Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 242 : nguyên hỏa tiến hóa.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hào quang màu trắng tinh bọc lấy Ye Jian cùng queen.

Sức mạnh bản nguyên nhất rót vào trong căn nguyên ma lực của queen, chỉ trong phút chốc liền nuốt mất viên hạt châu màu đỏ ẩn giấu trong đó.

Ngay tại thời điểm hạt châu màu đỏ bị hào quang màu trắng nuốt mất, nó ngay lập tức liền bộc phát ra ánh hào quang màu đỏ chói mắt chưa từng có, tựa như ánh lửa chập chờn.

Chỉ có điều, cho dù bộc phát ra ánh hào quang màu đỏ thì hạt châu cũng chẳng duy trì được bao lâu, chẳng mất bao lâu sau cũng vẫn phải bị hải dương màu trắng bao phủ.

Xì ~ xì ~ xì ~ xì ~ xì ~ xì ~ xì ~ xì ~~~~ !

Âm thanh tựa như vật thể nào đó đang bị acid ăn mòn vang lên. Mặt ngoài của hạt châu bắt đầu bị hải dương màu trắng ăn mòn rồi cắn nuốt từng lớp từng lớp một. Nguyên bản hạt châu màu đỏ tối thiểu cũng phải to bằng nắm đấm, nhưng chỉ chưa đầu một lát sau thì đã chỉ còn lại như trái bóng bàn. Đồng thời, xu thế này còn không có chút dấu hiệu ngừng lại nào.

Hạt châu càng ngày càng nhỏ, ánh hỏa hồng bên trong cũng càng ngày càng yếu.

Ye Jian rốt cục là đang làm gì vậy? Chẳng phải cậu đã nói là sẽ giúp queen phục hồi, sau đó thành công phản tổ sao? Tại sao hiện giờ lại thành ra là cắn nuốt hạt châu bản mệnh của nữ hoàng rồi?

À, đây cũng không thể trách Ye Jian, bởi vì cậu cũng chẳng thể nào khống chế được. Dù sao, phương thức mà cậu định dùng để cứu chữa và giúp nữ hoàng tiến hóa thì ai cũng biết. Kết quả thì hoàn toàn có thể đoán trước, nhưng quá trình ở giữa ra sao thì không phải là thứ mà Ye Jian có thể nhúng chàm.

Nói chung, đơn giản là ngay khi cậu và nữ hoàng kết hợp lại với nhau, thì công pháp [ Phệ Linh ] đã tự động vận chuyển, đồng thời khế ước virus cũng ký kết thành công. Cả hai thứ này kết hợp lại với nhau, kết quả xảy đến chính là như đã nói.

Hiện tại, trong tình huống cả công pháp lẫn khế ước đồng thời vận chuyển, nói thật thì Ye Jian cũng không tiện ngăn cản, bởi thứ nhất là cậu hoàn toàn có tự tin vào hai thứ này; còn thứ hai là có một vài thứ tuy nhìn vào thì có lẽ ‘quá trình’ diễn ra hơi không đúng, nhưng trong tình huống biết chắc là kết quả sẽ tốt, ai còn thèm quan tâm tới nó làm gì? Nhất là khi mình còn không rõ nguyên lý của quá trình ra sao. Cậu cũng không muốn trở thành ví dụ cho công thức ‘nhiệt tình + dốt nát = phá hoại’.

Mà nhìn từ bên ngoài, ai dám nói là nó xấu? Bởi vì nếu hạt châu bản mệnh của nữ hoàng bị như vậy là có hại, thì nàng hẳn đã phải có phản ứng tiêu cực như đau đớn vân vân, hoặc như thân thể nổi lên phản ứng gì đó. Chỉ là bây giờ, cậu lại chẳng thấy nữ hoàng có dấu hiệu không tốt hay khó chịu gì, nên thôi, mặc kệ đi.

Dần dần, theo thời gian trôi qua, hạt châu càng ngày càng nhỏ, ánh hào quang màu lửa đỏ cũng trở nên leo lét, nhưng đồng thời với đó, từ trong tâm điểm của hạt châu, một nhúm lửa nhỏ màu vàng nhạt đang từng bước thành hình.

Không cần hoài nghi, nhúm lửa nhỏ màu vàng nhạt này tuyệt đối là mạnh hơn ánh hỏa hồng trước đó tối thiểu là vài cấp bậc.

Đây có thể nói là một loại tiến hóa về chất. Đem tạp chất trong ngọn lửa cấp thấp loại bỏ đi, sau đó nén lại với nhau rồi không ngừng tinh túy khiến chúng nhanh chóng tiến hóa thành một loại bản nguyên cao cấp hơn.

Nhìn kết quả này, Ye Jian cũng hoàn toàn yên tâm, không có ý định can thiệp nữa, mặc kệ cho hạt châu tiếp tục bị cắn nuốt.

Sau vài phút, hạt châu trước đó còn to bằng nắm đấm thì đã co lại chỉ còn bằng một viên bi ve, đồng thời vào lúc này, ngọn lửa màu vàng ở trung tâm viên bi, thứ mà trước còn hơi hư ảo, giờ cũng đã hoàn toàn biến thành thực chất.

Ngọn lửa màu hoàng kim sau khi hoàn toàn biến thành thực chất thì bắt đầu nhảy lên, tỏa ra từng luồng hơi thở vô hình đầy bí ẩn. Những luồng hơi này, mặc dù nhìn như bình thường chẳng có gì lạ, nhưng bất cứ ai, chỉ cần hơi tập trung cảm nhận một chút thì sẽ lập tức phát hiện được sự tôn quý, uy nghiêm cùng thần thánh ẩn chứa trong đó.

“Đây là…”

Phát hiện ra được sự thay đổi của cả hạt châu lẫn ngọn lửa, Ye Jian chỉ hơi nghĩ một chút thì đã lập tức hiểu được nguyên lý bên trong.

Hóa ra là vậy, ngọn lửa này sở dĩ tiến hóa được, đồng thời còn tiến hóa thành hình thức này, yếu tố mấu chốt nhất ảnh hưởng hóa ra lại chính là phần sức mạnh thần thánh còn lưu lại bên trong hạt châu.

Nguồn sức mạnh thần thánh này, vốn dĩ lúc trước được người của giáo hội dùng để công kích queen, cho nên việc nó xâm nhập vào trong hạt châu cũng chẳng có gì lạ.

Dù sao trước đó cậu cũng chỉ mới chữa trị cho thân thể cùng với ma lực nguyên của queen, còn hạt châu thì vẫn chưa từng đụng tới. Kết quả là giờ, dưới ảnh hưởng của Phệ Linh và khế ước virus, nguồn sức mạnh thần thánh tàn dư trong hạt châu bị phóng đại lên tới cực hạn, rồi sau đó hoàn toàn dung hợp lại với ngọn lửa ma lực bản nguyên của queen tạo thành một ngọn lửa bản nguyên mới. Đồng thời dưới hiệu quả của khế ước, ngọn lửa mới này không ngừng trở nên tinh túy và tiến hóa không ngừng.

Xem ra từ nay về sau, chỉ cần ngọn lửa bản nguyên mới này còn tồn tại, thì queen vĩnh viễn cũng không cần lo lắng tới việc bị linh lực có tính chất thần thánh của giáo hội khắc chế nữa. Bởi vì sức mạnh của chính bản thân queen cũng đã có tính chất thần thánh tối cao rồi.

Cái này cũng xem như là nhân họa mà được phúc đi?

Đương nhiên, bởi vì bổn nguyên và nội tại của queen đang không ngừng nhanh chóng lột xác, nên bề ngoài của queen cũng dần có những thay đổi nhỏ.

Đầu tiên là đôi tai nhỏ nhọn nhọn kia, hiện tại đã hoàn toàn trở nên giống người thường. Tiếp theo là đôi tròng mắt tựa như hồng ngọc, hiện tại cũng đã chuyển thành một màu kim hồng yêu dị nhưng rực rỡ. Không, màu mắt của nữ hoàng hiện giờ, thay vì nói là kim hồng, còn chẳng bằng nói là màu đỏ ánh kim, tựa như ngọn nến với ánh lửa vàng chói đang nhảy nhót, yêu dị mà say lòng người.

Trừ những điểm đó ra, thì da thịt của queen cũng trở nên càng thêm long lanh óng ánh, thậm chí ngay cả chiếc đuôi cáo mềm như nhung kia cũng đột nhiên biến mất. Ừ, tuyệt đối là đột nhiên biến mất, mà không phải là dần rút lại thành xương cụt.

Kết quả này khiến Ye Jian cảm thấy có chút tiếc nuối, đã không có nhược điểm để bắt, về sau muốn trị con bé này cũng không dễ dàng.

Việc lột xác không tốn thời gian bao lâu, chỉ trong vòng vài phút, bước đầu của việc lột xác cũng đã chấm dứt.

Đồng thời, bởi vì queen đã ký khế ước của virus với Ye Jian, nên từ khế ước, cậu cũng đã biết được tên chính thức của nữ hoàng: Melia, Melia • Phillips.

“Hô ~ ô ~~ ngươi… Ngươi đồ trứng thúi, Ju… Julia vẫn còn ở đó… Ngươi… A… Ah ~~ ngươi —— bản nữ vương cắn chết ngươi! Ngươi, đồ tà ác vô sỉ!”

Chuyện đã tới nước này, Melia làm sao còn có thể không hiểu ý đồ của Ye Jian. Cho nên, không biết sức lực ở đâu ra, vốn đã bị Ye Jian chơi tới chết đi sống lại, toàn thân phát nhũn, Melia đột nhiên thừa dịp Ye Jian không chú ý mà ôm lấy cậu rồi lật người lại. Sau đó, giống như một nữ kỵ sĩ, nàng điên cuồng mà nhấp nhổm và dập dờn thân thể phập phồng quyến rũ, mê hoặc động người của mình.

“Hítzzz ~~~ Cái…!? Chuyện gì xảy ra!? Sao đột nhiên lại… Híz-hà-zzz ~~ a ~ ách ~ cái này… cắn cũng quá chặt đi!”

“Hừ, a ~~ Ơ ~~ chỉ là… chỉ là một… thằng nhóc thối… Ân ~~ bản nữ… Hôô ~~ bản nữ vương còn không ăn ngươi… tới… Gắt gao! A ~~~!”

Giạng chân mà ngồi trên người Ye Jian, thở gấp hu hu, Melia mặt phấn đỏ bừng, đôi mắt màu kim hồng lóe lên từng tia tình dục yêu diễm. Đong đưa vòng eo mà cư cao lâm hạ nhìn xuống Ye Jian, Melia nói ngắt quãng với vẻ đầy đắc ý, giống như cảm thấy đắc ý không thôi về việc rốt cục mình cũng có thể chủ động trong việc ăn sạch Ye Jian.

“Em đang buộc ta đó! Híz-khà-zzz ~~~ Dám khiêu khích bản vương trong chuyện này! Hôm nay, để ta cho em biết cái gì gọi là ‘hoàn toàn thần phục’.”

Bị nữ nhân của mình khiêu khích trong chuyện này, Ye Jian làm sao còn nhịn nổi nữa? Mặc dù tư thế hiện tại đúng là khiến cậu thoải mái không thôi, nhưng đây là vấn đề tôn nghiêm.

Hai tay dùng sức mà tát mạnh một cái vào cặp đùi ngọc xinh đẹp của Melia, lập tức liền đưa tới tiếng kêu đau của nữ hoàng.

Và ở ngay thời điểm này, Ye Jian lập tức dùng sức lật người lại, sau đó dùng một tay khóa chắc cổ tay của Melia, tay còn lại ép nữ hoàng phải xoay người lại và nằm quỳ trước người.

“Hừ! Ta nhìn em còn dám hung hăng càn quấy với ta hay không?”

PA ~ !

Giơ tay rồi vỗ mạnh xuống, một tiếng ‘PA’ vang lên rõ nét vô cùng, mang theo tiếng hét kéo dài như sân như kiều của queen.

“Chỉ… Chỉ là một thằng nhóc, lại dám đánh… Ô oa ~~~!!”

Lại một cái tát, dấu tay đỏ tươi hiện lên trên mông ngọc nõn nà trắng noãn của queen, trông như lửa đỏ hoa hồng, khiến người ta cảm thấy hưng phấn, thú huyết sục sôi.

Vẻ hưng phấn bắn ra từ trong mắt của Ye Jian. Đã rất lâu, cậu không làm chuyện dạy dỗ điều giáo không chút kiêng kị như vầy rồi. Vì lo lắng đến cảm thụ của những cô gái kia, đã rất lâu, bản chất ma vương của cậu không được hoàn toàn giải phóng. Ngay cả khi làm việc đó với Natsuki hay Mimori, cậu vẫn giữ lại chút lằn ranh cuối cùng. Natsuki thì là vì vẫn chưa hoàn toàn, còn Mimori thì cậu sợ cô chịu không nổi với không có hứng.

Dù sao, điều giáo thì phải là nữ vương mới có thú, không phải sao?

Kết quả là giờ, nữ hoàng Melia lại đụng lên họng súng của Ye Jian. Nếu chỉ đàng hoàng làm chút thì thôi, giờ, lại dám câu dẫn ra thú dục của cậu, nếu cậu mà để chuyện này kết thúc dễ như vậy thì cậu sẽ không gọi là Ye Jian.

Thét lên, hét lên, lại hét lên. Không biết bao nhiêu lần, nữ hoàng bị Ye Jian làm cho hét chói tai rồi. Lại một lần nữa, nữ hoàng bị Ye Jian đưa lên đỉnh cao, nhưng dục hỏa tích lũy trong lòng của Ye Jian vẫn không có dấu hiệu giảm xuống. Lần này, nếu không đem toàn bộ dục hỏa đều thả hết, Ye Jian tuyệt đối sẽ không ngừng tay.

Đúng, không chỉ có Melia, mà còn có cả em gái của nàng, yêu tinh băng nhỏ bé Julia, người vẫn luôn đứng ở một bên nhìn và đã đỏ mặt tới mang tai, yêu tinh nhỏ này hiện giờ cũng là mục tiêu của cậu. Từ việc cậu làm chuyện này ngay trước mặt của Julia mà không để thiếu nữ đi ra cũng đã cho thấy được ý đồ tà ác mà cậu dự tính.

Đêm nay, con yêu tinh nhỏ đáng yêu này tuyệt đối sẽ không chạy thoát được khỏi lòng bàn tay của cậu.

Ma Vương tham lam, đã không há miệng thì thôi, một khi đã há miệng thì phải ăn cho thật no, bằng không tuyệt đối sẽ không đình chỉ.

“Ngoan ngoãn mà gọi onii-chan cho ta đi, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.”

“Ngươi… Chẳng qua là thằng nhóc thối miệng còn hôi sữa… Nha ah ah ~~~!!”

Lại là một cái tát không nhân nhượng khác, tạo thành một đóa hoa hồng yêu diễm trên mông của Melia.

Chỉ là, dù bị trừng phạt như vậy, nhưng nữ hoàng bệ hạ cao cao tại thượng sao có thể thần phục dễ như thế? Cho nên rất nhanh, trong phòng lại bắt đầu vang lên từng tiếng đánh thanh thúy vui tai, kèm theo đó là tiếng rên rỉ kiều diễm đầy xấu hổ của nữ hoàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio