Nhìn chằm chằm ————!
Khi Ye Jian xuất hiện trước cửa phòng của Julia và Félicie mà nhấn chuông, thì khi cửa mở, thiếu nữ mở cửa cho cậu, cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào cậu không nói một lời.
Đôi mắt như băng tinh lóe lên những tia sáng quái lạ, coi như là Ye Jian, cậu cũng không thể suy đoán được là thiếu nữ đang nghĩ gì từ đôi mắt này.
“Sao vậy? Mới một thời gian ngắn không gặp mà đã quên tôi rồi sao?”
Thấy thiếu nữ mãi không có ý định mở miệng trước, cuối cùng, Ye Jian đành phải chủ động cất lời, đồng thời theo thói quen mà vươn tay ra, định xoa lấy mái tóc màu bạc của thiếu nữ. Chỉ là điều khiến cậu không ngờ tới, đó là thiếu nữ lại giống như một con thỏ nhỏ bị chấn kinh mà vội vàng giật lùi lại, hai tay thì ôm ngực, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn cậu chằm chằm.
Bàn tay đang giơ ra của Ye Jian khựng lại giữa không trung. Lần đầu tiên đụng phải tình huống ngoài ý muốn này, Ye Jian cũng có chút ngạc nhiên.
“Sao vậy? Thật sự không quen tôi rồi sao? La Folia?”
“Quen!”
“Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn! Ngươi chính là cái tên bại hoại bẩn thỉu đã lừa gạt ta lúc trước.”
“Ầy, tôi nói, lúc đó không thể xem là lường gạt đi? Hơn nữa nếu nói tới kiss thì lúc đó chẳng phải chính cô chủ động sa… Khục! Tóm lại, cho dù đúng là lúc đó có xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng tốt xấu gì thì tôi cũng từng cứu cô với mấy người đó đi? Không đến nỗi để cô phòng bị tôi tới mức này chứ?”
Nhìn bộ dạng phòng như phòng cướp của La Folia, Ye Jian thật sự có chút dở khóc dở cười.
Đối với thiếu nữ tựa như băng sơn tuyết liên này, Ye Jian thật sự chưa có lúc nào quên. Cho dù cả hai vẫn luôn thân ở hai nơi, có thể nói là chân trời góc biển, nhưng Ye Jian vẫn luôn thông qua hệ thống tình báo của Yaze Kazuma để tìm hiểu về tình huống của vương quốc Aldegyr và vị hoàng nữ La Folia trước mặt này.
Đương nhiên, sở dĩ Ye Jian làm vậy cũng chỉ đơn thuần là vì muốn được biết La Folia sống như thế nào mà thôi, còn về việc an nguy của cô, Ye Jian chưa bao giờ lo lắng, hoặc nên nói chính xác là không cần lo lắng. La Folia nói gì đi nữa thì cũng là đệ nhất hoàng nữ của vương quốc Aldegyr, mà vương quốc Aldegyr lại là một cường quốc về quân sự, chỉ từ việc nó vẫn luôn có thể sinh tồn và phát triển khỏe mạnh khi bị kẹp giữa sự phân tranh của Ikusaō Ryōiki và các thế lực lớn khác cũng đã đủ để chứng minh cho việc này.
Không cần phải nghi ngờ việc liệu Aldegyr có phải là một cường quốc quân sự hay không. Phải biết rằng ngoại trừ công nghệ độc quyền cao cấp là Völundr system ra, Aldegyr còn có công nghệ thiết giáp kết hợp lò tinh linh cùng với công nghệ vũ khí vô cùng tân tiến, đủ để khiến cho tuyệt đại đa số những kẻ có ý định sống ngoài vòng luật pháp đều phải kiêng dè tám phần.
Mà hơn nữa, trừ điểm đó ra, Aldegyr còn là một cường quốc nổi tiếng với đoàn kỵ sĩ tinh nhuệ và hùng hậu vang danh đại lục. Những kỵ sĩ tinh anh nhất của đoàn kỵ sĩ thuộc vương quốc Aldegyr, thậm chí có thể đánh ngang tay với cả thành viên nòng cốt của đoàn kỵ sĩ thánh điện thuộc giáo hội Tây Âu.
Là hoàng nữ của một cường quốc như vậy, sự an toàn của La Folia là không có gì để nghi vấn.
Bất quá, nói vậy không có nghĩa là Ye Jian chủ quan chẳng làm gì. Cậu cũng đã để lại con cờ dự phòng trên người La Folia rồi. Thanh thánh kiếm mà cậu giao cho La Folia trong lần gặp mặt trước hoàn toàn có thể bảo vệ cho La Folia khi cô gặp nguy hiểm chí mạng. Chỉ cần cô gặp phải kẻ địch nào có ý đồ ra tay với cô mà cô không thể chống lại, thánh kiếm sẽ tự động hộ chủ và báo cho Ye Jian biết.
Nói chung, về sự an nguy của La Folia, Ye Jian đã lo xong hết, nên chẳng còn gì phải bàn. Chỉ là có vẻ như cậu quan tâm tới La Folia chưa đủ, tối thiểu thì cậu đã không chú ý tới tâm tư tình cảm của La Folia, nên kết quả mới dẫn tới là hiện giờ, khi cả hai lại gặp mặt nhau, vị công chúa điện hạ này lại bày tỏ sự cảnh giác cao độ với cậu như vậy. Nói thật, cậu hoàn toàn không dự liệu được tình huống này.
“Ara… Đối với người như ngươi, đương nhiên là cần phải đề phòng, hơn nữa còn là nghiêm mật đề phòng.”
“Người như tôi?”
Nghe La Folia nói như vậy, Ye Jian hơi nhướng mày một chút, dường như là cậu đã đoán được là chuyện gì xảy ra rồi.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Người nào đó vì tư dục của bản thân nên lợi dụng thủ đoạn thấp kém tiến hành uy hiếp mà chiếm đoạt lấy con gái nhà lành. Đã vậy sau khi chiếm được, còn bạo ngược vô thường, thường xuyên làm ra những việc cực kỳ tàn ác như ngược đãi, dâm nhục, còn…”
Bị giáng chức thành loại ma vương bạo ngược thấp kém như vậy, Ye Jian chả cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi. Để ngăn chặn La Folia tiếp tục thao thao bất tuyệt, cũng là vì để bảo vệ hình tượng của mình, Ye Jian không thể không ngăn cản La Folia nói tiếp mà đặt câu hỏi: “Ngừng! Cho tôi hỏi một câu trước, những lời này có phải là do con yêu tinh Félicie kia nói cho cô không?”
Quả nhiên, khi cậu vừa nói câu này xong thì trên mặt của La Folia liền lộ ra chút bối rối thoáng qua tức thì, chỉ là vẫn bị Ye Jian bắt được.
Về phần La Folia, bị Ye Jian nói trúng tim đen, lại nghĩ tới những điều mà Félicie miêu tả trước đó, La Folia liền đầy nghĩa khí vỗ nhẹ bộ ngực đã có chút quy mô của mình mà lớn tiếng giải thích: “Không phải! Không phải là do Félicie-neechan nói cho tôi biết. Đều là do tôi tự mình điều tra được!”
“Tự điều tra được? Thôi đi, La Folia! Đừng chọc cười! Cô như thế nào chẳng lẽ tôi còn không biết? Cô không nói thì tôi cũng biết. Trên đường tới đây, dám cá là cô đã bám riết lấy Félicie để hỏi này hỏi nọ về tôi, sau đó bị con yêu tinh Félicie đó mượn cơ hội để đặt điều nói xấu tôi chứ gì? Để tôi cho cô biết là con yêu tinh đó căn bản là một con hồ ly ăn tươi nuốt sống, cứ cả tin cô ta đi, tới lúc bị ăn tới xương cũng không còn thì đừng có mà cầu cứu tôi. Tới lúc đó thì tôi cũng chả cứu nổi đâu.”
Cười mỉa, Ye Jian vừa nói, vừa nhìn La Folia cứ như là đang nhìn một cô bé khờ khạo mới vào đời, bị người ta lừa cũng không biết.
“Ôi chao!”
Nghe được đánh giá của Ye Jian về Félicie, lại nhìn ánh mắt của cậu hiện tại, La Folia có chút kinh nghi bất định. Nhưng rất nhanh, thiếu nữ liền lộ ra vẻ mặt như là đã nhìn thấu điều gì đó, nghĩa chánh nghiêm từ mà lớn tiếng vạch trần: “Ngươi cho rằng ta nên tin nee-chan đã cứu ta, hay ta nên tin một kẻ xấu đã từng lợi dụng cơ hội để lừa ta lúc trước?”
“U~fu~fu~, nói thật tốt nha, La Folia. Với tên bại hoại này, bất kể là hắn có nói điều gì cũng không được tin, dù sao năng lực hoa ngôn xảo ngữ của hắn thậm chí có thể khiến cho cả nữ thần cũng phải bị lừa mà tự đọa phàm trần.”
Thanh âm mị hoặc như nhập trong cốt tủy vang lên từ sau cửa. Không cần hoài nghi, coi như tìm khắp toàn bộ thế giới này phỏng chừng cũng không thể tìm ra được người thứ hai có được thanh âm mị hoặc như vậy.
“Félicie! Mới vài ngày không ‘dạy bảo’ mà em đã quên cái cảm giác tiêu hồn thực cốt dục tiên dục tử lúc đó rồi đúng không? Muốn tối nay ta dạy lại cho em không hả? Còn ở đó mà nói xấu ta? Ra đây!”
Nữ yêu tinh tuyệt sắc vừa bước ra từ cửa hoàn toàn không ngờ được là Ye Jian lại lớn mật như vậy, ngay trước mặt của La Folia mà lại dám nói trắng ra như thế. Điều này khiến cho sắc mặt của nàng không nhịn được mà đỏ lên. Chỉ là rất nhanh, nàng đã khống chế được cảm giác xấu hổ của mình mà cười nhõng nhẽo: “Ai nha? Ma vương đại nhân của chúng ta tức giận rồi? Ô ~, xem ra đêm nay người ta với Julia lại phải chịu khổ ~.”
Từ cười duyên tới quyến rũ, lại từ quyến rũ tới lã chã chực khóc, biểu lộ trên gương mặt của Félicie có thể nói là tự nhiên đến khó tin.
Trong lòng thầm than, công lực của vị nữ hoàng bách biến này lại đề cao, xem ra tối nay mình phải tốn công ‘tìm tòi’ hơn một chút rồi.
“Đừng dạy hư La Folia! Đúng rồi, Julia của ta đâu?”
“Chủ nhân!”
Ye Jian chỉ vừa dứt lời thì cửa lại một lần nữa được mở ra, và một làn gió thơm thấm người lập tức cuốn tới, ngay sau đó, một cơ thể mềm nhũn lạnh buốt đã xà vào trong lòng Ye Jian.
Không giống với sự cảnh giác của La Folia, cũng không giống với vẻ giả bộ hoàn mỹ của Félicie, thiếu nữ vừa xuất hiện, sau khi nhào vào trong lòng ngực của Ye Jian thì đã lập tức chủ động nhón chân lên, dâng đôi môi thơm của mình lên cho người mình nhung nhớ. Táo bạo và không chút kiêng dè, thiếu nữ dường như đã hoàn toàn quên mất rằng onee-sama của mình cùng với La Folia thực ra vẫn đang ở bên cạnh.
Nhìn thấy hành vi lớn mật này của Julia, Félicie chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu, âm thầm than thở. Quả nhiên là con gái lớn rồi, không dùng được. Muội muội sống cùng mình nhiều năm như vậy, cứ thế mà bị cái tên trứng thúi quen chưa tới hai năm này lừa đi.
Về phía La Folia, khi nhìn thấy cảnh tượng đang xảy ra thì trong đôi mắt long lanh của thiếu nữ lập tức hiện lên chút dị sắc, thật không biết là trong cái đầu nhỏ thông minh nhưng có chút bất thường kia lại bắt đầu nghĩ tới điều gì.
Một lúc lâu sau, Ye Jian rốt cục mới hài lòng mà buông Julia ra và vỗ vỗ nhẹ đầu của thiếu nữ. Con bé ngoan ngoãn nghe lời lại khéo léo này, luôn khiến cậu yêu thích.
Lại lộn xộn một hồi, Ye Jian với ba cô gái mới bước vào trong phòng. Sau khi cùng nhau an vị, Ye Jian mới bắt đầu lắng nghe Félicie kể về chuyến đi Đông Âu lần này của mình, cũng như nghe nàng kể về những tình báo mới mà bản thân và Julia đã thu thập được. Trong đó, điều khiến Ye Jian lưu ý nhất chính là việc trên đường trở về, hai người đã tiện tay bắt được người đã gây ra sự kiện ‘huyết thiên sứ’ lúc trước là Kanase Kensei.
Lúc nghe được tin này, Ye Jian cũng cảm thấy có chút hết chỗ nói. Rõ ràng đã thoát được khỏi sự lùng sục của Natsuki với đội cảnh vệ của đảo Itogami, còn được người hộ tống mang đi, vậy mà tới phút cuối cùng lại giữa đường đụng phải ba người Félicie đang trên đường trở về rồi bị tóm, đây quả thực không biết phải nói là Kanase Kensei thật xui xẻo hay ác giả ác báo nữa.