“Không thể nào… Chuyện đó, không thể nào… Cho dù là tam đại chân tổ cũng không thể khiến ta bị cắn trả tới mức đó. Chuyện này rốt cục là do kẻ nào làm? Là ai!? Rốt cục là ai đang có ý đồ với giáo ta…”
Trong nháy mắt tưởng chừng như đã già nua đi thêm mười tuổi, vị Hồng Y Tổng Giám Mục nói năng lộn xộn, ngữ khí gần như đã điên cuồng. Gương mặt vốn dĩ có rất ít nếp nhăn, thì giờ đã trở nên lỏng lẻo, nhăn nhúm với vô số những ‘con giun’ trên mặt, trông vô cùng dọa người.
Cảnh tượng này hiện lên rõ ràng trong mắt của vị kỵ sĩ thánh điện, khiến trong lòng hắn như nổi lên sóng to gió lớn. Là kỵ sĩ thánh điện duy nhất được cử đi trong nhiệm vụ lần này, hắn vô cùng hiểu rõ thực lực của vị Hồng Y trước mắt.
Có thể ở trước chữ ‘giám mục’ mà thêm một chữ ‘tổng’ cũng đã là một chuyện rất ghê gớm, mà ông lão trước mặt này, không những làm được như vậy, mà còn được chính giáo hoàng sắc phong và trao tặng thêm hai chữ ‘Hồng Y’ để trở thành một ‘Hồng Y Tổng Giám Mục’ đúng nghĩa. Người như vậy, trên toàn lãnh thổ Tây Âu cũng chỉ có khoảng trên dưới 10 người. Từ đó có thể thấy được là ông lão trước mắt này có bản lĩnh cao tới mức nào.
Với những nhân vật có địa vị lớn và quan trọng như vậy, theo như bình thường, cho dù là những kỵ sĩ thánh điện như hắn nếu muốn gặp được cũng phải trải qua rất nhiều kiểm duyệt. Có nhiều kỵ sĩ thánh điện, cho dù sinh hoạt trong giáo hội cả đời, cũng không có lấy được một cơ hội để tiếp cận một vị Hồng Y Tổng Giám Mục trong phạm vi quá 20m.
Cho nên lần này, có thể may mắn được tuyển chọn để đi chấp hành nhiệm vụ chung với ông lão Hồng Y và hai kỵ sĩ Thẩm phán, dù rằng chỉ có thể xem là nô bộc đi theo để làm việc vặt, thế nhưng hắn vẫn lấy đó làm tự hào. Bởi vì sau chuyện này, địa vị của hắn trong giáo hội tuyệt đối sẽ nhanh chóng kéo lên. Thậm chí, nếu có thể hầu hạ tốt đức Hồng Y, chưa biết chừng về sau hắn còn có thể có cơ hội để được tuyển chọn vào trong đoàn kỵ sĩ thẩm phán của giáo hội cũng chưa biết chừng.
Dự tính của hắn là như vậy, và nếu như theo bình thường, toan tính này của hắn cũng không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ, điều hắn nhìn thấy lại là cảnh vị Hồng Y rơi vào thảm trạng như vậy. Đường đường là một Hồng Y Tổng Giám Mục có tiếng ở Tây Âu, vậy mà chỉ trong một quãng thời gian cực ngắn lại trở nên thê thảm như vậy.
Mọi chuyện phát sinh thật quá nhanh, hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì tất cả đều đã xong. Hắn chỉ vừa kịp nghe đức Hồng Y gào thảm một tiếng, và khi quay lại thì đã thấy đức Hồng Y trở nên già nua và suy yếu như vầy. Lúc này, hắn thật sự không biết mình phải nên làm gì. Làm một kỵ sĩ thánh điện nho nhỏ, hắn căn bản không dám hó hé một tiếng hay chủ động tiếp cận đức Hồng Y khi chưa được phép, hắn chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ mà suy đoán lung tung, bất an mà chờ đợi đức Hồng Y hạ lệnh.
“… Không thể nào… Không thể nào lại như vậy… Ai…? Rốt cuộc là ai…”
Lúc này, ông lão Hồng Y Tổng Giám Mục vẫn còn đang mất hồn mà không ngừng lẩm nhẩm, nhưng rồi đột nhiên, trên con đường vốn yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một giọng nói thứ ba: “Các người thật đúng là lao tâm khổ tứ, vì muốn truy sát bản nữ hoàng mà không ngại vạn dặm xa xôi, từ Tây Âu chạy tới tận nơi này.”
Giọng nói vang lên, mang theo ý cười hàm xúc nhưng lại đầy trào phúng; sau đó, uy áp cuồn cuộn bỗng nhiên giáng xuống từ trên trời và đè nặng lên người của vị kỵ sĩ thánh điện lẫn ông lão Hồng Y.
Gần như là ngay lập tức, sắc mặt của ông lão và vị kỵ sĩ thánh điện đại biến. Cả hai giật mình mà ngẩng đầu nhìn lên trời, và rồi, thứ hiện ra trước mắt chính là một bóng hình xinh đẹp tựa như lửa đỏ đang lơ lửng giữa không trung. Đó, là một thiếu nữ.
Tóc dài bay múa trên không, phong tư tuyệt thế như đang không ngừng cho thấy sự bất phàm, hơi thở tự nhiên khiến người ta cảm thấy hấp dẫn và mê say tới khủng bố không ngừng tỏa ra từ trên cơ thể. Người mới đến tựa như nữ thần vừa hiện thân chốn nhân gian, thần thánh không thể xâm phạm.
Ông lão và vị kỵ sĩ hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt, trong miệng nhịn không được mà đồng thời phát ra tiếng kêu to: “—— ngươi, là ngươi!?” * 2
“Đúng, là bản nữ vương! Ta còn tưởng là lão già ngươi lớn tuổi, trí nhớ không tốt nên đã quên mất bản nữ vương rồi chứ?”
Giọng nói đùa cợt, thiến ảnh với mái tóc dài đỏ thẫm tựa như lửa dùng ánh mắt cư cao lâm hạ để nhìn về phía ông lão Hồng Y. Trong đôi mắt tựa như hai viên hồng ngọc, một ngọn lửa màu đỏ ánh kim đang không ngừng nhảy nhót, thoạt trông vô cùng yêu dị.
“—— không! Làm sao có thể?! Ngươi làm sao có thể xuất hiện ở đây mà không có một chút tổn thương nào như vậy???” Tiếng hét không thể nào tin tưởng được phát ra từ trong miệng của ông lão Hồng Y, cho thấy tâm trạng của ông lão hồng y và vị kỵ sĩ vào lúc này.
Thân phận của người trước mặt, cả ông lão Hồng Y lẫn vị kỵ sĩ cũng đều biết, thậm chí biết rõ là đằng khác, bởi vì người này chính là mục tiêu khiến giáo hội cử họ chạy hơn nửa vòng trái đất mà tới mảnh đất đặc khu ma tộc ở cực đông này.
Thế nhưng, cũng chính vì biết rõ nên cả hai mới cảm thấy khó tin với hoảng sợ như vậy, bởi vì đáng lý ra, người trước mắt phải đang trong trạng thái trọng thương sắp chết mới đúng. Lúc trước, cũng chính tay ông lão đã đánh cho người trước mắt trọng thương, nên ông lão chắc chắn về điều đó.
Chỉ là bây giờ, mục tiêu vốn phải bị trọng thương và phải tìm cách để lẩn trốn lại chủ động xuất hiện trước mắt cả hai, trong tình trạng hoàn toàn lành lặn. Điều này sao có thể không khiến cả hai cảm thấy kinh sợ?
Ông lão biết rõ, vết thương trước đó mà mình gây ra cho người trước mắt, tuyệt đối là chư thần khó cứu; cho dù thần linh có thật sự xuất hiện và giáng thế thì cũng chưa chắc có thể nào cứu được người trước mắt này. Khi đó, vận dụng cấm chú, ông lão đã đem toàn bộ sức mạnh thần thánh mà mình có đánh thẳng vào trong cơ thể của người trước mắt, đồng thời còn chọc cho cơ thể đối phương thủng một lỗ lớn xuyên suốt từ trước ra sau, mà vết thương còn quẹt trúng tim.
Với ma tộc, vết thương đó tuyệt đối là chí mạng. Nếu như không phải là vì người trước mắt vốn có thực lực vô cùng mạnh mẽ thì phỏng chừng là ngay lúc đó, cô ta cũng đã phải bị đánh gục ngay tại chỗ. Bất quá, dù không bị đánh gục ngay tại chỗ, nhưng với thương thế cỡ đó, bất kể người trước mặt có mạnh tới đâu thì cũng khó thoát khỏi kết cục phải chết.
Cho nên lần này tới đây, thay vì nói rằng bọn họ tới là để truy sát, cả bốn chỉ mang theo tâm tư là tới đây để nhặt xác của mục tiêu mà mang về cho giáo hội. Ông lão rất tự tin, với vết thương mình gây ra trước đó, mục tiêu tuyệt đối không thể cầm cự được quá ba, bốn ngày. Chỉ là sau khi tới đây, tình huống dường như bắt đầu mất kiểm soát. Đầu tiên là dấu ấn mình lưu lại trên người mục tiêu đột nhiên biến mất khiến cho công việc tìm kiếm trở nên khó khăn.
Điều này vốn dĩ rất khó xảy ra, bởi trừ khi là có một kẻ nào đó mạnh hơn xa ông lão ra tay, còn bằng không thì không thể nào xảy ra được chuyện như thế. Nhưng kết quả là chuyện vẫn xảy ra rồi.
Rồi kế đó, hai thành viên nòng cốt của giáo hội lại đột nhiên mất tích, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại. Hai thành viên nòng cốt, hai kỵ sĩ thẩm phán, thực lực mạnh tới mức có thể triệu hoán thiên sứ, người như vậy, đáng lý ra không thể nào mất tích một cách vô thanh vô tức được mới đúng. Nhưng kết quả là lại xảy ra.
Hai chuyện bất thường vốn không thể xảy ra nay lại liên tiếp xảy ra, điều này khiến cho ông lão Hồng Y có linh cảm rất không tốt. Ông lão gần như đã linh cảm được rằng, có một cường giả hùng mạnh nào đó đã bắt đầu nhắm vào giáo hội.
Và ngay trước đó, ông lão Hồng Y đã khẳng định được linh cảm này của mình, khi mà bí pháp [ Đại Dự Ngôn Thuật ] ông thi triển ra gần như đã khiến ông suýt chết vì bị cắn trả. Nếu vừa rồi ông không phản ứng kịp, vậy thì giờ ông tuyệt đối đã chỉ còn là một cái xác khô, thậm chí là đã hóa thành tro bụi.
Hiện tại, dù giữ được mạng, thế nhưng ông lão Hồng Y vẫn không thể cảm giác được sự vui sướng sau khi vừa thoát chết, mà ngược lại chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng. Dựa theo mức độ cắn trả của [ Đại Dự Ngôn Thuật ], ông lão cũng đã xác nhận được rằng mục tiêu của mình đã tiếp xúc được với một cường giả vô cùng khủng bố, đồng thời cường giả này còn đang nhắm vào giáo hội. Bị một người như vậy nhắm vào, tình cảnh sắp tới của giáo hội sẽ ra sao?
Nếu giả như, việc giáo hội bị nhắm vào cũng chỉ là vì lần viễn độ này của mình, hoặc tồi tệ hơn nữa là mục tiêu mình đang truy sát lại chính là nguyên nhân khiến đối phương nhắm vào giáo hội, vậy thì khác nào mình chính là tội nhân của cả thánh giáo? Bởi nếu ông không thể mục tiêu xổng khỏi tay, vậy thì mục tiêu cũng sẽ không chạy tới nơi này, cũng sẽ không có tất cả những chuyện sau đó.
Mới vừa rồi, sở dĩ ông lão có biểu hiện kém cỏi tới như vậy, không phải chỉ đơn giản là vì phát hiện ra rằng có một cường giả vô cùng khủng bố đang nhằm vào bản giáo, mà còn là vì lo lắng rằng không biết về sau sẽ xảy ra thêm bao nhiêu chuyện xấu nữa đây. Hiện tại, mọi chuyện cũng đã rất tồi tệ.
Chỉ là không ngờ, còn chưa đợi ông lão kịp nghĩ rõ mọi chuyện và tìm ra đối sách, thì mục tiêu của chuyến đi lần này lại bất ngờ chủ động hiện ra trước mắt, hơn nữa còn là với tư thái mạnh mẽ tới không ngờ.
Mọi chuyện xảy ra thật sự quá quỷ dị, quá khó tin, quá khó tưởng tượng, lại còn diễn ra liên tiếp nhau. Lúc này, ông lão thậm chí có ảo giác rằng không biết đây liệu có phải là thử thách mà thần linh đặt ra cho mình không? Nếu không tại sao mọi thứ lại ngoài sức tưởng tượng như vậy?
“Ha ha, có phải là đang cảm thấy rất khó tin, rất khó tưởng tượng? Nói thật cho ngươi biết, chính ta cũng cảm thấy chuyện này thật khó tin. Nếu không phải vì ta có thể cảm nhận được rõ ràng là mình đã hoàn toàn khôi phục, ta cũng sẽ không thể tin nổi chuyện này. Xem ra, bản nữ vương được tổ tiên của mình chiếu cố hơn là các ngươi được Thượng Đế của mình chăm sóc. Giờ, xám hối đi, lão già! Bản nữ vương sẽ trả lại cho các ngươi tất cả những gì các ngươi đã làm với bản nữ vương. Giờ chết của các ngươi đã điểm, trở về thiên đàng gặp chúa đi thôi. À đúng, không nói thì quên, hai thủ hạ kia của ngươi đã sớm trở về trong vòng tay của Thượng Đế rồi, hiện tại tới lượt của ngươi và tên lính quèn này của ngươi.”
“Cái ——?!”
Những lời này khiến cho ông lão Hồng Y và vị kỵ sĩ thánh điện cảm thấy trong lòng rung mạnh. Duỗi ngón tay và rung rung chỉ về phía không trung, ông lão Hồng Y Tổng Giám Mục rung giọng hỏi: “Ngươi… Ngươi nói là Jacks với Seamus mất tích là do ngươi đã ————”
Lời nói này để cho lão đầu và kỵ sĩ trong lòng rung mạnh, nhất là Hồng Y Đại Chủ Giáo lão đầu, duỗi ra ngón tay chỉ vào giữa không trung, bất khả tư nghị run giọng hỏi.
“Mặc dù ta cũng rất muốn nói là ngươi giết chúng là ta, nhưng thật đáng tiếc là không phải.”
Câu trả lời này chẳng những không thể khiến cho ông lão yên tâm, mà trái lại càng khiến cho ông lão cảm thấy sợ hãi.
“Là ai!? Là ai muốn ra tay với thánh giáo Lotharingia của bọn ta!”
“Chuyện đó sao? Không thể trả lời! Ngươi vẫn là xuống dưới kia để hỏi thuộc hạ của mình đi thôi. Giờ, ngươi đã có thể chết được rồi, lão già!”
Nói tới đây, bóng người màu đỏ dường như cũng đã mất đi sự kiên trì. Câu nói vừa dứt, bóng người màu đỏ lập tức giơ tay lên và phất một cái, một chùm lửa đỏ thắm cực lớn ngay lập tức hiện ra và giáng xuống từ trên trời.
Nhiệt độ kinh khủng tỏa ra từ ngọn lửa này hầu như khiến cho ông lão sợ tới mức suýt nhảy dựng lên.
“Làm sao có thể!? Ngọn lửa này tại sao lại có thể… Đáng chết! Thánh Quang Thuật!”
Cảm nhận được sự uy hiếp đến từ ngọn lửa, ông lão mặc dù khiếp sợ, thế nhưng vẫn hạ quyết định thật nhanh. Cắn chặt răng, ông lão mở to mắt nhìn về phía ngọn lửa và giơ tay lên, sau đó, một mảng kim quang thần thánh cực lớn chợt phát ra từ trên tay của ông lão.
“Hừ! Ngươi cho rằng bản nữ vương vẫn là bản nữ vương lúc trước sao?”
Khinh thường mà hừ lạnh, bóng người màu đỏ bỏ mặc cho ngọn lửa của mình và ánh sáng thần thánh chạm vào nhau. Ngọn lửa cuồn cuộn ập về phía ánh kim quang, chỉ trong tích tắc, kim quang cùng hỏa diễm quấn vào nhau, phát ra những tiếng kêu ‘lách tách’ ‘xì xèo’ liên tục.