“Hô, may mà chạy nhanh, bằng không đêm nay tuyệt đối sẽ bị Natsuki-chan cuốn lấy bắt đi làm lao công.”
Sau khi đi cùng với Yukina và Sayaka, đem combat deacon và homunculus Astarte đang hôn mê giao lại cho công xã quản lý của đảo, Ye Jian lập tức rút lui.
Hành vi này của Ye Jian phải nói là vô cùng sáng suốt, bởi vì sau đó, chân trước cậu vừa rời đi xong, thì chân sau Natsuki đã tới. Hiện giờ, đoán chừng là cả Yukina và Sayaka đều đã bị ma nữ đại nhân bắt lại mà truy hỏi.
Việc của Yukina và Sayaka đã xử lý xong, bản thân thì cũng đã trốn được, vậy giờ việc Ye Jian muốn làm đương nhiên là trở về chỗ của Julia.
Onee-sama của Julia, cũng chính là vị nữ hoàng của Hắc Ám Bảo kia, mặc dù vết thương đã được chữa khỏi, ma lực nguyên cũng đã khôi phục sức sống, nhưng nếu chỉ có như vậy thì vẫn còn thiếu rất nhiều. Bởi trước chưa nói tới vấn đề của hạt châu tương đương với thần cách kia, chỉ nói riêng về phương diện ma lực thì cũng đã có chuyện phải xử lý rồi.
Dù sao, ma lực trong ma lực nguyên của nữ hoàng mặc dù đã khôi phục, thế nhưng loại khôi phục này chỉ có thể xem là sơ cấp. Nếu như không có cậu trợ giúp mà để cho nữ hoàng tự mình chạy chữa, phỏng chừng là phải đến một tháng sau, nữ hoàng mới có thể khiến ma lực tràn đầy trở lại.
Mà ngoài việc cứu chữa ra, cậu cũng vẫn còn việc phải gặp mặt vị nữ hoàng bệ hạ của Hắc Ám Bảo này. Về việc của Julia, về việc của chính bản thân nữ hoàng, về việc của tộc trưởng tộc người sói nữa, tất cả những việc đó, cậu đều cần phải hỏi vị nữ hoàng này cho rõ ràng. Tuy rằng trước đó, từ trong trí nhớ của hai kỵ sĩ kia, cậu cũng đã biết được khá nhiều về việc này, nhưng cụ thể trong đó, cậu chỉ biết rõ về những việc xảy ra bên phía giáo hội, còn ở phía tộc người sói và Hắc Ám Bảo, cậu lại không biết được gì nhiều.
Nếu bản thân đã bị quấn vào vòng xoáy này, vậy thì cậu cũng không có ý định bỏ qua. Không tìm ra được nguyên điểm trung tâm của vòng xoáy, cậu tuyệt đối sẽ không ngừng lại. Cho nên về công về tư, cậu cũng đều cần phải trở lại chỗ của Julia để gặp vị nữ hoàng này.
Cả người lóe lên mấy cái, chỉ trong phút chốc, Ye Jian đã trở lại trước cửa căn phòng trọ của Julia.
Cửa phòng mặc dù đang khóa, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì với Ye Jian. Bóng người hơi vặn vẹo trong một tích tắc, giống như hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ nổi sóng, Ye Jian thản nhiên bước tới, rồi sau đó bước xuyên qua cánh cửa đang khóa mà tiến vào trong phòng.
Bước vào phòng trọ xong, Ye Jian lập tức tiến về phía phòng ngủ của Julia.
“Juia, tôi về rồi. Nee-chan của em tỉnh rồi chứ? Con bé sao rồi?”
Vừa dứt lời, Ye Jian chợt cảm thấy trước mắt đột nhiên lóe lên một cái, một bóng người màu đỏ chợt xuất hiện trước ngực cậu; ngay sau đó, một luồng hương thơm mê người lập tức xông vào trong mũi Ye Jian.
“Khanh khách ~~ .”
Tiếng cười thanh thúy dễ nghe như tiên âm trên trời, lại như ma âm khiến người bị đầu độc
Bóng hình xinh đẹp vừa nhào vào trong ngực của Ye Jian, là một thiếu nữ.
Tóc dài màu đỏ như được tố tạo từ lửa, rừng rực mà chói mắt tạo nên cảm giác cuốn hút lạ thường. Dung nhan khuynh thành tuyệt thế, nhưng lại lộ ra nét phủ mị nhưng thanh thuần tới đáng yêu. Đôi mắt như hai viên hồng ngọc sáng chói chiếu lên vẻ mị hoặc vô biên câu dụ lòng người, nhưng lại chớp lên vẻ dịu dàng như nước khiến người ta yêu tiếc.
“Cô… Chị của Julia?”
Thiếu nữ tóc đỏ đang trong ngực cậu, hóa ra lại chính là thiếu nữ mà cậu cứu trước đó. Chỉ bất quá hiện giờ, thiếu nữ đã trở nên càng thêm khuynh quốc khuynh thành, yêu mị hoặc chúng. Nhất là nét cao quý không thể nào giấu nổi tỏa ra từ giữa đôi chân mày kia, thật sự khiến nam nhân trỗi lên dục vọng chinh phục muốn đem thiếu nữ trước mắt này đè xuống mà tùy ý quất roi, tùy ý mà văn vê nhựu lận rồi bá chiếm lấy nàng.
“Ngài chính là ân công của ta sao?”
Âm thanh khiến cho vành tai như nhũn ra nhẹ nhàng tấu lên, chỉ là nội dung của câu nói này thật sự khiến Ye Jian có chút im lặng.
Con bé này đang làm gì? Chẳng lẽ nó còn tưởng rằng mình vẫn chưa phát hiện ra thân phận chân thật của nó sao? Hay là biết rồi nhưng chỉ đang cố tình giả bộ, muốn đùa cợt mình?
Trong lòng nghĩ như vậy, nên ở bên ngoài, Ye Jian liền biểu hiện ra vẻ khiêm tốn và cẩn thận của người chính nhân quân tử. Vẻ mặt cứ như không sắc đẹp gì có thể lay được, Ye Jian gật đầu nói: “Ân công thì không dám. Julia là học sinh của tôi. Nếu tôi đã có năng lực để giúp đỡ, vậy đương nhiên là không thể đối với người thân của con bé thấy chết mà không cứu.”
“Khanh khách ~~ nhưng mà ân công thật sự đã cứu tính mạng của tôi, đây là sự thật không thể chối cãi đúng không? Nếu không có ân công, người ta đã sớm hương tiêu ngọc tổn rồi nha. Cho nên bất luận như thế nào, cũng xin tiếp nhận sự báo đáp của tôi.”
Trên gương mặt nhỏ tuyệt mỹ tinh khiết như hoa sen nổi lên một tia đỏ ửng nho nhỏ. Ngay lập tức, giống như bốn mùa luân chuyển, một luồng yêu mị hồn nhiên thiên thành lập tức tỏa ra từ trên người của thiếu nữ khiến người ta hít thở không thông. Vào lúc này, ngay cả một người có kiến thức rộng rãi, định lực kinh người như Ye Jian cũng không khỏi ngẩn người.
Và cũng trong tích tắc mà cậu ngẩn người ra này, một luồng hàn quang màu đỏ thẫm như rắn độc cũng lập tức luồn ra và kê vào trên cổ của cậu. Cùng lúc đó, thiếu nữ tóc đỏ lại một lần nữa cười lên khanh khách, yêu mị vô cùng: “… ân công, ngài nói xem báo đáp này có phải rất hợp lý không?”
“Cô ——”
Hàn quang lóe sáng, khiến câu nói của Ye Jian bị cắt đứt.
“Làm nhiều chuyện quá đáng với tôi như vậy, không biết ân công có ý định phụ trách hay không?”
“Ách?” Ye Jian ngớ người vì câu nói này của thiếu nữ.
Thấy phản ứng của Ye Jian, sắc mặt của thiếu nữ lập tức tối sầm lại. Một luồng áp lực vô hình tỏa ra từ trên người của thiếu nữ.
Hiện tại, mặc dù thiếu nữ vẫn đầy vẻ yêu mị hồn nhiên thiên thành, nhưng khí thế đã không còn là một cô bé õng ẹo trước đó.
“Sao? Còn muốn chống chế? Có phải là đang muốn kiếm cớ không thừa nhận đúng không? Thằng nhóc thúi! Chiếm hời của bản nữ hoàng nhiều như vậy, còn lừa gạt luôn cả muội muội của bản nữ hoàng. Ha ha, lá gan của ngươi ngược lại rất lớn, giờ còn dám quay lại đây như vậy.”
“…”
Đối với việc thiếu nữ đột nhiên từ một tiên nữ thanh thuần õng ẹo ‘vèo’ một cái liền biến thành một nữ hoàng lãnh diễm, Ye Jian cũng không kinh ngạc gì mấy. Chỉ là, cậu thật sự không biết phải nói gì về mấy câu vừa rồi của con bé này. Choáng nha, thật đúng là nhức hết cả bi, đây đã xem như là đổi trắng thay đen một cách trắng trợn rồi chứ?
“Không còn lời gì để nói? Từ khi bản nữ hoàng sinh ra tới giờ, chưa bao giờ mà bản nữ hoàng lại bị một tên đàn ông ti tiện tùy ý rờ mó khắp người như hôm nay. Không đúng, ngay cả nhìn cũng chưa từng có! Nhưng ngươi lại được lắm, trực tiếp sờ hết toàn bộ cơ thể của bản nữ hoàng. Hôm nay, nếu không nói cho ra lý do, ta tuyệt đối sẽ giết ngươi.”
“Ta nói, có phải là mi hơi không thèm nói lý quá không, bé con?”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên sau lưng thiếu nữ, khiến thiếu nữ giật nảy mình.
Quay phắt lại, thiếu nữ lập tức trợn tròn xoe hai mắt, trên mặt đầy vẻ kinh nghi khó hiểu, bởi vì trong phòng lúc này, lại đột nhiên xuất hiện thêm một thiếu niên giống hệt với thiếu niên mà mình đang bắt lại. Tên thiếu niên vừa lên tiếng kia, hiện đang thảnh thơi mà ngồi trên ghế, gác chéo chân mà nhìn về phía mình. Về phần em gái Julia vốn bị mình khóa lại trước đó, giờ cũng đã thoát khốn và hiện đang ngoan ngoãn mà gõ gõ, bóp bóp vai cho thiếu niên.
“Giật mình? Nhưng nếu ta đã có thể kéo được ngươi về từ trong tay của tử thần, vậy thực lực mạnh hơn ngươi chẳng phải là đương nhiên sao? Hơn nữa, lấy cơ thể vốn trọng thương còn chưa lành hiện giờ của ngươi, muốn làm gì với ta, ngươi làm nổi sao, chị của Julia? Hoặc nên nói là nữ hoàng bệ hạ của Hắc Ám Bảo?”
Dù sao cũng từng là nữ hoàng của Hắc Ám Bảo, thấy qua vô số những cảnh tượng hoành tráng, nên tuy cảm thấy khá kinh nghi, nhưng thiếu nữ vẫn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, đồng thời cũng thu vũ khí về. Dưới cái nhìn của thiếu nữ, kẻ bị mình bắt này nhất định là ảo ảnh rồi, còn bản thể hẳn đã sớm dùng cách gì đó mà mình không biết để ẩn nấp sau khi tiến vào phòng.
“Ta thừa nhận là mi có chút bản lãnh, thằng nhóc.”
“Ầy, ta đương nhiên là có bản lãnh, hơn nữa còn không chỉ có một chút.”
Cơ thể của thiếu nữ chợt cứng ngắc, bởi vì không biết từ khi nào, trên cổ của thiếu nữ đã nhiều thêm một con dao ánh sáng màu trắng noãn.
Trong lòng chấn động, lần này, thiếu nữ thật sự bị giật mình. Thiếu nữ không thể tin được, thứ mà vừa rồi mình còn nhận định là ảo ảnh, giờ lại đột nhiên biến trở lại thành bản thể, hơn nữa còn nhanh tới mức mình không kịp phản ứng mà dùng quang chủy để bắt mình. Đây thật sự là chuyện bất khả tư nghị, ảo ảnh với bản thể lại có thể tùy ý hoán đổi với nhau vậy sao?
Được rồi, giờ ngoan ngoãn mà nghe lời đi. Bằng không, giống như lời mi vừa nói, ta đã làm nhiều chuyện quá đáng với ngươi như vậy, ta cũng không ngại làm thêm chút nữa. Nếu chọc ta mất hứng, vậy tối nay ta cũng không ngại ăn súp hồ ly đâu, queen-sama.”
Câu này vừa nói ra, nữ hoàng lập tức xấu hổ và giận tới phát điên, nhưng lại hoàn toàn không dám vọng động.