Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 292 : vận mệnh của công chúa.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tôi nói, vừa rồi không phải ai đó còn bảo tôi là quỷ háo sắc, cần phải cảnh giác cao độ sao? Sao giờ lại dính tôi sát rạt như vậy?”

“Đàn ông mà so bì nhiều như vậy là không được, hơn nữa ai nói là bây giờ người ta không cảnh giác? Với loại ma vương tà ác như mi, ta sợ mi sẽ tai họa tới những cô bé vô tội trên đường, cho nên mới bị buộc phải ôm chặt mi như vầy.”

Nở nụ cười gian xảo đáng yêu như một con cáo nhỏ vừa thành công ăn vụng, băng tuyết hoàng nữ La Folia vừa nói vừa càng ôm chặt lấy cánh tay của Ye Jian. Bộ ngực nảy nở đã có chút quy mô của thiếu nữ nhiệt tình mà táo bạo truyền đạt cho người thương cảm giác quyến luyến xen lẫn ngượng ngùng, khiến cho vô số thiếu nam trên đường trừng to cặp mắt mà biểu lộ sự hâm mộ cùng thù hận.

“Con bé quỷ quái nghịch ngợm này! Ngay cả Félicie mà cũng bị em lừa, không biết về sau còn ai trị được em.” Bất động thanh sắc, Ye Jian đã thay đổi xưng hô với La Folia. Chẳng biết là do La Folia không để ý, hoặc chú ý nhưng vờ như không để ý, thiếu nữ không phản bác.

Nhìn La Folia ôm chặt cánh tay của mình, mặc dù Ye Jian cảm thấy rất hưởng thụ cảm giác quyến luyến cùng hương thơm đặc hữu của thiếu nữ, nhưng đối với tính cách khá là bụng đen của La Folia, cậu vẫn cảm thấy vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.

Lúc bình thường, La Folia vẫn luôn duy trì vẻ ngoài ưu nhã và đoan trang nên có của một công chúa. Khí chất đặc biệt của thành viên vương thất, cùng với uy thế nhàn nhạt của người bề trên, luôn khiến cho La Folia trở nên nổi trội và quyền uy hơn trong mắt người thường, khiến cho thường dân nếu gặp phải sẽ không tự chủ mà thấp đầu xuống.

Nhưng khi ở trước mặt của Félicie với Ye Jian, vị hoàng nữ tôn quý này lại luôn bỏ đi lớp vỏ ngoài hoàng nữ của mình. Nhất là khi ở trước mặt của Ye Jian, đừng nói là hoàng nữ, La Folia thậm chí còn chẳng thèm để ý tới sự thẹn thùng của thiếu nữ, ngược lại chỉ như một thiếu nữ đang nũng nịu mong chờ sự cưng chiều của người yêu.

Sự phúc hắc vô cùng có tính mục đích, cùng với vẻ yêu thương không chút che đậy của thiếu nữ, thật sự đã khiến cho Ye Jian không kềm được mà sinh ra cảm giác thân thiết với vị hoàng nữ điện hạ này. Khoảng cách sinh ra do nhiều năm xa cách, dưới biểu hiện không chút che giấu cùng giả tạo của La Folia, trong lúc vô tình đã bị kéo gần lại, gần lại.

“Người ta cũng không có lừa Félicie-neechan, mi vu tội người ta như thế là người ta sẽ không nhận nha. Mà với lại dù cho mi có vu oan người ta, Félicie-neechan cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng mi. Chúng ta đã giao ước trước với nhau là sẽ thống nhất mặt trận rồi.”

“Cái gì mà thống nhất mặt trận?”

Bị Ye Jian hỏi ngược lại như vậy, La Folia mới kịp nhận ra là mình vừa lỡ miệng, chỉ là thiếu nữ hoàn toàn không hoảng hốt mà chỉ cho Ye Jian một nụ cười nũng nịu hoàn mỹ, sau đó mắt sáng lên mà kinh hô ‘A? Đó là cái gì?” một câu, rồi liền chạy nhanh về phía một gian hàng bán mực nướng ở cách đó không xa.

Đối với hành vi đánh trống lảng này của La Folia, Ye Jian cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà theo sau. Nhìn thiếu nữ vui vẻ ở bên đường mà ăn mực nướng, Ye Jian cười khổ.

Con bé này, lúc trước khi ra khỏi nhà còn lấy cớ là ‘giám sát’ với muốn giúp Félicie cùng Julia, nên mới tự nguyện thay thế hai người đó để đi theo mình mua đồ ăn, vậy mà giờ lại vui vẻ bỏ mình ở đây, chạy tới bên đường ăn vặt ngon lành như vậy. Mà nói tới mới nhớ, vị hoàng nữ điện hạ này biết cái gì gọi là ‘trả tiền’ sao?

Phỏng chừng là trên người còn chẳng có lấy một xu dính túi chứ?

Từ nhỏ đã rất ít khi ly khai vương quốc, thậm chí là hoàng cung, cuộc sống lúc nhỏ của La Folia có thể nói là hoàn toàn khác xa so với những bé gái khác. Từ lúc nhỏ, La Folia đã phải học tập lễ nghi của vương thất, hoàn thành càng nhiều chương trình học hơn so với bạn cùng lứa, thiếu nữ phải cố gắng để trở thành một người nối nghiệp ưu tú của vương thất.

Rất nhiều người cứ hay luôn hâm mộ cuộc sống vàng son lộng lẫy của vương thất, ghen ghét sự giàu có xa hoa của quý tộc, nhưng có bao giờ bọn họ nghĩ tới áp lực và sự bất đắc dĩ, thậm chí là bi ai của những người thuộc tầng lớp quyền quý thượng lưu chưa?

Có rất nhiều những gia tộc và hoàng thất, chỉ bởi vì người thừa kế bất đồng, mà giữa anh em, chú cháu, cha con… với nhau cứ luôn lục đục ngươi lừa ta gạt, thủ túc tương tàn. Để rồi tới cuối cùng, người duy nhất có thể đạt tới vị trí cao nhất cũng chỉ có kẻ khôn ngoan, độc ác, và xuất sắc nhất; mà những người còn lại, đau khổ vất vả hơn nửa đời, nhưng lại chỉ nhận được kết cục bi thảm gấp trăm ngàn lần những người dân bình thường khác.

Cho nên, thân là người thừa kế hợp pháp đầu tiên của vương quốc Aldegyr, La Folia có rất ít rất ít cơ hội, được tự do đi ra ngoài dạo phố giống như bây giờ. Tại bản quốc, dựa vào sự sủng ái của thái hoàng thái hậu, La Folia có lẽ còn có cơ hội để len lén triệu tập cận vệ mà lẻn ra khỏi hoàng cung để đi dạo đó đây; nhưng khi ở quốc gia khác hay khu vực khác, thiếu nữ hoàn toàn bị cấm chỉ không được phép làm điều này.

Đừng có thấy là hiện giờ, La Folia có thể không chút cố kỵ mà đi dạo cùng Ye Jian, tùy ý mà chạy khắp nơi để ăn hàng rong mà tưởng lầm; trước đó thực ra đã có vài đoàn kỵ sĩ của vương quốc Aldegyr tới đảo Itogami để lùng sục muốn tìm ra tung tích của cô rồi, chỉ là vẫn chưa tìm ra được tung tích của cô mà thôi.

Hiện tại, La Folia cũng chỉ thông báo cho vương thất Aldegyr biết là mình đã tới đảo Itogami, còn vị trí cụ thể ở đâu thì trước khi chơi chán, thiếu nữ tuyệt đối sẽ không nói cho người nhà mình biết.

“Ô ~! Thứ gọi là mực viên nướng này hóa ra lại ăn ngon như vậy, ô ~ hô ~~ phù phù ~~~!”

Mực viên nướng vừa ra lò, đây là mục tiêu đầu tiên của La Folia ngày hôm nay. Làm ‘tùy tùng’ bất đắc dĩ của La Folia, Ye Jian cũng chỉ có thể đi theo sau thiếu nữ để làm hộ vệ cùng với máy trả tiền. Bất quá cũng may là La Folia vẫn còn rất thiện lương, bản thân ăn vặt cũng không quên mất ‘tùy tùng’ của mình.

Dùng tăm ghim lấy một viên mực nướng rồi để bên miệng thổi nhẹ, sau đó trực tiếp đưa tới bên miệng của Ye Jian.

“Phần thưởng của mi.”

Nụ cười phát ra từ đáy lòng, hiện lên trên gương mặt của công chúa điện hạ.

Có thể thấy được nụ cười vui vẻ như vậy của thiếu nữ, mục đích của Ye Jian xem như đã đạt tới, bất quá cậu vẫn phải cảm thán một câu là những thiếu nữ kim chi ngọc diệp như thế này thật đúng là không dễ hầu hạ a.

“Vậy thì phải cảm tạ công chúa điện hạ ban thưởng, tại hạ cảm thấy cảm động đến rơi nước mắt.”

Vì phối hợp với La Folia, Ye Jian đáp lại La Folia bằng một cử chỉ lễ nghi tiêu chuẩn hơn bất cứ quý tộc hoặc kỵ sĩ nào, rồi sau đó, trong lúc công chúa điện hạ còn đang kinh ngạc, cậu mới cắn lấy viên mực nướng kia và đưa vào trong miệng mà ngon lành nhấm nháp.

“A…! Đồ ăn được công chúa điện hạ ban thưởng có khác, quả nhiên là còn hơn sơn trân hải vị.”

Nhìn thấy Ye Jian phối hợp mình như vậy, La Folia càng thêm má ngọc sinh hoa.

“Đó là dĩ nhiên, chỉ cần mi hầu hạ bản công chúa cho tốt, quỳnh tương ngọc dịch tuyệt đối không thể thiếu phần của mi.”

Ngẩng cao đầu mà làm vẻ ngạo kiều của công chúa, La Folia vừa ưu nhã mà ăn mực nướng, vừa nhanh chóng rà quét tìm kiếm mục tiêu kế tiếp của mình.

Nhìn thấy La Folia như vậy, Ye Jian biết chắc là hôm nay mình không thoát được cái số tùy tùng với máy trả tiền rồi. Bất quá đối với việc này, cậu chỉ cười cười.

Kế đó, Ye Jian với La Folia lần lượt cùng nhau đi dạo qua vài cửa hàng phố, một vài siêu thị trên đường cùng với vài tiệm bán quần áo. Bụng đen La Folia, thậm chí ngay cả khi tới cửa hàng đồ lót nữ cũng ép buộc kéo Ye Jian vào, cuối cùng còn lần lượt mua thêm vài bộ đồ lót cho cả Julia và Félicie. Kết quả là sau đó, trong ánh mắt khác thường xen lẫn hâm mộ của những phái nữ khác trong tiệm, Ye Jian thản nhiên quẹt thẻ rồi cùng La Folia khoan thai bước ra ngoài.

… …

“Hô ~~! Chưa bao giờ được vui vẻ đi dạo phố như hôm nay, tới giờ người ta vẫn cảm thấy cứ như là đang mơ vậy.”

Ngồi trên chiếc ghế dài của công viên, La Folia vẫn hơi chút thòm thèm mà giang hai tay ra, phát ra lời cảm thán từ đáy lòng.

“Yêu thích tự do đến vậy sao?”

Vừa mua kem về, Ye Jian cười hỏi lại, đồng thời đưa một cây kem cho La Folia.

“Cảm ơn.”

Cầm lấy cây kem từ tay Ye Jian, La Folia nhìn chằm chằm vào ba viên kem khác màu, trong mắt lộ ra chút ảm đạm.

“Ai lại ưa thích cuộc sống cá chậu chim lồng? Nhưng mà có đôi khi, dù không thích nhưng ta vẫn phải đối mặt, với vận mệnh không thể nào trốn tránh đó.”

Nói tới đây, dường như phát hiện ra sự thất thố của mình, La Folia lập tức lắc lắc đầu, đổi về lại vẻ tươi cười trong sáng trước đó: “Không nói những chuyện đó, đây là kem ở đây sao? Không biết so với kem ở vương quốc ta thì thế nào nhỉ?”

Vừa nói, La Folia vừa mở miệng nhỏ mà ăn một chút, sau đó ‘ô’ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.

“Ô ~~ ăn ngon! Thật thỏa mãn! Cho, đây này là phần thưởng cuối cùng!”

Vui vẻ mà phát ra lời tán thưởng, La Folia lại một lần nữa chia sẻ đồ ăn của mình cho Ye Jian, đưa cây kem đã bị mình cắn một ngụm lên.

“Thật sự có thể sao?”

“Chẳng lẽ mi muốn ngỗ nghịch dụ lệnh của công chúa sao?”

Trên mặt vẫn nở nụ cười, dưới ánh trời chiều, nét cười của La Folia như được phô thêm vẻ mỹ lệ nên thở không nói nên lời, như mộng, như ảo.

“Như vậy, cung kính chẳng bằng tuân lệnh, my princess!”

Cắn một miếng thật lớn trên cây kem của La Folia, sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm của công chúa điện hạ, gương mặt của Ye Jian tiến sát lại, cuối cùng dùng miệng áp lên cái miệng nhỏ đang khẽ mở ra vì kinh ngạc của công chúa.

Chất lỏng ngọt ngào dần hòa tan trong miệng của Ye Jian, sau đó từng chút từng chút một được Ye Jian đưa vào trong cái miệng nhỏ của công chúa, cuối cùng bị Ye Jian hòa lẫn với hương dịch mà hút trở về.

Đây mới là ban thưởng cuối cùng của công chúa điện hạ, đây mới thật sự là quỳnh tương ngọc dịch, đây mới là phục vụ mà một kỵ sĩ xứng chức nên làm.

Dưới trời chiều, bóng của thiếu niên thiếu nữa dần chồng vào nhau.

Con tim đã rung động, công chúa điện hạ đã buông quyền thế cùng tiền tài của cải xuống. Với nàng lúc này, đây có lẽ là sự phóng túng cuối cùng. Mặc dù rất ưa thích, nhưng nàng biết, ưa thích không nhất định có thể ở cùng với nhau. Vận mệnh của nàng, từ khi sinh ra, thậm chí từ trước khi sinh ra rất lâu, cũng đã được quyết định.

Công chúa, không tự do.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio