Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 223 : buồn vui khó dò

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“A…… Không được… Rồi…”

Âm điệu nhỏ nhẹ tựa như nói mớ, nghe càng giống như cự tuyệt lại ra vẻ mời chào; toàn thân mềm như bún, Julia xụi lơ trên bếp lò. Thân thể mềm mại thon thả thỉnh thoảng lại thoáng run lên, làn da óng ánh long lanh khẽ nổi lên sắc đỏ nhàn nhạt.

Từ nhỏ, Julia đã mất đi tuổi thơ mỹ hảo đáng ra nên thuộc về mình. Không cha, không mẹ, không người thân, thiếu nữ chỉ có một onee-sama đã nhặt mình về nuôi từ thuở bé.

Từ ngày được onee-sama nhặt về nuôi, Julia một mực vẫn luôn sống trong Hắc Ám Bảo, học tập lễ nghi, học tập tri thức, học tập cách để khống chế nguồn sức mạnh trong người.

Đối với Julia, toàn bộ Hắc Ám Bảo gần như là toàn bộ thế giới, và trong thế giới đó, cũng chỉ có onee-sama là có thể khiến cô bé thỉnh thoảng ngẫu nhiên thả ra chính mình.

Thiếu nữ là công chúa của Hắc Ám Bảo, cũng là đứa em gái được onee-sama của cô bé yêu thương nhất, nhưng Julia lại chưa từng lười biếng vì điều đó. Thiếu nữ là con gái của bóng tối, là lợi kiếm của nữ hoàng.

Thiếu nữ không cần bất cứ hạnh phúc hay khoái hoạt nào, thứ thiếu nữ muốn cũng chỉ có trung thành, chỉ có trả ơn, chỉ có hoàn thành tất cả nhiệm vụ mà nữ hoàng đã giao phó.

Đây là toàn bộ nhân sinh của Julia, Julia • Phillips.

Nếu như, nếu như bản thân không gặp phải tên bại hoại xấu xa trước mắt này, nếu như nữ hoàng không điều động bản thân tới đây, nếu như vận mệnh của bản thân và hắn không gặp gỡ nhau, nếu vậy, thiếu nữ có tên là Julia, có lẽ sẽ vĩnh viễn sống trong bóng tối như một cái bóng, vĩnh viễn vĩnh viễn đem con tim của thiếu nữ đã bị đóng băng kia dìm vào nơi sâu thẳm nhất của bóng đêm.

Lúc trước, khi biết được rằng mình sẽ phải nhận nhiệm vụ mà bản thân sẽ phải rời xa nữ hoàng, Julia thật sự đã từng có chút xao động, cảm xúc thật sự rất khó tả. Nhưng dù vậy, thiếu nữ vẫn không từ chối. Chỉ cần là mệnh lệnh của nữ hoàng, vậy bất kể là gì, dù bắt bản thân phải tự vận hay bán thân, Julia cũng sẽ không chút do dự, không chút oán hận.

Cho nên, thiếu nữ tới rồi. Từ tây bán cầu xa xôi, cất công vượt qua nửa vòng trái đất mà đi tới đặc khu ma tộc Itogami trực thuộc Nhật Bản.

Nhiệm vụ của thiếu nữ là giám thị, đồng thời phải nghĩ hết tất cả biện pháp thu hoạch được tình báo của mục tiêu và hồi báo lại cho nữ hoàng. Vì vậy, công chúa của Hắc Ám Bảo đã trở thành một học sinh chuyển trường ‘bình thường’ và nhập học vào một ngôi trường cấp hai của học viên Saikai, đồng thời còn trở thành học sinh của mục tiêu mà bản thân cần giám thị.

Làm quen với một người, đây là chuyện mà một người vô cùng thiếu tiếp xúc với người ngoài như thiếu nữ rất không rành, hoặc nên nói là hoàn toàn không biết. Nhưng thật may, vì ngay khi thiếu nữ chỉ vừa tiến vào tầm mắt của mục tiêu, nữ hoàng đã lại liên hệ với thiếu nữ, hơn nữa còn nói cho thiếu nữ biết một số phương pháp để làm quen với một nam sinh.

Bằng hữu? Chế tạo cơ hội để hai bên vô tình gặp nhau? Sắm vai một nữ sinh mê trai yêu thích giáo viên của mình?

Đối với Julia mà nói, phương thức giám thị hữu hiệu nhất đồng thời cũng là trực tiếp nhất mà bản thân có thể làm được, dường như cũng chỉ có ‘trở thành người yêu của mục tiêu’. Chỉ có như vậy, bản thân mới có nhiều thời gian để tiếp xúc với đối phương hơn, từ đó thu hoạch được nhiều tình báo hữu dụng hơn.

Vì vậy, Julia dựa theo những phương pháp mà trong sách đã miêu tả, bắt đầu ‘điên cuồng’ theo đuổi ngược lại đối phương.

Dắt tay? Là bước đầu tiên giữa tình lữ với nhau sao? Trước đó còn cần phải gửi thư tình? Không, với Julia, lớn mật mà trực tiếp xông lên nắm tay của đối phương, đó mới là tiện nhất, đơn giản nhẹ nhõm hơn việc viết thư tình những mười ngàn lần. Cứ như vậy, ngay trong ngày chuyển trường đầu tiên, nữ sinh chuyển trường Julia đã thành công nắm được tay của đối tượng.

Chỉ là sau đó, khi thiếu nữ trở về hồi báo lại tình huống lúc đó cho nữ hoàng, nữ hoàng lại không hiểu thấu mà trực tiếp cười lớn đầy vui vẻ, thậm chí Julia còn có thể thấy được là nữ hoàng đã bò ra giường mà cười. Kết quả này, Julia thật lòng không hiểu.

『 Chỉ mới nắm cái tay thôi, chừng đó mà xem là tình lữ cái gì? Nếu là tình lữ, tối thiểu thì cũng phải làm gì đó như là ôm nhau rồi hôn nồng nhiệt một lần chứ? Hơn nữa, con bé này, biết cái gì là ‘tình lữ’ không? Được rồi, được rồi, từ giờ trở đi, để ta tự mình chỉ đạo vậy. Nếu như có thể khiến cho thằng nhóc hư hỏng đó yêu em tới phát cuồng, sau đó trực tiếp ‘đá’ hắn, u fu fu ~~, thật chờ mong được thấy gương mặt nó lúc đó. Nhất định sẽ rất thú vị ~ ! 』

Cứ như vậy, trong quãng thời gian sau đó, Julia mỗi ngày đều sẽ đúng giờ mà báo cáo cho queen, đồng thời cũng là nee-chan của mình về những việc đã diễn ra trong ngày. Từng hành động, từng câu nói, từng phản ứng, từng cử chỉ nhỏ nhất của mục tiêu, cũng đều được Julia báo cáo tỉ mỉ lại với nữ hoàng.

Mà nữ hoàng, mỗi khi nghe được báo cáo của Julia, thì cũng đều sẽ không giải thích được mà sung sướng cười to một lần, sau đó lại ‘dạy bảo’ cho Julia biết là bước tiếp theo phải làm gì, nên nói cái gì, v… v…. Thời gian, trong cuộc sống như vậy, cứ thế mà dần trôi đi; bất tri bất giác, Julia cũng đã hiểu thêm rất nhiều.

Cô bé đã biết được ý nghĩa của việc dắt tay, hiểu được điều muốn biểu đạt khi hôn môi, hiểu được yêu đương là gì.

Theo mỗi ngày không ngừng tiếp xúc, thiếu nữ cũng đã biết được rất nhiều việc liên quan tới mục tiêu. Hắn thích ăn gì, thích mặc cái gì, thích loại nhan sắc hình thức nào, Julia cũng đều biết. Thậm chí, Julia còn tổng kết ra được một việc, đó là đối phương rất thích xoa nhẹ đầu của cô gái.

Chỉ là cũng giống như một ai đó, Julia, sau một quãng thời gian dài tiếp xúc và thâm nhập tìm hiểu về đối phương, mới chợt phát hiện ra rằng đối phương như một cái động không đáy, chỉ cần hơi dấn thân vào một bước thôi, cũng sẽ khiến cho bản thân càng lún càng sâu.

Mãi cho đến một ngày nào đó, không, có lẽ chỉ là một thời điểm nào đó, hoặc thậm chí chỉ là một chút xúc động trong nháy mắt, thiếu nữ đột nhiên quyết định muốn thử dùng phán đoán của mình để tiếp xúc và ở chung cùng đối phương. Vì vậy, thiếu nữ đem ý nghĩ này thành thật nói cho nữ hoàng.

Kết quả là sau đó, thiếu nữ nhận được sự ủng hộ toàn lực tới từ queen, đồng thời queen còn nói với thiếu nữ rằng những gì cần dạy cũng đều đã dạy xong rồi, về sau phải làm gì, tất cả đều cần Julia tự mình phán đoán, lựa chọn.

Cứ như vậy, Julia đã bắt đầu một đợt ‘theo đuổi’ mới, chỉ khác là lần này, mọi thứ đều là thử nghiệm của riêng Julia.

Nghe được bạn học trong lớp nói, thức ăn ngon có thể tù binh được dạ dày của nam nhân, vì vậy, Julia bắt đầu học nấu ăn. Mỗi ngày, sau khi tan học, thiếu nữ đều sẽ một mình ở lại trong căn hộ mà luyện tập việc bếp núc. Nhưng đáng tiếc là, có vẻ như thiên phú của thiếu nữ về mặt này thật sự rất thiếu thốn.

Thậm chí đến ngày lễ tình nhân, thiếu nữ cũng đã từng thử làm chocolate, nhưng làm xong, ngay cả chính thiếu nữ cũng cảm thấy khó mà nuốt xuống.

Kết quả, Julia đành phải lùi mà cầu thứ, thiếu nữ chuẩn bị mua một miếng chocolate rồi tạo hình tỉ mỉ để tặng cho mục tiêu. Nhưng khi tới trường, thiếu nữ mới chợt phát hiện là tất cả các nữ sinh trong trường đều tự tay làm riêng chocolate để tặng cho người mình thích, đồng thời, mục tiêu mình muốn tặng chocolate cũng nhận được rất nhiều, rất nhiều.

Cho nên, đầu nhỏ nhanh chóng vận chuyển. Cuối cùng, thiếu nữ chợt nghĩ tới một loại lễ vật, đó là hiến hôn.

Có lẽ, đúng là nhờ vào cơ hội ngày đó, con tim thiếu nữ của Julia mới bắt đầu có dịp được từ trong bóng tối mà thoáng ló mình ra.

Về sau, theo thời gian dần trôi, thiếu nữ cũng dần trở nên càng thêm tùy tâm tùy ý mà làm việc mình muốn. Trong lòng nghĩ thế nào, thiếu nữ liền làm thế đó. Ngày tháng trôi đi, con tim lạnh lẽo cũng dần được sưởi ấm và chất đầy tình cảm, tâm linh vốn trống không, cũng bắt đầu tăng thêm tăng thêm sắc thái.

Rốt cục, Julia cũng nếm được tư vị xấu hổ. Hóa ra, chân chính hôn nhau lại là mộng ảo, ngọt ngào lại điềm mật như vậy.

Thế nhưng, mặc dù như vậy, tất cả những gì Julia có thể làm cũng chỉ là nếm thử, chỉ có thể nếm thử. Bởi vì dù sao, tình cảm ngây thơ sớm muộn cũng sẽ bị bóng đêm lạnh lẽo bóp tắt, chỉ cần queen hạ lệnh, chỉ cần nhiệm vụ kết thúc, thiếu nữ sẽ lại phải trở về với cuộc sống trước kia, trong bóng tối.

Như vậy, tất cả mọi thứ đang diễn ra hiện tại, với Julia, chúng cuối cùng rồi cũng sẽ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ ‘thiếu nữ’vô cùng xa xỉ.

Nhưng ngay ngày hôm nay, mộng đã vỡ, kèm theo đó là bóng tối và lạnh lẽo khôn cùng.

Khi thấy được bóng hình tóc đỏ đang gục ngã trước cửa, Julia như gặp sét đánh, toàn thế giới tưởng chừng như đều vỡ tan chỉ trong khoảnh khắc.

Cứu trợ! Cầu nguyện! Chờ đợi!

Nhưng mà, vết thương của queen, thật sự quá nặng. Julia đã dùng hết tất cả biện pháp, cầu nguyện ngàn tỉ lần, nhưng hơi thở của queen vẫn càng ngày càng yếu. Rốt cục, Julia luống cuống. Nàng sợ hãi. Nàng hoảng loạn. Nàng kinh hoàng.

Queen là chủ nhân của thiếu nữ, cũng là người thân duy nhất, nee-chan duy nhất.

Nee-chan còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, giờ đây mỗi thời mỗi khắc, cũng đều đang bị tử thần cướp đi sức sống. Lần đầu tiên, Julia cảm nhận được hắc ám cùng tuyệt vọng là thứ đáng sợ tới nhường nào.

Không muốn! Không muốn bị bóng đêm và cô độc cắn nuốt, Julia không muốn bị lạnh lẽo và tuyệt vọng bao phủ.

Cho nên, Julia ra sức tìm kiếm, điên cuồng giãy giụa mà tìm cách chống cự.

Rốt cục, trời không phụ lòng người, ở nơi tận cùng của bóng đêm, Julia rốt cục bắt được một tia hi vọng cuối cùng.

Hắn, mục tiêu, không! Hắn gọi Ye Jian!

Mãi đến tận giờ phút này, Julia mới lần đầu tiên ý thức được rằng, hắn, không chỉ là mục tiêu. Hắn là giáo viên của mình, là người trong lòng của mình, là người mà mình ỷ lại nhất chỉ sau queen. Cho nên, bất luận như thế nào cũng được; dù bị căm hận, xem thường, chán ghét, nhưng vì cứu nee-chan, thiếu nữ không chút chần chừ mà bỏ xuống tất cả, tìm tới hắn.

Quả nhiên, hắn thủy chung vẫn là hắn, vẫn không gì làm không được, vẫn bá đạo nhưng dịu dàng như vậy. Đối mặt với kẻ đáng ghê tởm như mình, hắn vẫn mỉm cười mà gật đầu, vẫn chấp nhận lời van xin cầu khẩn khi mình vừa mở miệng. Khi, hắn lại một lần nữa dịu dàng mà vuốt ve mái tóc dài của mình đồng thời nhẹ giọng an ủi, trong lòng của thiếu nữ lần đầu tiên chảy một giọt nước mắt gọi là ‘hối hận’.

Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!

Lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào hắn, người đang toàn lực mà cứu trợ queen, trong lòng Julia vô số lần nói như thế.

Mình chỉ là một kẻ giám thị, một kẻ phụng mệnh làm việc, một kẻ lừa đảo.

“Thực… Thực xin lỗi…”

Julia ôm chặt lấy thân thể của thiếu niên mà thấp giọng nỉ non.

“Không cần phải xin lỗi, con bé ngốc. Tôi sao có thể không hiểu, em cho rằng đứa ngốc như em có thể qua mắt được tôi lâu thế sao? Chỉ là vì, Julia bất luận lúc nào, cũng đều là Julia nhu thuận nghe lời mà tôi thích, nên có chút bí mật nhỏ, cũng là chuyện bình thường, không phải sao?”

“Ô… ———— Oaaaaaaa ~~~~~~~~ .”

Trong lòng như bị ai đó siết lại, mũi chua xót, Julia cuối cùng cũng nhịn không được mà khóc lên.

Khẽ thở dài, Ye Jian ôm lấy cơ thể đã bị lột trần như nhộng của Julia, lửa dục trong người cũng bị cậu hoàn toàn đè xuống. Lúc này, cậu thật sự không thể làm nổi chuyện đó với cô bé này nữa.

Chung quy cũng vẫn chỉ là một bé gái chưa tới 14 tuổi, từ nhỏ đã phải chịu áp lực lớn như vậy, giờ ngay cả chỗ dựa cuối cùng cũng suýt chút nữa bị hủy diệt. Nếu như không có thiếu nữ onee-sama kia, Julia thật sự chỉ còn lại có cô linh linh một mình, tới lúc đó, con bé còn gì nữa đây?

Ye Jian hoàn toàn không biết, kỳ thực nguyên nhân khiến Julia khóc lớn, có hơn một nửa nguyên nhân là do cậu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio