Tóc dài màu hoàng kim chói mắt như ánh mặt trời buổi trưa, dung mạo hoàn mỹ như không thuộc về nhân gian mà như tuyệt tác được thần linh tự tay đắp nặn. Hai đôi cánh chim trắng muốt khổng lồ nhẹ nhàng vỗ , thiên sứ với bộ giáp nhẹ nhìn Melia với ánh mắt không chút tình cảm mà nói: “———— tà ác… Tinh lọc… Quang Minh… Thẩm Phán!”
Không cần ông lão Hồng Y ra lệnh, thiên sứ ngay khi vừa xuất hiện đã lập tức nhìn về phía Melia. Từ đôi mắt màu vàng óng của đối phương, Ye Jian có thể thấy được ánh sáng của trí tuệ. Con thiên sứ này lại có ý thức tự chủ?
Khi phát hiện ra rằng thiên sứ mà ông lão Hồng Y gọi tới có ý thức tự chủ, Ye Jian quả thật là hơi giật mình một chút, thế nhưng rất nhanh thì cậu đã bình thường trở lại. Dù sao cả kenjuu của ma cà rồng còn có ý thức tự chủ thì việc thiên sứ có ý thức tự chủ có gì lạ đâu? Cũng chỉ là vấn đề về chất lượng của linh hồn hoặc thực lực thôi. Dù sao thiên sứ bốn cánh cũng đã không thể xem như là lính quèn, có ý thức cũng không phải là chuyện lạ.
“Cẩn thận một chút, con người chim này có ý thức riêng.”
“Không cần ngươi nói ta cũng biết. Thằng quỷ con háo sắc nhà ngươi dám xem thường ta, ngươi cho rằng thân phận nữ hoàng của Hắc Ám bảo của ta là làm chơi đó a?”
Hơi bất mãn mà hờn dỗi một tiếng, đối với Melia, mặc dù lúc này bản thân đã hoàn toàn bị Ye Jian triệt để chinh phục, nhưng là nữ hoàng, nàng vẫn có niềm kiêu hãnh riêng của mình, một niềm kiêu hãnh không thể nào thay đổi. Dù rằng có thể khi Ye Jian đòi hỏi, nàng không thể nào từ chối, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ từ bỏ niềm kiêu hãnh của mình.
Ở ngoài là nữ hoàng, trên giường là nữ nô, không sai biệt lắm chính là như vậy.
“Xời ~, nữ hoàng cái gì? Không biết là lúc nãy, ai ở trên giường bị ta dạy tới ngoan ngoãn mà kiều tích tích gọi ta onii-chan, giờ lại còn dám ở trước mặt ta mà vênh mặt. Thật đúng là không biết mắc cỡ.”
“Cái —— Ngươi…Ngươi, tên trứng thúi nhà ngươi còn dám nói?! Ngươi ————” Vừa tức vừa thẹn tới đỏ cả mặt, Melia nũng nịu quát, chỉ là đúng lúc này, một luồng chấn động mang đầy tính chất của ánh sáng chợt ập tới từ phía đối diện, cắt ngang lời của Melia.
“Ai cho phép thứ nửa người nửa chim như ngươi ngắt ngang cuộc nói chuyện của bản nữ hoàng?!!!”
Đang nói chuyện với Ye Jian lại bị ngắt ngang, đã vậy còn là lúc mà mình đang thẹn thùng nhất, nữ hoàng lập tức nổi đóa. Thiên sứ bốn cánh đột nhiên ra tay vào lúc này có thể nói là đã trực tiếp đụng vào họng súng của nữ hoàng Melia.
Lửa giận trong người lập tức bành trướng lên gấp mấy chục lần, Melia giơ tay lên và hung mãnh mà tung ra một chưởng. Chưởng phong gào thét chất đầy sự tức giận của Melia đánh thẳng về phía Thiên Sứ bốn cánh đang bay ở cách đó không xa, ngọn lửa hồ ly cô đặc như dung nham không ngừng thiêu đốt, nơi mà chưởng thế đi qua, không khí hầu như bị đốt thành chân không.
ẦM!!!
Chưởng thế được tạo ra từ lửa hồ ly đập vào vầng sáng màu vàng óng bao phủ quanh cơ thể của thiên sứ. Một tiếng nổ vang lên, kình khí lan ra bốn phía. Sau khi vụ nổ kết thúc, chưởng thế của Melia đã biến mất, chiến quả đạt được là vầng sáng bảo vệ của thiên sứ đã bị đánh tan.
Rất hiển nhiên là trong lần giao phong đầu tiên này, Melia và thiên sứ bốn cánh cân sức ngang tài.
“Lợi hại như vậy?”
Hơi giật mình vì chiến quả ít ỏi, lúc này, Melia mới bắt đầu nghiêm túc mà đè những cảm xúc đang xao động trong người xuống, tập trung để giằng co với đối phương.
Từ kết quả của lần giao phong vừa rồi, có thể thấy được là thực lực của đối phương hoàn toàn cùng tầng thứ với mình. Phải biết rằng lúc này, tuy Melia chỉ mới bước chân vào cảnh giới phản tổ, thế nhưng thực lực của nàng so với trước kia tối thiểu cũng phải mạnh hơn gấp trăm lần. Một chưởng vừa rồi, nàng đánh ra trong cơn tức giận, sức mạnh của nó tuyệt đối có thể đánh tan, thậm chí là hoàn toàn nhấn chìm một hòn đảo vệ tinh của đặc khu ma tộc Itogami.
Một chưởng như vậy, nàng tự tin là trên đời này, số người đỡ được mà không bị thương tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vậy mà con người chim trước mặt lại có thể triệt tiêu được đòn đánh này của nàng dễ như vậy, không thể nghi ngờ, thực lực của nó tuyệt đối là ở cùng một tầng thứ với nàng hiện giờ.
“Melia, nếu xét theo cảnh giới, thì cảnh giới ‘phản tổ’ mà em vừa đột phá tương đương với cảnh giới ‘shinso’ của vampire, dựa theo tiêu chuẩn của thiên sứ thì em đại khái có thể đánh tay đôi với thiên sứ sáu cánh. Chỉ là hiện giờ, em chỉ mới đặt chân vào cảnh giới này, ma lực trong người em còn chưa chuyển hóa xong, em cũng chưa quen với sức mạnh hiện có, nên chọn thiên sứ bốn cánh để rèn luyện mình là thích hợp nhất, bởi em cũng chỉ có thể đánh ngang tay với cấp bậc này. Nhưng nhớ phải cẩn thận một chút, địch nhân có trí tuệ không giống với một con rối biết chiến đấu. Nó có trí tuệ của nó đấy.”
“Biết rồi! Đừng coi thường ta quá như thế, ta sẽ giận đó!”
Bất mãn mà phàn nàn một câu, sau đó Melia khoanh tay lại, bày ra một tư thế khá kỳ quái.
Sau đó, trên thân bùng lên ánh sáng màu đỏ chói mắt, trên người của Melia lại chợt hiện lên đặc điểm của tộc thú nhân: đôi tai biến thành tai hồ ly, ở vị trị xương cụt cũng nhô ra chiếc đuôi hồ ly mềm như nhung có màu đỏ tươi rực rỡ.
“Trợn mắt lên mà nhìn cho kỹ, lão già thối. Xem bản nữ vương làm sao trừng trị thứ nửa người nửa chim đáng hận này.”
Nói với vẻ tàn nhẫn, Melia liếc về phía ông lão Hồng Y một cái. Sau đó, ánh sáng màu đỏ trên người bỗng nhiên tăng vọt, Melia chợt như một đóa hồng vân mộng ảo, dùng tốc độ chớp nhoáng mà phóng về phía thiên sứ bốn cánh đang bay trên trời.
Tốc độ của đóa hồng vân do Melia biến ra nhanh tới không tưởng tượng nổi, nhưng tốc độ của thiên sứ bốn cánh cũng không thấp.
Cảm nhận được uy hiếp đang ập tới, thiên sứ lập tức giơ tay lên, và một cây thương ánh sáng có màu vàng kim đột nhiên hiện ra trong tay của thiên sứ.
Quang thương vừa thành hình, thiên sứ lập tức nhắm về phía đóa hồng vân mà quăng cây thương ra. Quang thương lướt nhanh trên không trung, chỉ trong tích tắc cũng đã tới trước mặt của đóa hồng vân.
Kết quả sau đó, quả thật là quỷ dị, bởi vì đối với cây thương ánh sáng đang phóng tới, đóa hồng vân hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu muốn né tránh nào. Nhưng rồi, ngay thời điểm mà quang thương chỉ còn cách đóa hồng vân chưa đầy nửa mét, đóa hồng vân đột nhiên tăng tốc lên cực đại, lách mình mà lướt qua bên cạnh của quang thương rồi đâm thẳng lên người thiên sứ.
Phanh ——!! Phanh ——!! Phanh ——!! Phanh ——!!
Những tiếng va liên tục vang lên. Những đốm lửa và chấm sáng cứ lần lượt văng ra bốn phía. Quanh người tụ đầy hỏa diễm, Melia, với tốc độ nhanh chóng và quỹ tích di động mờ ảo, cứ liên tục không ngừng mà ‘nện’ về phía thiên sứ bốn cánh.
Mỗi một lần va chạm, cả vòng sáng bảo vệ cho thiên sứ lẫn vòng lửa quấn quanh người của Melia cũng đều ảm đạm và bị phá hủy mất một phần. Mặc dù sau khi tiến hóa và đạt tới cảnh giới phản tổ thì Melia đã không cần phải e dè việc bị sức mạnh thần thánh khắc chế nữa, đồng thời cảnh giới của nàng cũng cao hơn đối phương; thế nhưng dù sao thì nàng cũng chỉ mới bước vào cảnh giới này, toàn bộ tiềm lực của bản thân vẫn còn chưa kịp khai thác hết, mà sức mạnh của thiên sứ dù sao cũng tới từ thứ nguyên cao hơn, nếu dựa theo đẳng cấp của linh lực thì linh lực của thiên sứ hoàn toàn không thua kém gì ma lực có thuộc tính lửa của nàng.
“Xem ra không cần phải lo lắng. Tốt, vậy mình cũng có thể dành thời gian để khảo vấn lão già này được rồi.”
Nhìn thấy Melia đã tiến vào trạng thái chiến đấu và không ngừng giằng co với thiên sứ bốn cánh, Ye Jian gật gật đầu, xem ra cậu không cần bận tâm nữa rồi. Bây giờ, Melia giống như một khối thần thiết được đặt trong lò nung, nếu nhiệt độ của lò nung đã vừa khớp, vậy cậu cũng không cần bận tâm gì thêm nữa.
Đã có một hoàn cảnh rèn luyện thích hợp, vậy thì việc có thể từ một khối thần thiết mà trở thành thần binh hay không, toàn bộ đều phải dựa vào chính bản thân Melia. Bất quá, xét tới việc Melia từng là nữ hoàng của tộc thú nhân, Ye Jian cảm thấy nghị lực và kinh nghiệm của nàng hẳn không cần phải bàn, nếu không thì nàng cũng đã không thể làm kẻ thống trị của Hắc Ám Bảo được lâu như vậy
Đặt chuyện của Melia qua một bên, Ye Jian khởi động Gift [ Thời Không ] mà xuất hiện trước mặt của ông lão Hồng Y. Nhìn ông lão đang ngồi nhắm mắt minh tưởng trước mặt, Ye Jian lên tiếng: “Đừng lãng phí sức lực nữa. Sức sống bị tiêu hao quá độ như mi, có minh tưởng cũng chẳng ích gì đâu. Đó không phải là thứ có thể khôi phục chỉ với minh tưởng.”
Tiếng nói đột nhiên vang lên của Ye Jian khiến cho ông lão Hồng Y hoảng sợ mà giật mình mở trừng mắt. Và khi nhìn thấy dung mạo của Ye Jian, ông lão hơi ngẩn ra một chút.
“Ngươi là ai?”
Có thể vô thanh vô tức mà xuất hiện trước mặt mình, với kinh nghiệm của bản thân, ông lão lập tức khẳng định được rằng Ye Jian không phải người thường, mà là một cường giả vô cùng nguy hiểm với bản thân. Ông khẳng định được như vậy, không phải chỉ là vì khả năng ẩn nấp của Ye Jian, mà còn là vì việc cậu xuất hiện trước mặt ông vào lúc này thật quá trùng hợp. Nói cậu không có liên quan gì với ả nữ hoàng của Hắc Ám Bảo kia, có đánh chết ông cũng không tin.
Cho nên, ông lão phi thường cảnh giác với Ye Jian. Ông thậm chí đã âm thầm liên lạc với thiên sứ bốn cánh và hạ lệnh: một khi mà bên này có chuyện không ổn, lập tức từ bỏ việc tiêu diệt ả nữ hoàng kia mà lập tức tới đây để cứu giá.
“Lão già, ta biết trong lòng mi đang nghĩ gì, để ta nói cho ngươi nghe, mi đoán không sai đâu. Hoặc nên nói chính xác thì ta chính là kẻ đứng sau lưng của Melia, người đã cứu cô ta khỏi cái chết, đồng thời cũng là người ban cho cô ta sức mạnh như hiện tại. A, đúng, hai tên kỵ sĩ ngu si mà ngươi đang tìm cũng là do ta giết.”
“Cái gì ——!?”
Vừa nghe được câu trả lời của Ye Jian, ngay lập tức, toàn thân của ông lão liền rung mạnh, hai mắt lồi ra, trên mặt đầy vẻ bất khả tư nghị, đồng thời một luồng khí lạnh cũng bỗng nhiên chạy dọc sống lưng của ông lão mà chui lên tới ót.
Nhìn thấy phản ứng của lão Hồng Y, Ye Jian nở nụ cười khoái trá: “Ta biết ngươi cảm thấy rất khó tin. Không thể nào tin nổi đúng không, rằng ta sao có thể làm được điều đó? Hơn nữa cũng rất khó hiểu tại sao ta lại đột nhiên ra tay với kỵ sĩ của các ngươi? A, chuyện đó chỉ có thể trách hai tên đó quá ngu ngốc. Vốn dĩ các ngươi tới đây, làm gì thì làm, ta chẳng quan tâm. Nhưng ai biết được hai tên ngu xuẩn đó bỗng nhiên não giật, dám ra tay với người phụ nữ của ta. Cho nên hết cách rồi, ta chỉ có thể để cho bọn chúng chết trong thống khổ. Lúc đó bọn chúng còn triệu hồi ra thiên sứ để chống trả, đáng tiếc là con người chim hai cánh đó còn kém một chút, bất quá, dùng làm vật sưu tập thì cũng không tồi.”
Nói xong, Ye Jian liền móc một viên bi từ trong túi áo ra, kẹp nó giữa hai ngón tay và loay hoay một chút.
Thấy Ye Jian đột nhiên lấy một viên bi ra, theo phản xạ tự nhiên, ông lão liền nhìn về phía viên bi mà Ye Jian vừa lấy ra từ túi áo, và ngay lập tức, như một con mèo bị giẫm phải đuôi, ông lão lập tức giật bắn cả người, tóc tai dựng đứng, hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt.