“Lần này các ngươi rời đi, tuyệt đối phải nhớ kỹ, thánh cốt của giáo ta mới là nhiệm vụ quan trọng nhất. Trải qua sự kiện lần trước, đặc khu ma tộc cực đông cũng đã có cảnh giác, cho nên lần này, lợi dụng có thịnh yến của shinso đệ tứ làm hỏa mù thu hút sự chú ý, các ngươi phải nhanh chóng tận dụng tình huống để thu về thánh cốt.”
Đầu đội mão gai, người mặc ngự thần bào, kẻ thống trị của chính giáo Lotharingia hạ lệnh với hai người phía dưới như vậy.
Hai người đang đứng ở phía dưới, đều là những nhân vật có địa vị hết sức quan trọng trong toàn bộ giáo hội Tây Âu. Nam tử âm trầm mặc áo giáp màu đen, là chánh án của chánh giáo Lotharingia, thống lĩnh tối cao của đoàn kỵ sĩ thẩm phán, địa vị của hắn chỉ dưới có vị giáo hoàng chí cao vô thượng trước mắt.
Đứng ở bên phải của tay chánh án là một thiếu nữ che mặt mặc một đồ tu nữ màu trắng kín mít, thứ duy nhất lộ ra cũng chỉ có đôi bàn tay thon thả trắng như ngọc, tựa như kiệt tác đẹp nhất của thiên nhiên. Mặc dù đã dùng lụa trắng để che mặt, nhưng ánh mắt của thiếu nữ, vẫn tỏa ra vẻ thánh khiết vô song, khiến cho người ta hướng tới.
Thiếu nữ là thánh nữ của chính giáo Lotharingia… Không, phải nói là của toàn thể giáo hội Tây Âu mới đúng. Dù rằng địa vị không thể nào so được với giáo hoàng và chánh án, nhưng thanh danh của nàng, tuyệt đối là vượt trội hơn bất cứ người nào, ngay cả ba vị giáo hoàng cũng không thể nào theo kịp.
Địa vị của thánh nữ, từ xưa tới nay vẫn luôn là đặc biệt nhất. Mỗi hai mươi năm một chu kỳ, giáo hội Tây Âu sẽ sàng chọn ra mười vị thánh nữ dự khuyết, từ trong số các cô bé chưa đủ mười tuổi của giáo hội, sau đó lại thông qua việc triệu hoán thiên sứ mà xác định và bổ nhiệm ra thánh nữ mới.
Cho nên, toàn thể giáo hội Tây Âu, có thể có Tam đại giáo hoàng, tam đại chánh án, mấy chục vị hồng y tổng giám mục, nhưng từ đầu đến cuối lại chỉ có một thánh nữ. Mà lần này, người có thể đăng quang và trở thành thánh nữ của giáo hội Tây Âu, chính là một thánh nữ dự khuyết tới từ chính giáo Lotharingia. ( Editor: ở chỗ này xin lỗi vì hồi trước ở Chương 230, mình có dịch sai là giáo hội Tây Âu có tam đại thánh nữ, tại lúc đó câu cú được CV ra nó nhập nhằm quá, xin lỗi nha. )
“Ta nghe nói là bên phía Thành Giáo cùng Thiên Giáo cũng đã cử người tới đó. Lần này đi, ta nhất định sẽ đem toàn bộ bọn chúng đều lưu lại trên hòn đảo rác rưởi bị nguyền rủa kia.”
Giọng nói âm lãnh trầm thấp không có chút tôn kính nào đáng nói, với tư cách là chánh án của Chính Giáo, nói theo một nghĩa nào đó thì quyền sinh sát của hắn thậm chí còn lớn hơn cả giáo hoàng.
“Ngươi muốn làm, ta cũng sẽ không ngăn cản, nhưng trước hết, ngươi phải cam đoan mang được thánh cốt về đây. Hơn nữa ta cũng tạm thời nhắc trước, bên phía Thiên Giáo cùng Thành Giáo cũng sẽ phái người có địa vị ngang ngửa với ngươi đi, thậm chí còn có thể mang thêm cả thánh vật của bọn chúng. Ngươi tự mà giải quyết cho tốt.”
“Hừ! Hai tên rác rưởi đó? Coi như chúng có cầm thêm thánh vật đi nữa thì cũng vẫn là rác rưởi, ta vẫn có thể giết bọn chúng. Cứ như vậy đi, chuyện của Thành Giáo và Thiên Giáo, cùng với chuyện của con ma cà rồng đó, toàn bộ đều giao cho ta. Thánh cốt giao lại cho thánh nữ. Hừ! Hợp tác với nữ nhân, ta sợ sẽ ảnh hưởng tới khả năng phát huy của mình.”
Gã chánh án bị gọi là đồ điên của Chính Giáo Lotharingia hoàn toàn không thèm cho giáo hoàng chút thể diện nào, thậm chí ngay cả thánh nữ được vô số người kính yêu cũng bị hắn khinh bỉ. Bất quá, giáo hoàng với thánh nữ dường như cũng đã sớm quen với tình huống này, cho nên với thái độ của chánh án, bọn họ chẳng buồn lãng phí cảm xúc.
“Nếu là ý của chánh án đại nhân, vậy việc thu hồi thánh cốt cứ giao cho tôi phụ trách. Chẳng hay ý của giáo hoàng đại nhân như thế nào?”
Âm thanh trong trẻo dễ nghe như tiếng chuông gió, tựa như cơn gió xuân mang theo hương mộc, trong nháy mắt liền xua tan cảm giác âm lãnh do chánh án mang tới.
“Các ngươi tự mình thương nghị là được, ta chỉ có một yêu cầu, đó là bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải mang được thánh cốt về đây.”
Lão giáo hoàng cũng không nhiều lời, để lại câu này xong, liền phẩy tay áo rồi bỏ đi.
Mà sau khi giáo hoàng đi rồi, chánh án cũng bất mãn mà hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại mà đi ra chánh điện.
Chờ tới khi cả chánh án lẫn giáo hoàng đều đã đi được một lúc, thánh nữ mới chợt quay người mà nhìn về một góc tối tăm của chánh điện, rồi lên tiếng: “Mời ra đây, phó chánh án Rafael • Bartolos đại nhân.”
“Không hổ là thánh nữ điện hạ, đối mặt với giáo hoàng cùng với tên chó điên kia mà vẫn không chút biến sắc, bội phục.”
Trong góc tối vốn không có một bóng người của chánh điện, bỗng nhiên vang lên giọng nói có chút ca ngợi xen lẫn hài hước của một thanh niên.
“Ngài nói đùa, người khiến cho Eliya phải bội phục nhất, hẳn là Rafael đại nhân mới đúng. Nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều bị ngài xem như một tên hề mà lường gạt và đùa giỡn trong lòng bàn tay, tâm cơ và bản lãnh của ngài, chỉ sợ đương chúc đệ nhất thế giới.”
“Ha ha, chuyện này thì tôi không thừa nhận. Nếu như không có vị đại nhân kia thì coi như tôi có tâm cơ sâu hơn nữa, e là vĩnh viễn cũng vẫn sẽ không có cơ hội để xoay người. Cho nên, người thật sự lợi hại phải là vị đại nhân kia mới đúng. Chuyện lần này cũng vậy, nếu không phải là vị đại nhân kia ở sau lưng âm thầm tác động, phỏng chừng lão già giáo hoàng cũng sẽ không trực tiếp phái tên điên kia cùng thánh nữ đại nhân đi tới đó. Chỉ là, điều khiến tôi có chút không hiểu, là khối thánh cốt kia hình như có chút gì đó không bình thường a.”
Người đi ra từ trong góc tối là một thanh niên mặc một bộ đồ tây màu trắng. Từ khi trở về sau chuyến hành trình đến vùng đất phía đông, người thanh niên này bắt đầu mang kính mắt, và cũng chính nhờ có cặp kính này, mà vừa rồi, thanh niên mới có thể ung dung ẩn nấp ngay dưới mí mắt của giáo hoàng và chánh án mà không bị hai người này phát hiện ra.
Mà cặp mắt kiếng này, chính là vật mà hắn được vị đại nhân hắn vừa nhắc tới ban cho.
“Tuy là Eliya chưa từng nghe giáo hoàng đề cập, nhưng thánh cốt của giáo ta, dường như khiến cho cả hai vị giáo hoàng của Thành Giáo và Thiên Giáo cũng phải thèm thuồng không thôi. Hơn nữa, có thể trấn áp số mệnh của hòn đảo bị nguyền rủa kia, ngài không cảm thấy là khối thánh cốt đó đã có chút gì đó vượt quá tưởng tượng rồi sao? Phải biết rằng tồn tại có dính dáng tới hòn đảo bị nguyền rủa kia, là tồn tại thậm chí có thể phá hủy toàn bộ thế giới chỉ trong tích tắc.”
Một mực giữ vững vẻ bình tĩnh cùng từ tốn, nhưng sau khi nói xong những lời này, giọng của thánh nữ cũng trở nên có chút hoảng hốt. Ngược lại, phó chánh án thì vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười của mình.
“Tồn tại như vậy không phải là điều mà chúng ta cần quan tâm, chúng ta không có tư cách đó. Không phải vẫn còn có ‘Chúa’ đó sao? Trời sập thì có ông ấy chống thay, tôi nói có đúng không, thánh nữ điện hạ.”
“À ~, đúng! Rafael đại nhân nói rất đúng.”
Tiếng cười như chuông bạc khiến cho tinh thần của người thanh niên cũng có chút hoảng hốt, thế nhưng dù vậy, người thanh niên vẫn không có chút ý đồ nào với thánh nữ. Nữ nhân này, sớm đã bị người thanh niên xem là báu vật dùng để dâng lên cho vị đại nhân kia, cho nên dù lúc này, đối phương có khuynh thành tuyệt thế như thế nào, người thanh niên cũng sẽ không có ý đồ.
“Giáo hoàng đại nhân của chúng ta đêm qua lại bí mật đi gặp gỡ tộc trưởng của tộc người sói rồi hả? Không biết thánh nữ điện hạ cảm thấy thế nào về chuyện này?”
“Sự thần thánh của giáo hội không cho phép bất kỳ ai làm bẩn, dù rằng đó là giáo hoàng đại nhân chí cao vô thượng.”
“Như vậy, chí hướng của thánh nữ điện hạ là gì đây?”
“Ta? Chỉ muốn đơn giản là được nắm giữ vận mệnh của mình mà thôi. Kết cục sau khi xuất ngũ của thánh nữ đời trước, ta thật sự không muốn trải nghiệm.”
Sau lưng vẻ quang minh của giáo hội, chính là bóng tối càng thêm thâm trầm và bẩn thỉu.
Kết cục cũng những thánh nữ dự khuyết kia, cùng với kết cục cũng những Thánh nữ đã xuất ngũ, nàng cũng không phải là không biết.
Bị coi như hàng hóa dùng để giao dịch với các thế lực khác, thậm chí có người còn bị ban cho đám kỵ sĩ thẩm phán kia xem như kỹ nữ.
Mang theo lý tưởng băng thanh ngọc khiết, bước vào giáo đường thần thánh, nhưng kết cục cuối cùng, lại là mang theo bi phẫn cùng oán hận mà trở về trong vòng tay của Chúa.
Giáo hội như vậy, thật sự xứng đáng trở thành người đại diện cho thượng đế tình yêu sao?
Điều mà thánh nữ hi vọng cũng chỉ có như vậy, nàng chỉ đơn thuần muốn được nắm giữ vận mệnh của mình mà thôi.
Và để theo đuổi hi vọng này, nàng thậm chí không tiếc tự tay phá hủy toàn bộ vương triều của ‘ánh sáng’. Đây chính là nữ nhân; dứt khoát, mà quyết liệt.
“Thì ra là thế! Chúc mừng, thánh nữ điện hạ, ngài thông qua được khảo nghiệm rồi. Như vậy, kế đó xin thánh nữ điện hạ hiệp trợ cho tôi, vì đại nhân, cũng là vì vận mệnh của ngài, cùng nhau lật đổ nền thống trị ghê tởm này đi. Giáo hội khi đã không còn thần thánh, cũng nên triệt để bị rửa sạch.