Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 358 : báo thù.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đứng trước nơi đã từng là vương thành của mình, tòa thành có tên là Hắc Ám Bảo, nữ vương yêu mị có mái tóc đỏ rực cùng với công chúa cao ngạo tựa băng sơn tuyết liên cứ thế mà lẳng lặng đứng, mắt nhìn về nơi sâu cuối cùng của con đường. Bên chân hai người lần lượt là một đống cặn băng cùng một nhúm tro, là thứ còn dư lại của hai người sói gác cổng trước đó. Vương thành nơi mà trước kia mình từng cư ngụ này, hiện đã là lãnh địa tư nhân của tộc người sói, chính là mục tiêu của hai chị em ngày hôm nay.

“Julia, chuẩn bị xong chưa? Nhớ kỹ là chút nữa không thể hạ thủ lưu tình ồ! Bởi vì trong đó đều là một lũ súc sinh đáng ghê tởm.”

Giọng của Félicie cho thấy sự chán ghét mãnh liệt. Đối với lũ người sói phản trắc đã từng hãm hại mình, Félicie dù làm thế nào đi nữa cũng không thể kìm được sự chán ghét mãnh liệt không ngừng trào lên trong lòng.

Về phần Julia thì sau khi nghe Félicie, thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu. Tuy rằng Julia xưa nay vẫn luôn băng thanh ngọc khiết, nhưng vì người thân, thiếu nữ cũng không ngại nhiễm lên nước bùn.

“Được! Hôm nay, hãy để Hắc Ám Bảo cùng với tộc lang nhân, cùng nhau mai táng đi.”

Ngọn lửa Hồng Liên bùng lên từ trên người của Félicie, nhiệt độ kinh khủng của nó khiến cho bức tường đá rắn chắc của Hắc Ám Bảo cũng phải lập tức tan thành chất lỏng.

“[ Hồng Liên Lạc ]!”

Bông sen lửa yêu diễm mày đỏ rực từ trên trời giáng xuống. Tựa như thiên thạch, lại như thiên kiếp, toàn bộ Hắc Ám Bảo đều bị Hồng Liên hỏa bao trùm và bị nổ thành một đống phế tích. Hỏa Viêm bạo liệt nổ tung và tàn phá khắp nơi, phàm là những nơi bị lửa Hồng Liên bao trùm, rất cả đều bị thiêu thành tro tàn cát bụi.

Đây là sự phẫn nộ của nữ thần, cũng là sự thẩm phán của nữ vương đối với kẻ phản trắc.

Tiếng hét thê thảm cùng tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi, nhưng bởi vì Hắc Ám Bảo sớm đã bị Félicie dùng kết giới bao trùm, nên những việc xảy ra trong này hoàn toàn không thể truyền ra ngoại giới.

“Rống ——!!! Ai…!!? Đến cùng là ai dám đối đầu với Thiên Lang nhất tộc bọn ta!!!”

Tiếng sói tru kinh thiên động địa phá tan đám phế tích và quanh quẩn trên bầu trời của Hắc Ám Bảo. Tiếng gào thét chất vấn già nua mà uy nghiêm, cho thấy thân phận kẻ vừa lên tiếng, đó là một vị trưởng lão của tộc người sói.

Chỉ là cũng chẳng ích gì, vị trưởng lão vốn từng một thời uy phong một cõi này, chỉ vừa mới phá vỡ đám phế tích và phát ra tiếng gầm thét xong, thì lập tức đã bị một luồng gió lốc màu xanh cuốn lấy và nuốt mất.

“[ Thiên Khu ].”

Hai tiếng ‘thiên khu’ lạnh như băng được thốt ra, đã quyết định vận mệnh của tộc người sói.

Đó là cơn bão băng tựa như bao trùm cả trời đất, giống như thiên tai, lại là nhân họa. Những ngọn gió tuyết mang theo những lưỡi đao sắc bén bằng băng không ngừng cuốn lấy và bào mòn tất cả mọi thứ. Chúng cắt nát tường thành, phá tan kiến trúc, xé xác máu thịt xương cốt của tất cả các lang nhân.

Sức mạnh tới từ huyết mạch mà Julia kế thừa từ tổ tiên của mình, vào giờ phút này đã bắt đầu cho thấy uy lực kinh khủng của nó.

“Muốn trách thì trách tên tộc trưởng ngu xuẩn của các ngươi đi. Phải làm đồng loại với lũ phản trắc, ti tiện, và xấu xí như các ngươi, quả thực là một sự bôi nhọ đối với các thú nhân khác. Thú nhân không phải là dã thú, càng không phải súc sinh, cho nên, nếu các ngươi đã làm việc của súc sinh như vậy, vậy thì chớ làm thú nhân nữa. Kiếp sau đầu thai làm súc sinh chân chính đi!”

Yên lặng mà đứng trên không trung, Félicie dùng ánh mặt lạnh lẽo mà vô tình để nhìn xuống cảnh tượng ghê tởm bên dưới: bắt nữ tính nhân loại về làm công cụ tiết dục, bắt nam tính nhân loại về làm nô lệ, thậm chí Félicie còn thấy được trong đám nô lệ thậm chí có cả chính thú nhân nữa. Với lũ súc sinh cũng chẳng bằng này, Félicie đã chẳng muốn lãng phí thêm chút cảm xúc nào nữa. Phải hít thở chung một bầu không khí với chúng cũng đã là một sự ghê tởm.

Lúc này, mọi chuyện đã không phải chỉ là báo thù, mà còn là vì phạt ác.

“[ Thiên Phạt ]!”

ẦM ẦM ————!!!

Theo hai tiếng thốt ra từ miệng của Julia, lôi đình phong bạo tựa như mạt nhật lập tức giáng xuống và bao phủ toàn bộ Hắc Ám Bảo.

Đại địa bắt đầu vỡ tan, không gian bắt đầu cuồng loạn, vĩ lực kinh khủng của trời đất không phải là thứ mà tộc người sói nhỏ bé có thể chống cự.

“[ Hồng Liên Địa Ngục ]!”

Félicie xuất thủ, như xác định cho sự mở màn của sự diệt tộc của tộc lang nhân.

Đó là dung nham tới từ địa ngục, nuốt chửng mọi thứ trên mặt đất. Bất luận là đá vụn gạch ngói kiến trúc, hay là tàn thây kẻ sống vân vân, tất thảy đều bị chôn vùi.

Hắc Ám Bảo, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, đã triệt để hóa thành lịch sử, không còn dấu tích.

“Đi thôi, Julia. Kế tiếp là Chính giáo Lotharingia cùng với lão già dối trá đó.”

“Ừm!”

Vì trong lòng lo lắng cho người nào đó, muốn nhanh chóng được gặp lại đối phương, hai chị em dù báo thù cũng không muốn tốn thời gian để tận hưởng khoái cảm khi đại thù được báo. Hoặc nên nói rằng lúc này, trong lòng của hai người, việc báo thù cũng đã chẳng còn gì quan trọng nếu phải so với người kia.

Người đó, là toàn bộ thế giới với hai người. Thân này là do người đó cứu, sức mạnh này là đối phương ban cho, cơ hội này là người đó ban tặng Cho nên báo thù, cũng chỉ là để vẽ nên dấu chấm hết với quá khứ trước đây mà thôi. Ngày mà hai chị em báo thù xong, cũng là ngày cả hai sẽ hoàn toàn trở thành vật sở hữu của người đó, không còn giữ lại.

––––––––– phân cách tuyến –––––––––

“Chà chà chà! Đây tuyệt đối là cây kem tuyệt vời nhất, mộng ảo nhất trên đời.”

Tắc lưỡi một cái, Ye Jian tựa trên người của Natsuki mà phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Từ đống kem đã trở nên loang lổ trên người của Natsuki để xem thì có thể thấy là thằng này đã bắt đầu dùng tài ‘hùng biện’ rồi.

“… Tên khốn kiếp! Ngươi rốt cuộc còn muốn chơi tới lúc nào! Còn không mau thả ta ra!”

Mặt mũi tràn đầy vẻ xấu hổ cùng giận dữ, Natsuki thật hận không thể chém cái tên khốn này ra thành trăm ngàn mảnh, nhưng đang giam cầm cô lại khiến cô chỉ có thể bất lực mà bị đối phương treo lên, rồi mặc sức mà dày vò ức hiếp.

Khuất nhục! Đã không còn gì để có thể hình dung cảm xúc của Natsuki lúc này hơn là hai chữ ‘khuất nhục’. Ở ngay trước mặt của Tokoyogi Aya, cô bị tên trứng thúi này cầm lấy, áp mặt lên, sau đó điên cuồng mà gặm mút liếm. Đây quả thực là sỉ nhục, sự nhục nhã còn tồi tệ hơn việc bị đè xuống đánh đòn. Cô thề rằng đây là sự khuất nhục lớn nhất trong đời cô, trước đây là vậy, sợ rằng sau này cũng sẽ là vậy.

“Như vậy sao được! Hương vị của Natsuki-chan bổng tới như vậy, ta còn chưa hưởng thụ đủ đây, làm sao mà dừng được?”

“Ngươi ————”

“Uh, tư vị của Minamiya Natsuki nhất định rất không sai. Nếu như nếu có thể, hi vọng Ye-sama có thể tha thiếp thân, để cho thiếp thân cũng nếm thử xem?”

Hai vị ma nữ, ngay cả trong tình huống đồng bệnh tương liên cũng vẫn giữ hiềm khích với nhau, đối với Ye Jian thì đây không thể nghi ngờ là vô cùng có lợi.

Quả nhiên, ngay khi Aya vì tự bảo vệ mình mà nói lên đề nghị đó, Natsuki lập tức giận tới toàn thân phát run, sự u oán vốn dĩ nhằm vào Ye Jian thì nay lập tức chuyển về phía Aya.

“Tiện nhân!!! Ngươi cho rằng dùng phương pháp đó thì có thể thoát thân được sao? Ye Jian, bất kể ngươi muốn làm gì, lập tức chơi ả cho ta! Chơi chết ả! Đem ả chơi hư thành thịt chậu càng tốt! Ta muốn được tận mắt chứng kiến, đường đường Shoki no majo bị người ta chơi hỏng, chơi thành thịt chậu là như thế nào!”

“Thật sao? Nhưng mà có vẻ Ye-sama vẫn là đặc biệt thích tư vị của nhữ a, Minamiya Natsuki. Cho nên thiếp thân rất chờ mong biểu hiện thú vị của nhữ sắp tới.”

Nhìn hằm hằm lẫn nhau, hai vị ma nữ hoàn toàn không chú ý tới là sau lưng của Natsuki, người nào đó đã nở một nụ cười phi thường ác liệt, thập chỉ đại động.

“Ha ha, yên tâm! Kem ở trên người hai em, ta đều sẽ ăn sạch một giọt cũng không để thừa. Trước cứ từ Natsuki-chan bắt đầu đi!”

“Cái gì!? Ngu xuẩn! Muốn làm gì thì mau tìm con tiện nhân kia cho ta đi!”

“Ai nha, thật tiếc nuối, Minamiya Natsuki. Có vẻ như Ye-sama càng thích nhữ, cho nên, thiếp thân sẽ vô cùng tập trung mà thưởng thức biểu hiện sắp tới của nhữ. Chờ tới khi Ye-sama thưởng thức kem trên người nhữ xong thì thiếp thân bên đây có lẽ cũng đã tan chảy, nên…”

Nụ cười nhạt trên mặt của Aya lúc này bỗng trở nên vô cùng đắc ý khi lọt vào mắt của Natsuki. Vốn định phát tác, nhưng rồi đột nhiên trong đầu của cô chợt vang lên một thanh âm, khiến cô im bặt.

『 đừng lo lắng, Natsuki-chan. Em cứ thử nghĩ một chút xem, nếu như kem đã tan chảy… vậy thì kết quả sẽ như thế nào ~? Ta cũng đã nói, là ta sẽ nhấm nháp sạch từng chút kem trên người các em, một giọt cũng không thừa. Hơn nữa chờ tới lúc ăn hết bên em xong, ta cũng sẽ giải trừ giam cầm của em, khi đó hai chúng ta sẽ cùng nhấm nháp kem trên người Aya. Em tưởng tượng xem, lúc đó sẽ như thế nào? 』

Đổi lại là lúc bình thường, nếu gặp phải đề nghị vô lý lại ngu xuẩn như vậy, Natsuki tuyệt đối sẽ chẳng thèm ngó tới, thậm chí còn sẽ mắng cho đối phương một trận. Nhưng hiện tại, đã thẹn thùng với giận dữ làm cho choáng váng đầu óc, Natsuki vậy mà lại thần xui quỷ khiến đồng ý với đề nghị của Ye Jian. Bất quá, có vẻ như Natsuki quên béng mất một chuyện, đó là trước đó, cô ít nhất phải chịu được sự tra tấn của Ye Jian xong cái đã.

Bởi nếu nói tới tan chảy, thì kem trên lưng của cô dường như cũng đã bắt đầu tan chảy trước rồi, đồng thời còn đang chầm chậm mà chảy dần khắp toàn thân.

Dạy dỗ vẫn đang tiếp tục, nhưng Ye Jian với các ma nữ lại không hề biết, rằng thịnh yến cũng đã lặng yên tới gần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio