“Giờ thế nào? Có còn muốn ăn nữa không? Nữ hoàng bệ hạ!”
“Hô ~~ ngươi… Đáng chết… Ngươi… Dám… Dám đối với ta… Hô ah ~~~ .”
“Chậc chậc, hương vị của cái đuôi này thật không tồi. Ta nên làm gì với nó đây? Là kho tàu đây? Hay là hấp đây? Ừ, có lẽ trực tiếp gặm cũng là một lựa chọn không tệ.”
“Cái —— ngươi… A… ~~ ngừng… Ngừng cho ta… A!”
“Dừng? Nữ hoàng bệ hạ ~~, không phải ngài nói là muốn ăn sao? Sao có thể tùy tiện mà ngừng lại giữa chừng như vậy ~~?”
“Ngươi —— ngươi… Quỷ con chết tiệt!”
Mị nhãn dịu dàng như nước nhìn chằm chằm vào Ye Jian. U oán, xấu hổ, bi phẫn, oan ức… Vô số cảm xúc hiện lên và đan vào nhau.
Thân thể đã trở nên mềm như bông, nhũn ra như không có xương mà nằm tê liệt trong ngực của Ye Jian. Lúc này, thậm chí ngay cả việc cử động một ngón tay cũng là một việc vô cùng vất vả.
Quần áo đã bị xé thành vải rách; thân thể nổi bật như ẩn như hiện, óng ánh long lanh, nhuộm đẫm hồng hà của queen đã hoàn toàn hiện ra trước mắt thiếu niên, tản ra ma lực mê hoặc lòng người. Tí ti óng ánh nổi lên trên nước da nhuộm đẫm hồng hà, những giọt nước rậm rạp che phủ cơ thể, tạo thành hương thơm nồng nặc thấm người, mê hoặc tâm phách của Ye Jian.
Chân thon linh lung mảnh khảnh, lười biếng mà móc lên trên cánh tay của Ye Jian, nửa khép nửa hở, để lộ ra mỹ cảnh khiến nam nhân phải phát cuồng.
Bây giờ, nữ hoàng bệ hạ đã chỉ còn như một con búp bê hình người cỡ lớn tinh xảo đã bị chơi hư. Chớ nói gì với việc phản kháng, ngay cả phần sức lực cơ bản nhân dùng để chống đỡ cơ thể cũng đã mất sạch.
Chứng kiến kiệt tác của mình, trên mặt Ye Jian lộ ra một nụ cười đùa cợt đầy đắc ý.
Trong tay vẫn cầm lấy chiếc đuôi cáo của queen, thỉnh thoảng lại cắn lên mấy ngụm. Loại tra tấn đơn giản như vậy, nhưng lại khiến cho nữ hoàng triệt để thua trận, quăng mũ cởi giáp, toàn thân nhũn ra.
Cái gì mà cao ngạo, tôn quý, rụt rè, thuần khiết? Ở trong tay Ye Jian, nữ hoàng chỉ có thể mặc cho cậu bài bố, lần lượt phát ra tiếng thét lảnh lót không cam lòng, giận dữ xấu hổ mà nghe tiếng ‘Xi..Xiiii..’ phát ra mỗi khi mình thét lên.
“Chưa thử thì không biết, thân thể của nữ hoàng bệ hạ thật đúng là cực phẩm nhân gian. Loại cảm giác này, chỉ cần hưởng qua một lần thì vĩnh viễn cũng đừng hòng quên mất. A ~~~, phải nên làm gì bây giờ? Con người của ta nha, tham lam lắm! Dục vọng chiếm hữu cũng mạnh phi thường…”
Món ngon tuyệt vời hương diễm như vậy đặt ở trước mặt, Ye Jian làm sao có thể không động lòng.
Tuy nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như cậu vẫn rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế thì thú dục trong lòng cậu đã sắp đạt tới đỉnh, không thể khống chế được nữa rồi.
Hiện tại cậu không hành động, cũng chỉ là vì cậu đang đợi, đợi nữ hoàng thỏa hiệp, đợi thời cơ chín mùi, đó mới là lúc để cậu hái lấy thành quả.
“Thằng… Thằng nhóc! Chớ… Chớ có đắc ý… quá mức…! Bản nữ hoàng… Bản nữ hoàng, một ngày nào đó… nhất định sẽ ăn… Ăn ngươi…!”
Trong tình huống như hiện tại, lời cảnh cáo đầy hung tợn của nữ hoàng đại nhân, ngược lại chỉ như một kiểu điều tình khác biệt giữa nam và nữ.
“Ồ? Nữ hoàng bệ hạ muốn ăn ta tới như vậy sao? Nếu vậy, ta ngược lại có một chủ ý, để nữ hoàng có thể trực tiếp ăn ta ngay bây giờ nha. Không cần chờ tới ‘ngày nào đó’ làm gì.”
Nhìn nụ cười xấu xa của Ye Jian khi nói ra câu này, nữ hoàng không khỏi toàn thân run lên, trong lòng cảnh giác. Hiện tại, trong lòng của nữ hoàng bệ hạ, Ye Jian có thể nói là đã bị liệt vào trong danh sách những sinh vật nguy hiểm với mình nhất.
Bất quá, Ye Jian chẳng quan tâm nhiều như vậy. Cậu chỉ ôm lấy queen, sau đó dán sát vào bên tai nàng mà nhẹ giọng nói điều gì đó.
“———— Cái —— !? Thằng ranh con hạ lưu! Ngươi dám —— Ngươi dám ————”
Ngay tức khắc, sắc mặt của queen liền đỏ lên, đỏ tựa như có thể nặn ra máu. Xấu hổ và giận dữ gần chết, queen trừng to hai mắt mà nhìn hằm hằm vào Ye Jian; chỉ có điều là hiện giờ, đôi mắt của nữ hoàng có thể nói là sóng nước long lanh, ướt át dịu dàng, cho nên cái trừng của nàng chẳng những không thể tạo ra tính nguy hiểm mà chỉ tăng thêm vài phần quyến rũ.
“Chuyện tới nước này rồi, nữ hoàng bệ hạ chẳng lẽ còn không buông ra sao? Chúng ta bây giờ đã như vậy, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng kia nữa. Mà ta cũng đã nói từ sớm, rằng bất luận như thế nào, cô trước sau cũng đều sẽ là của ta, của riêng ta, Ye Jian này, từ thân thể đến linh hồn. Sự thật này, không ai có thể thay đổi.”
“————”
Nữ hoàng kinh nghi mà nhìn vẻ đứng đắn bá đạo vô cùng đột nhiên của Ye Jian. Thần thái lưu chuyển trong đôi mắt đẹp, trong lòng cũng có chút hỗn loạn.
Nói thật, đối với Ye Jian, nếu bảo nữ hoàng không có chút cảm xúc nào thì đó là giả dối. Dù sao từ rất sớm trước kia, sau khi thua lần đầu trong tay thằng nhóc thúi này, nàng đã bắt đầu chú ý tới nó. Về sau, thông qua cô em gái Julia của mình, nàng ngày qua ngày cứ không ngừng hiểu thêm về Ye Jian. Tháng ngày tích lũy, bảo không có chút cảm xúc nào là không thể.
Rồi tới lần này, nàng được tên nhóc này cứu. Đây có thể nói là một cơ hội, một mồi dẫn nổ, châm lửa toàn bộ những gì đã tích lũy trước đó trong lòng của nữ hoàng đại nhân.
Nữ hoàng đương nhiên hiểu rõ là vết thương của mình khi đó nghiêm trọng đến mức nào. Trong tình huống đó, nếu muốn cứu được nàng, thì cho dù là ai cũng đều sẽ phải bỏ ra cái giá vô cùng lớn. Thế nhưng, thằng nhóc này vẫn cứu nàng rồi, không hề do dự.
Xem ở việc đó, cảm xúc của nữ hoàng đối với Ye Jian nhiều thêm một chút cảm kích. Rồi về sau, lại nghe được tên nhóc này bằng lòng vì một nữ hoàng thất thế vô dụng như nàng mà đối đầu với toàn bộ Tây Âu, thậm chí là toàn thế giới, nàng xúc động. Mà trừ đó ra, thằng nhóc này còn là người đã chiếm mất tình cảm của em gái mình.
Em gái của mình, Julia, từ bé tới giờ chưa từng biết tới tình cảm là gì, nhưng giờ, nó lại có tình cảm với thằng nhóc này. Không cần nghi ngờ, tuyệt đối là thằng nhóc này đã lừa gạt mất con tim thiếu nữ còn chưa kịp hé nở của con bé. Thân là queen đồng thời cũng là nee-chan của Julia, cảm giác của nàng với thằng nhóc này trở nên càng phức tạp.
Người trong lòng của em gái mình, ân nhân cứu mạng của mình, kẻ mà mình xem trọng, đồng thời còn là người nam nhân bằng lòng vì mình mà trở thành kẻ thù của toàn thế giới.
Đã từng có một thời gian, nữ hoàng luôn nghĩ rằng bạn lữ sau này của mình sẽ là người ra sao.
Đầu tiên, yêu cầu thứ nhất là, người đó nhất định phải mạnh hơn mình. Điểm này, hầu như đã đem 99,999999% số nam nhân trên đời này gạt sang một bên.
Số còn dư lại, có thể nói là ít càng thêm ít
Mà đó, lại chỉ mới là yêu cầu thứ nhất, vẫn còn yêu cầu thứ hai nữa.
Yêu cầu thứ hai, cũng là yêu cầu quan trọng và mấu chốt nhất trong chuyện chọn bạn lữ, đó là mình phải cảm thấy thuận mắt.
Trong tình huống lấy điều kiện thứ nhất làm trụ cột, lại phải thỏa mãn được điều kiện thứ hai, nữ hoàng hầu như đã triệt để bỏ đi hi vọng về cái gọi là ‘tình cảm của thiếu nữ’.
Trên đời này thật sự có người thỏa mãn được cả hai điều kiện đó sao? Đáp án của nữ hoàng, trước khi gặp được Ye Jian, là tuyệt đối không thể. Nhưng bây giờ, nữ hoàng lại không thể không thừa nhận, rằng thằng nhóc thối tha, xấu xa, ti tiện trước mặt này, đã hoàn toàn thỏa mãn được cả hai điều kiện đó.
Thực lực thì không cần phải nói, còn thấy vừa mắt… Nói thực ra, tuy nữ hoàng biểu hiện là… không, phải nói ngược lại. Chính vì cảm thấy thuận mắt, nên nữ hoàng mới bằng lòng đùa giỡn và bộc lộ tình cảm thật ra trước mặt thiếu niên như vậy. Nếu đổi lại là người khác, nàng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra tình cảm thật của mình. Uy nghiêm, lạnh lùng, và ngạo mạn, chính là lớp vỏ bọc mà nữ hoàng dùng để đối mặt với hết thảy. Trên thế giới này, trước khi gặp Ye Jian, cũng chỉ có em gái Julia là có thể khiến nàng bộc lộ chân tình, còn những kẻ khác, toàn bộ đều không có tư cách.
Đó là trước khi gặp Ye Jian. Còn sau khi gặp? Đó lại càng không cần phải nói. Ngay từ lúc chính thức gặp được Ye Jian, nữ hoàng cũng đã không thể nào khống chế được chính mình nữa. Trước mặt thằng nhóc xấu xa này, không hiểu vì sao, nàng cứ tự nhiên như vậy mà trở lại với bản chất chân thật nhất của mình.
Chờ tới khi nàng kịp lấy lại tinh thần, thì không biết từ lúc nào, lớp vỏ bọc mà nàng dùng để che giấu mình đã vì tên xấu xa trước mắt mà mở ra một con đường riêng chỉ dành riêng cho hắn.
Cũng giống như vừa rồi, mình thậm chí đã bị hắn làm chuyện vô lễ sỉ nhục như vậy, bất kể là với thân phận nữ hoàng hay thiếu nữ. Xấu hổ cùng giận dữ đan xen, thế nhưng trong lòng lại không có lấy một tia căm hận hay oán thù, có chăng, cũng chỉ là cảm giác muốn dạy cho tên này một trận. Bị như vậy, nhưng nàng thậm chí chưa từng lóe lên ý tưởng muốn giết tên này cho hả giận, chừng đó vẫn chưa đủ để chứng minh sao?
Bây giờ nghĩ lại, chính bản thân nữ hoàng cũng cảm thấy có chút gì đó bất khả tư nghị. Những chuyện trước đó, nhất là chuyện vừa mới xảy ra với nàng, đó quả thật là cả một sự sỉ nhục. Tất cả tự tôn cùng tôn nghiêm của hàng, hầu như bị đối phương nắm trong tay tùy ý văn vê nhựu lận, nói là trinh tiết của nàng đã bị đối phương chiếm mất rồi chà đạp cũng chẳng có gì sai, nhưng nàng lại không hận nổi, một chút cũng không có.
Không những không có, mà ngược lại, với quá trình vừa rồi, nàng thậm chí còn sinh ra một chút khoái cảm cùng khát vọng khó mà mở miệng.
Nàng làm sao vậy? Từ khi nào mà nàng trở nên tùy tiện, lăng loàn và thấp kém như vậy rồi? Từ khi nào mà phẩm giá của nàng trở nên rẻ tiền như vậy, để cho đối phương tùy ý loay hoay cơ thể mình mà ngay cả hận cũng làm không nổi?
Vốn dĩ như vậy cũng thôi, đã hận không nổi, vậy từ từ lãng quên đi cũng được. Ấy vậy mà thật không ngờ, Ye Jian lại đột nhiên tỏ tình với nàng.
Lần này, lòng của nàng thật sự rối loạn.
Chỉ là, nàng dù sao cũng vẫn là queen. Mặc dù nàng có hảo cảm với Ye Jian, đồng thời Ye Jian cũng phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ kén chồng của nàng, mà giữa Ye Jian và nàng còn xảy ra chuyện như vậy, nhưng chỉ với chừng đó mà đã muốn công hãm nàng sao?