải vẽ thứ khó như là chân dung chứ? Thiệt tình!”
“Hey, vậy ý của em là ngồi vẽ cả buổi mà em vẫn chưa vẽ được gì hết? Wao! Trên đời này thậm chí lại có việc mà cả Asagi cũng không làm được sao? Hơi bất ngờ à! Vậy giờ sao đây, em có muốn tôi dạy em không? Đương nhiên, chuyện này xem như miễn phí.”
“Người… Người ta nào có lợi hại như anh nói vậy…” Nghe được ý khen nằm ẩn trong câu nói của Ye Jian, gương mặt của Asagi lập tức đỏ rực. Vì muốn che giấu cảm giác xấu hổ này, Asagi vội vàng tìm cách đánh trống lảng: “Hơn nữa anh biết cái gì là vẽ tranh sao? Sẽ không phải là đang có ý đồ muốn chọc em chơi chứ?”
“Câu này tôi không thích nghe, cái gì mà gọi là ‘chọc em chơi’? Chẳng lẽ trong lòng của Asagi tôi là loại người như vậy sao?”
‘Vốn là…’ Cúi đầu, Asagi nhẹ giọng lẩm bẩm. Đương nhiên, tiếng lẩm bẩm này không chạy thoát khỏi thính giác của Ye Jian.
“Em vừa nói gì?”
“Không có gì! Nếu mà anh đã biết vẽ, vậy mau tới đây dạy em đi! Tan học cũng lâu rồi, mặt trời cũng sắp xuống núi.”
“Hầy ~~ ! Thiệt là, bây giờ Asagi không còn đáng yêu một chút nào hết. Hồi trước rõ ràng còn gọi tôi là Onii-chan…” Làm ra vẻ lắc đầu thở dài, Ye Jian vừa đứng lên khỏi ghế vừa lẩm bẩm.
Kết quả là ngay khi những lời này của cậu vừa thoát ra khoi miệng, Asagi lập tức đỏ rực cả mặt lên, nhịn không được mà kêu lớn: “Ai–Ai gọi anh như vậy chứ? Đừng có nói lung tung, người ta xưa nay chỉ biết gọi anh là hentai-sensei thôi.”
“Hử? Thật sao? Chẳng lẽ trí nhớ của tôi không tốt nên lú lẫn? Nếu tôi nhớ không lầm thì lần đó…”
“Im… Im lặng!!! Không được nói!!!”
Giống như một con cọp cái nhỏ đang hoảng sợ, Asagi lập tức nhảy dựng lên, trừng to mắt mà uy hiếp Ye Jian.
“Không cho tôi nói, vậy tức là thừa nhận rầu ~ ?”
“Người… ta… Người ta…”
Nhìn thấy bộ dạng bối rối và luống cuống tay chân của Asagi, Ye Jian cảm thấy trêu chọc Asagi thật quá vui.
“Ha ha ha ha ha, tốt, tốt, không nói giỡn nữa! Rồi, giờ để tôi bắt đầu dạy em vẽ tranh đi.”
Nói xong, Ye Jian lập tức nhanh chóng vòng ra sau lưng của Asagi. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc tới ngây người của cô bé, cậu trực tiếp ôm lấy cô bé từ phía sau.
“————”
Cơ thể nhu mì xinh đẹp đang trong tuổi dậy thì của thiếu nữ lập tức cứng ngắc.
“Anh… Anh… Anh…”
“Đừng cử động, tay cầm tay dạy hiệu quả nhất. Nếu Asagi không muốn, tôi đi đó?”
Thấp giọng, Ye Jian khẽ nói vào bên tai của thiếu nữ. Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Asagi liền ngoan ngoãn mà yên tĩnh lại. Tuy vậy, cả người của thiếu nữ vẫn vô cùng căng thẳng, thậm chí có chút phát run, đồng thời ánh hồng hà cũng nhanh chóng nhuộm hồng cả chiếc cổ tuyết trắng.
Dù xấu hổ như vậy, nhưng không hiểu tại sao, thiếu nữ vẫn không chống cự. Bởi vì chỉ cần nghĩ tới việc chỉ cần mình hơi chống cự thì Ye Jian sẽ lập tức rời đi, cảm xúc xấu hổ đang quay cuồng trong người Asagi liền lập tức bị một luồng tình cảm khác đè bẹp xuống.
“Tốt rồi, từ từ, thả lòng. Kế đó tôi sẽ dạy cho em thật tốt, Asagi-chan của tôi.”
Cầm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của thiếu nữ, Ye Jian bắt đầu tay cầm tay mà dạy bảo cho thiếu nữ với con tim rung động cách vẽ tranh.
Con tim của thiếu nữ bắt đầu nhảy thót lên, lại chát lại ngọt.