“Ye-chan, mẫu thân đại nhân…”
Từ khi bước ra khỏi Prison Barrier tới giờ, Yuuma với Misaki vẫn luôn trầm mặc không nói, nguyên nhân là vì người đi ra cùng với Ye Jian lại không phải là Minamiya Natsuki như hai người dự tính, mà trái lại lại là Shoki no majo, Tokoyogi Aya.
Vị ma nữ mặc bộ kimono cung đình thập nhị đơn này, bất kể là với Misaki hay là Yuuma, đều mà đối tượng khiến hai người cảm thấy phức tạp.
Bất luận là về hành động lúc trước của Aya, hay là mối liên hệ máu mủ giữa Aya với Yuuma, tất cả đều khiến cho cảm quan của hai người với Aya trở nên có chút rối rắm. Mặc dù hai người đều vô cùng tín nhiệm Ye Jian, nhưng việc Ye Jian chỉ dắt một mình Aya ra thật sự khiến cho hai người cảm thấy có chút quỷ dị.
“Đúng vậy, không chỉ cô ta, Natsuki-chan đâu? Natsuki-chan tại sao không đi ra?”
Rốt cục cũng nhẫn nại tới cực hạn, Misaki theo sát sau Yuuma mà chỉ về phía tòa thành cổ rồi hỏi.
Đã sớm biết là hai người sẽ như vậy, Ye Jian chỉ cười cười.
“Còn tưởng là hai người có thể nhịn được lâu hơn chứ? Natsuki-chan bên kia thì không cần lo lắng. Em ấy chỉ tạm thời cần phải nghỉ ngơi thêm vài ngày trong đó thôi, mấy ngày sau sẽ hết. Tới lúc đó thì Natsuki-chan cũng có thể triệt để thoát khỏi sự ràng buộc của Prison Barrier rồi.”
“Cái gì!? Đó là sự thật? Natsuki-chan thật sự có thể ra ngoài sao?”
Người có phản ứng lớn nhất khi nghe được câu này chính là Misaki. Suốt tám năm qua, không có thời khắc nào mà cô không nghĩ tới việc giúp bạn thân mình đạt được tự do, chỉ là đáng tiếc từ đầu tới cuối, cô vẫn luôn không thể làm được. Không thể giải quyết được nguyền rủa đeo trên người của Natsuki, có thể nói là một tiếc nuối khôn nguôi đối với Misaki.
Nhưng giờ, Ye Jian vậy mà lại nói rằng chỉ cần thêm vài ngày nữa, Natsuki sẽ có thể triệt để thoát khỏi sự ràng buộc của Prison Barrier mà lấy lại thân tự do, điều này khiến cho Misaki không thể không mừng rỡ. Đây là tin tức tốt nhất mà cô nghe được suốt tám năm nay.
“Em cho rằng tôi cần nói dối sao? Yên tâm đi, tối đa năm ngày nữa, Natsuki-chan sẽ chân chính lấy lại tự do, tới khi đó hai người sẽ có thể gặp được Natsuki thật sự. Còn Aya… Tạm thời vẫn không thể nói cho hai người, nhưng cũng đừng nóng lòng, rồi tôi sẽ nói cho hai người biết chân tướng, sớm thôi. Nhất là em, Yuu-chan, chuyện của mẹ em cứ giao cho tôi. Em sẽ không thất vọng, đây là lời hứa của tôi với em.”
Đưa tay xoa xoa gương mặt đang lộ ra vẻ lo lắng của Yuuma, Ye Jian nhìn Aya đang một mình ngắm cảnh biển ở cách đó không xa, cười an ủi.
Nhận được lời cam đoan của Ye Jian, Yuuma thở phào nhẹ nhõm, bất quá ánh mắt của cô bé từ đầu tới cuối vẫn luôn dán lên mình của Aya, chưa bao giờ rời đi. Chuyện này cũng khó trách, dù sao Aya nói gì đi nữa thì cũng là người mẹ mà cô bé đã vẫn luôn mong chờ được gặp từ nhỏ, dù rằng người mẹ này cũng không phải là chân thật, hơn nữa còn lợi dụng và xem mình như công cụ, nhưng chung quy vẫn là người thân duy nhất của Yuuma trên đời, đâu thể nói buông tha là buông tha.
“Người ta biết rồi, Ye-cha. Em cũng cho là mẫu thân đại nhân tuyệt đối sẽ không khiến em thất vọng, bởi vì trong lòng em, vẫn luôn có một thanh âm nói cho em biết, mẫu thân không phải là người vô tình, bà ấy làm vậy nhất định là có nỗi khổ tâm riêng. Em không làm được gì, nên lúc này, việc em có thể làm cũng chỉ có chờ đợi.”
Hơi ngoài ý muốn vì sự lý giải của Yuuma với Aya, Ye Jian âm thầm gật đầu hài lòng, bất quá cậu vẫn không có ý định giải thích cho Yuuma hiểu ngay. Trước khi tiêu trừ được sự cố chấp của Aya, Ye Jian không có ý định đem chuyện của Aya nói cho hai người Yuuma biết.
“Tốt rồi, chúng ta nên về nhà rồi. Nơi này ————”
Quay đầu nhìn về phía tòa thành cổ xưa đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Natsuki, Ye Jian thật sự muốn đem toàn bộ ngục giam này, tính luôn cả đám tội phạm trong đó, đều đồng thời xóa sổ. Bất quá, trước kia thiếu con bé Shizuka Koyomi một ơn tình còn chưa trả, nếu làm vậy thì thật quá không nể mặt. Cho nên cuối cùng, cậu quyết định rút lấy hệ thống điều khiển của ngục giam này, định chờ tới lần gặp mặt kế tiếp thì trực tiếp quăng cho con bé.
Cậu chẳng có lòng dạ thanh thản đâu để mà đi quản lý đám tội phạm bị giam trong Prison Barrier, cậu còn nhiều việc phải làm; bất quá, tính ra thì trong Prison Barrier vẫn có một con cờ phù hợp với kế hoạch của cậu. Đem quyền quản lý của Prison Barrier giao cho 『 Shishiō Kikan 』, không chỉ có thể trả lại ơn tình cho con bé Koyomi, cũng vừa có thể hoàn thiện một phần kế hoạch của cậu.
Nhưng đương nhiên, việc giao lại quyền quản lý Prison Barrier lại cho 『 Shishiō Kikan 』 chỉ có thể tiến hành sau khi Natsuki đã hoàn toàn thức tỉnh, còn trước đó…
Một kết giới khổng lồ lập tức bao phủ toàn bộ hòn đảo nhân tạo nhỏ. Hòn đảo nhỏ vốn dĩ đã thực thể hóa thì nay lại cứ vậy mà biến mất như chưa bao giờ hiện ra, giống như là nó đã bị Ye Jian đưa về lại dị không gian nơi mà nó từng tồn tại trước đó.
“Biến… Biến mất…?”
Trợn tròn mắt mà nhìn thủ đoạn của Ye Jian, Yuuma với Misaki cứ thế mà ngơ ngác nhìn mặt biển mênh mông trống rỗng mà lẩm bẩm.
“Chỉ là ẩn hình thôi. Tốt rồi, đi thôi. Lần này hai em cũng đừng đi nữa. Hai năm qua, hai em vất vả rồi.”
“Không có gì á… Người ta chỉ là…”
Được Ye Jian khích lệ, Yuuma vui mừng mà muốn nói gì đó, chỉ là thoáng cái liền bị Misaki bụm miệng lại.
Sau khi che miệng của Yuuma lại, Misaki mới bắt đầu dùng ánh mắt u oán mà nhìn Ye Jian: “Hóa ra cậu cũng biết a, Ye-kun? Vậy tốt rồi, nói đi, muốn làm sao để đền bù cho người ta với Yuuma.”
“Đền bù sao? Đó là dĩ nhiên nha, bất luận hai em muốn gì, tôi cũng đều có thể đền bù cho hai em. Nhưng mà trước đó, hai em theo tôi về nhà cái đã, có một vài người nhà mà tôi muốn giới thiệu cho hai em biết.”
“Người nhà?”
Câu trả lời của Ye Jian khiến cho Misaki ngẩn ngơ.
“Đúng, người nhà! Giống hai em, đều là người của tôi, của Ye Jian này, cho nên hai em nhớ phải ở chung cho tốt đó.”
Nói xong, Ye Jian cười mà đi về phía Aya.
Mãi một lúc lâu sau, Misaki mới kịp hiểu được ẩn ý trong lời của Ye Jian, mặt của cô đỏ lên, cúi gằm mặt mà kéo tay Yuuma đuổi theo Ye Jian cùng Aya. Về phần Yuuma thì lúc này, cô bé sớm đã bị Misaki làm cho ngộp thở tới muốn ngất xỉu.
“Ai là người nhà của cậu chứ? Nghĩ sướng lắm!”
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
Ngày hôm nay, đảo Itogami nghênh đón hai vị khách tôn quý.
Hai người là sứ giả tới từ 『 Hakai no ōchō 』, hơn nữa đồng thời còn là vương tử có huyết mạch trực hệ shinso đệ nhị, cũng vì vậy mà hôm nay, người ra mặt đón hai vị khách này đều là những quan chức cao tầng của đảo Itogami. Đương nhiên, đối với hai vị vương tử, việc này cũng không coi vào đâu.
“Ibriss-Bel Vương đệ, đệ tính khi nào thì sẽ dẫn vương huynh đi gặp vị cao nhân mà đệ tôn sùng đây?”
Người nói chuyện là một người thanh niên âm độc có mái tóc xù, trên người mặc một bộ lễ phục quý giá màu tím, thoạt nhìn vô cùng tôn quý. Trên mặt thì cười vô cùng hiền hòa, thế nhưng từ sâu trong đáy mắt, có thể thấy được là thanh niên lại đang cảm thấy vô cùng kiêng kị đối với vương đệ của mình; ánh mắt như chim ưng của hắn luôn thỉnh thoảng cố ý vô tình mà liếc về bên hông của thiếu niên gọi Ibriss-Bel.
“Vương huynh, huynh cần gì phải nóng vội. Việc chúng ta tới đảo Itogami, sư phụ hẳn đã biết rồi. Vì mấy cỗ Kaleid Blood này, coi như chúng ta không chủ động tìm thì sư phụ cũng sẽ chủ động tới gặp, khi đó vương huynh sẽ có thể gặp được sư phụ.”
Thiếu niên có đôi mắt vàng óng cười mà đáp lại, đó là một nụ cười tự tin mà lại vô cùng khoe khoang. Có thể khiến cho đối thủ lớn nhất của mình là đệ nhất vương tử phải kiêng dè tới như vậy, thân làm cửu vương tử, Ibriss-Bel trong lòng vô cùng cảm tạ người đại ca đã chỉ đạo mình kia.
“Nếu vậy thì vương huynh liền mong đợi vậy. Thế nhưng, cửu đệ a, đem tố thể của Hakai no ōchō chúng ta đưa cho người ngoài, đệ không thấy là thái quá sao? Không sợ về sau gặp phụ vương sẽ không tiện khai báo sao?”
“Chuyện đó thì Violeti vương huynh không cần lo lắng, bên phía phụ vương, đệ sẽ lo.”
Nhìn bốn thiếu nữ có dung mạo giống nhau đang đi theo sau lưng, vương tử trẻ tuổi nở một nụ cười nghiền ngẫm.