“Hi Amerika, cậu thật sự định làm như vậy sao?”
Ngự tỷ đoan trang với mái tóc tím, dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn người bạn thân thanh mai trúc mã của mình. Từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, được sư phụ thu nuôi dạy bảo và sống nương tựa cùng với nhau cho đến nay, cả hai đều hiểu rõ về nhau, thậm chí còn hơn cả chính bản thân họ hiểu về mình.
Thiếu nữ có danh hiệu là 『 Paper Noise 』, tên là Shizuka Koyomi, không, hẳn là Hi Amerika, từ ngày quen biết đến nay, vẫn luôn đem phần chân thật nhất của bản thân giấu sâu vào tận trong đáy lòng, cất nó ở dưới lớp vỏ bọc lịch sự, điềm đạm và nhã nhặn. Ngay cả bản thân với sư phụ, cũng đã phải tốn một quãng thời gian rất dài mới khiến cho Amerika chịu mở rộng cửa lòng, còn những người khác, vẫn luôn chỉ có thể nhìn thấy lớp vỏ biểu tượng bên ngoài của Amerika là một học sinh xuất sắc hoàn mỹ mà thôi.
Về sau, khi kế nhiệm vị trí người đứng đầu của tam thánh, Amerika càng trở nên tinh thông việc mưu tính, thể hiện ra tư thái thành công và thâm sâu nên có một người lãnh đạo. Vì phải đặt mục tiêu và lợi ích của cơ quan lên trước nhất, ngay cả chí hữu cùng người thân cũng có thể trở thành đối tượng lợi dụng.
Nhưng Yukari biết rõ, luôn luôn biết rõ, thiếu nữ không phải người như vậy. Từ khi tuân theo di chúc của sư phụ mà ngồi lên vị trí Tam Thánh chi thủ, Amerika đã không còn cách để có thể được sống đúng với chính bản thân mình.
Bỏ qua tâm thái không nên có của một thiếu nữ, buông bỏ tất cả những ý tưởng ngây thơ, ngay cả mình cũng phải hoàn toàn thay đổi. Ngồi trên vị trí người đứng đầu tam thánh, cũng đã không còn là thiếu nữ được gọi là Hi Amerika trước kia, mà chỉ còn là một người phụ nữ vô tình mưu mô quyền uy nhất của tổ chức.
Muốn trở thành người đứng đầu của Shishiō Kikan, vậy thì phải buông tha hết thảy. Có lẽ, đó cũng là nguyên nhân mà thiếu nữ mới luôn hay tự xưng là Shizuka Koyomi ( Nhàn Cổ Vịnh ) đi. Không phải vì diễn kịch quá sâu đến nỗi quên mất tên thật, mà là vì đó là cách, để thiếu nữ còn có thể giữ lại phần thiếu nữ chân thật cuối cùng của mình.
Thiếu nữ, vẫn muốn giữ lại điều đó.
Yukari cũng vì biết điều đó, biết gánh nặng và giác ngộ khi phải ngồi lên vị trí kia, nên cô mới quyết đoán quyền thừa kế vốn đã gần trong gang tấc. Và sau đó, người đã phải thay thế cô tiếp nhận nỗi đau xót và gánh nặng kia, chính là bạn thân tốt nhất của cô, thiếu nữ có tên là Hi Amerika.
Cho nên, dù rằng biết được bạn thân nhất lợi dụng bản thân để uy hiếp người kia, Yukari cũng chưa bao giờ oán trách Amerika, nếu có thì cũng chỉ là sự tự trách và cảm giác thua thiệt bạn mình. Nếu lúc trước mình chịu tiếp nhận phần trách nhiệm này, vậy thì Amerika cũng sẽ không phải gian khổ như vậy.
Nói cho cùng, mình cũng chỉ là một kẻ trốn tránh trách nhiệm mà đùn đẩy nó cho người bạn chí thân, cho nên, dù đối phương có làm gì, mình cũng không có lập trường để trách móc. Cũng vì thế, Yukari vẫn luôn cố gắng chia sẻ bớt gánh nặng cho bạn mình, cũng chủ động giải quyết những việc mà cơ quan không tiện giải quyết, đây cũng xem là một cách để cô tự chuộc lỗi và đền bù cho bạn thân.
Lần này, sở dĩ cô chủ động tới đảo Itogami tham gia vào thịnh yến diễm quang của shinso đệ tứ, trở thành người chủ trì và giám thị của thịnh yến như vậy, một phần là vì muốn gặp lại người kia, mà một phần khác thì lại là vì muốn chia sẻ bớt gánh nặng cho bạn mình.
Nhưng, điều khiến Yukari không thể ngờ được là, chí hữu của mình, vậy mà lại làm ra việc ngoài dự đoán như vậy, đó là một quyết định hoàn toàn ‘không chính xác’ đối với một người đứng đầu của một tổ chức lớn.
“Cậu cho rằng mình còn có quyền lựa chọn sao?”
Đưa lưng về phía Yukari và nhìn về phía cơn bão ngoài cửa sổ, Hi Amerika, hoặc lúc này nên nói là ‘Shizuka Koyomi’, bình tĩnh mà hỏi lại.
“Nhưng mà…”
“Cậu hiểu tính của thầy ấy hơn so với mình. Với tính cách của Ye-sensei, nếu mình không làm vậy, nếu mình không thật lòng, nếu mình không cho thấy rõ lập trường, vậy Shishiō Kikan cũng sẽ không còn cơ hội để cho thấy lập trường nữa. Đức chẳng xứng vị, tất có đại họa. Shishiō Kikan đã không còn tư cách để đứng trên nữa rồi.”
Mặc dù chỉ là những câu nói bình thản, nhưng Yukari lại không thể phản bác được. Dựa theo sự hiểu biết của cô với cái tên kia, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai chen chân hay có ý đồ gì với thứ mà hắn đã nhìn chằm chằm. Hắn chính là người bá đạo như vậy. Trừ khi có năng lực để áp chế hắn một cách toàn diện, còn bằng không thì đừng nói là Shishiō Kikan, coi như là tam đại shinso có gom lại cùng một chỗ cũng đừng hòng khiến hắn nhường một bước, cho dù có nhường thì đó cũng chỉ là đang nhường một bước để tiến ba bước mà thôi.
“Thế nhưng… Cho dù có phải giao nộp hết cho thằng nhóc đó, thì cũng không đến nỗi cần cậu phải đem cả chính bản thân mình góp vào đi? Với tính cách tỉnh táo của cậu, đáng lý ra phải không nên làm chuyện dại dột như vậy mới đúng. Thằng nhóc đó, nếu như cậu đã đáp ứng yêu cầu đó của nó, vậy nó tuyệt đối sẽ dám tận dụng yêu cầu đó triệt để. Đừng nói là ‘chỉ nghe mệnh lệnh’, nếu mệnh lệnh đó là bắt cậu làm những chuyện như là ‘lên giường’ với nó thì sao? Thằng nhóc đó nếu muốn, nó tuyệt đối sẽ làm như vậy.”
Những ký ức tồi tệ lúc hai bên mới quen nhau liên tục chạy về trong não của Yukari, khiến cô không kềm được mà lộ ra vẻ tức giận. Lúc trước, cô quả thật là bị thằng nhóc đó trêu chọc và tra tấn tới quá chừng, cái tên đó so với ác ma còn ghê tởm, quả thực là khắc tinh của tất cả mọi nữ nhân trên đời.
“Cậu hiểu mình, Yukari. Hơn nữa, chẳng phải cũng chính cậu là người đã giật dây cho thầy ấy xuống tay với mình sao?”
Đột nhiên xoay người lại, Shizuka Koyomi vậy mà lại nở một nụ cười trêu chọc. Đối mặt với lời chất vấn của bạn thân, Yukari lập tức có chút lúng túng.
“Làm sao có thể? Tuyệt đối không có chuyện đó. Tóm lại, mình sẽ che chở cậu, thằng nhóc thúi đó nếu thật sự dám xuống tay với cậu, mình tuyệt đối sẽ khiến cho nó chịu không nổi. Hừ, hai đứa học trò của mình vẫn còn đang ở bên cạnh nó, muốn chơi ngáng chân còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay?”
Đối với lời cam đoan của Yukari, Shizuka Koyomi cũng chỉ có thể cười lắc đầu bất đắc dĩ.
Kiểu cam đoan không chút khí thế này làm sao có thể tin? Chính bản thân Yukari còn không phải cũng rơi vào trong tay của người kia rồi sao? Còn hai học sinh của Yukari, ở bên cạnh người đó lâu như vậy, Shizuka Koyomi phỏng chừng là hai đứa bé kia cũng đã sớm là cá nằm trên thớt, không, còn hơn nữa, phải là thức ăn ở trong miệng, muốn nuốt lúc nào là nuốt. Trông cậy vào hai đứa bé đó, không bị chúng gài bẫy ngược lại thì Yukari cũng đã phải cảm ơn trời đất rồi. Coi nhẹ người kia, cho dù chỉ là một tia thì cũng sẽ phải trả giá đắt.
“Cũng chỉ có vài ba ngày nữa thôi, giờ đang là lúc chuẩn bị cho thịnh yến, có lẽ thầy ấy cũng sẽ không rảnh mà quan tâm tới mình. Mình cũng đã đem tất cả kế hoạch của cơ quan giao cho Ye-sensei, giờ này chắc thầy ấy cũng đã bắt đầu chuẩn bị. Kỳ thực, quyết định này của mình, sao không phải là đang cung cấp cho cơ quan chỗ dựa lớn nhất? Có sự hiệp trợ của Ye-sensei, xác suất thành công của kế hoạch tuyệt đối sẽ tăng lên vài lần. Thầy ấy, có năng lực để làm vậy.”
“Nhưng mà, khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ tăng lên rất nhiều, không phải sao?”
“Trên đời này làm gì có chuyện chắc chắn 100%, ngoài ý muốn lúc nào cũng có, chúng ta làm sao biết được những gì chúng ta biết có phải là tất cả hay không? Một thứ không biết với mười thứ không biết cũng chẳng khác gì nhau, cũng đều là không thể khống chế. Còn chẳng bằng giao cho người có năng lực hơn. Vả lại, nguy hiểm và cơ hội luôn có quan hệ trực tiếp, nếu thầy ấy có thể giúp chúng ta diệt từ hậu hoạn vĩnh viễn, hoặc cho dù chỉ là giúp thế giới bình tĩnh được ngàn năm, vậy thầy ấy có chà đạp thân xác với nhân cách của mình cũng chẳng đáng là gì. Ít nhất thì sau khi chết, mình cũng có cho sư phụ một câu trả lời hài lòng.”
Khi Shizuka Koyomi nói ra những lời này xong, Yukari lần nữa trầm mặc.
Bất luận có nói gì đi nữa, thì người vẫn luôn khiến cho Yukari có cảm giác áy náy và thua thiệt nhất, trừ bạn thân ra thì cũng chỉ còn có sư phụ của mình.
Đặt bao trông chờ vào bản thân, nhưng cuối cùng, mình lại phụ bạc sự trông chờ đó.
“Mình nhất định sẽ giúp cậu, Hi Amerika!”
“À, nếu như là cậu ra mặt, vậy thì thầy ấy nhất định sẽ càng thêm ra sức, chỉ có điều, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị?”
Ngạc nhiên, không hiểu là Shizuka Koyomi đang nói cái gì, Yukari hơi ngơ người, nhưng sau đó, giống như là chợt nghĩ tới điều gì, gương mặt vốn tinh xảo của Yukari liền lập tức đỏ lên. Đối với người bạn thân vốn xấu bụng này, Yukari đã hiểu quá rõ rồi. Và quả nhiên…
“Uh… Mình nhớ được là lúc trước hồi ai đó mới vừa về, sau khi khóc lóc như mưa xong thì chạy đi uống rượu, kết quả uống say bí tỉ rồi bắt đầu nói lung ta lung tung. Ừ, cái gì mà ————『 Thằng nhóc thúi, rõ ràng cũng đã sắp… 』… A…?”
Không đợi Shizuka Koyomi nói xong thì Yukari đã giương nanh múa vuốt mà nhào tới.
Hai người bạn thân đã lâu không được thả lòng mà tùy ý đùa giỡn với nhau, vào lúc này hoàn toàn buông tha hình tượng với tư thái mà lăn lộn cùng một chỗ.
Không ai dùng ma lực, cũng không ai dùng chú thuật hay phép thuật, thậm chí cả võ thuật cũng không.
Hai nữ nhân khiến cho tất cả thế lực trên thế giới đều phải kiêng kỵ, vậy mà giờ lại giống như hai đứa con nít uốn éo với nhau lại thành một đống.
Nếu có người ngoài nhìn thấy, đoán chừng là sẽ há hốc mồm đi?
Kỳ thực, trong lòng của hai cô gái đang lăn lộn cùng nhau đều vô cùng tinh tường, rằng đây có lẽ là quãng thời gian thanh nhàn cuối cùng còn sót lại. Kế tiếp, thứ phải đối mặt sẽ là sự kiện có thể dẫn tới cuộc chiến lớn nhất suốt mấy ngàn năm nay. Bóng ma đã âm thầm bao trùm toàn thế giới suốt hằng mấy ngàn năm, trách nhiệm đã tàn lưu lại từ thời viễn cổ vẫn luôn bám lấy Shishiō Kikan, tất cả sẽ kết thúc trong lần này.
Ngoài phòng, bão tố càng lúc càng lớn.
Hòn đảo nhân tạo bị nguyền rủa chập chờn trong mưa to gió lớn, nhưng dù vậy, thời gian cũng vẫn không dừng bước chân của nó. Thịnh yến, càng lúc càng tới gần.
Có những người chập chờn chẳng thể ngủ say, lại có những người triệt để thức trắng. Đêm đã qua, thời gian chỉ còn lại có hai ngày.