Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 409 : bị đánh lén

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vô dụng! Vô dụng! Vô dụng! Trong sân khấu mà ta đã thiết lập, chỉ bằng đám kenjuu đã bị suy yếu quá nửa của các ngươi, tới nhiều hơn nữa cũng là chịu chết thôi.”

Ye Jian cư cao lâm hạ mà nhìn xuống hai vị shinso bên dưới. Khóe miệng kéo lên một độ cong nguy hiểm, ánh mắt cậu sáng rừng rực tự tin mà nhìn hai vị shinso như hai con mãnh thú đã bị nhốt trong lồng.

Cho dù là hai ma cà rồng mạnh nhất thế giới, nhưng nếu đã bước vào trong cạm bẫy của cậu, vậy thì là rồng cũng phải biến thành rắn chết, là hổ cũng phải biến thành mèo bệnh. Bởi vì lấy đảo Itogami làm trung tâm, trong bán kính một ngàn dặm, tất cả mọi vật đều đã bị bao phủ trong ma pháp trận mà Ye Jian đã nhờ Natsuki và Aya liên thủ trạm trổ.

Ma pháp trận này được Ye Jian cải biên từ trận pháp của 『 Ám Thệ Thư 』, nó có thể triệt để suy yếu sức mạnh của mọi tồn tại nằm trong phạm vi tác động của nó.

Kenjuu cấp shinso vốn có sức mạnh có thể hủy diệt một quốc gia nhỏ, nhưng giờ, trong phạm vi của ma pháp trận, chúng tối đa cũng chỉ có thể phá hư một con phố, thậm chí là một con đường. Hơn nữa, điều uất ức nhất là, hai vị shinso còn không dám trắng trợn phá hư đảo Itogami, bởi vì một khi đảo Itogami bị hư hao nghiêm trọng, vậy thì trong tình trạng đã không còn được Thánh Giả Di Hài trấn áp, nó tuyệt đối sẽ không giam cầm nổi tồn tại đang bị phong ấn dưới đáy biển sâu kia.

Về phần thoát ly khỏi ma pháp trận, thật xin lỗi, Ye Jian tuyệt đối sẽ không cho hai người có cơ hội làm việc đó.

“Nếu muốn so số lượng, vậy để ta cho các ngươi biết một chút, cái gì mới thật sự gọi là ‘số lượng’. Cảm thụ sự tuyệt vọng chân chính đi.”

Hai tay đưa về hai bên như muốn ôm cả bầu trời, ánh sáng hiện ra như dấu hiệu cho sự mở màn chân chính của cuộc chiến.

Không gian rộng lớn sau lưng Ye Jian nổi lên những gợn sóng rung động tựa như mặt nước, từng chuôi thánh thương màu bạc với vô số hình thái khác nhau chui ra từ hư không và giăng đầy cả bầu trời. Đó là Noble Phantasm có bản chất hoàn toàn tương tự với những cây thánh thương mà Thiên Bộ đã tạo ra dùng để thí sát shinso.

Mười cây, trăm cây, ngàn cây, vạn cây.

Thánh thương rậm rạp chằng chịt tựa như sao sa trên bầu trời hiện ra và trôi nổi quanh người của Ye Jian và lắng nghe mệnh lệnh của cậu.

Cảnh tượng hùng vĩ mà kinh khủng này, không những khiến cho hai vị shinso đệ nhất cùng đệ nhị cảm thấy hít thở không thông, mà còn khiến cho cả Giada cùng Shizuka Koyomi đang chứng kiến cuộc chiến cách đó không xa cùng với Origin đang ngồi trên vai cậu cũng phải cảm thấy nghẹt thở, trong lòng run rẩy.

Như thế này, còn đánh thế nào?

Mỗi một cây thánh thương đều có sức mạnh đủ để hủy diệt một shinso cấp chân tổ, mà hiện tại, số thánh thương đã không thể tính bằng ‘ngàn’, phỏng chừng phải tính bằng ‘trăm ngàn’ mới có thể, chừng đó, phải có bao nhiêu kenjuu mới đủ cho thiếu niên này giết?

Cho dù là shinso đệ nhất có 72 con kenjuu, đồng thời còn có thể dung hợp chúng với nhau, còn shinso đệ nhị có 19 con, nhưng dù vậy, so với số thánh thương trước mặt, chừng đó thật sự quá bé nhỏ. Dù sao, coi như số thánh thương này mỗi cây chỉ có uy lực bằng một phần mười thánh thương thật đi nữa, thì lượng biến vẫn có thể dẫn tới chất biến, càng không cần phải nói là số thánh thương này còn không thua gì thánh thương thật.

“Theo hòn đảo nhân tạo đã bị bỏ hoang này, mà vĩnh viễn chìm vào đáy biển đi.”

Sắc mặt lạnh lùng, Ye Jian không nói gì thêm nữa, những cây thánh thương sau lưng cậu đồng loạt phóng về phía hai vị shinso, chính thức kéo lên hồi chuông báo tử cho hai vị đế vương đã thống trị thế giới từ thời Viễn Cổ.

Hôm nay, chính là ngày cậu thu gặt thành quả, để chuẩn bị cho thời khắc này, cậu đã tốn sức quá lâu cũng quá nhiều rồi.

Từ rất sớm trước đó, vì muốn ‘gài bẫy’ shinso đệ tứ, cậu đã phải bắt đầu không ngừng giở trò trên người của con bé Nagisa, thậm chí không tiếc giao ra máu của mình cho Origin cắn nuốt. Việc khiến cho hai vị ma nữ là Natsuki và Aya hòa giải rồi quy tâm thì lại càng tốn sức. Về sau khi tiếp xúc với phái Hắc Tử Hoàng cùng độc thủ sau màn là Félicie, cậu lại còn phải liên tục bôn ba ở Tây Âu, bắt đầu chuẩn bị đủ mọi thứ cho việc nhằm vào giáo hội cùng với tộc người sói.

Đừng có thấy rằng cậu thường xuyên ở lại đảo Itogami hưởng phúc rồi trêu chọc các bé gái mà lầm, chỉ nói riêng những chuẩn bị ở Tây Âu thôi cũng đã phải tốn không ít công sức của cậu. Mặc dù đúng là cậu làm việc đó, có một nửa là vì muốn giúp Félicie báo thù, nhưng một nửa còn lại thì không thể phủ nhận là vì để phục vụ cho kế hoạch của cậu.

Trừ những việc đó ra, thì việc lôi kéo Shishiō Kikan, việc thăm dò shinso đệ tam Giada, việc cải tạo cho mấy con bé kia cũng làm cậu tốn không ít tâm tư. Đúng, còn việc tìm hiểu về các bí ẩn của thế giới này, rồi việc tìm hiểu mấy món vũ khí do Thiên Bộ với ‘thần linh’ gì đó để lại, rồi việc tìm hiểu về kenjuu với thiên sứ.

Nói thật, việc Ye Jian hiện tại có thể giành được ưu thế áp đảo như vậy, tất cả đều là nhờ vào những chuẩn bị trước đó của cậu. Nếu không phải là vì mớ chuẩn bị nhằm dự phòng cho tình huống tồi tệ nhất mà cậu từng tưởng tượng trước kia, vậy thì công việc của cậu hẳn nhẹ nhàng hơn nhiều. Bất quá, tiền nào của đấy, Ye Jian cũng không cảm thấy sự chuẩn bị trước đó của mình là uổng phí.

Phải biết rằng shinso đệ nhất với đệ nhị vốn cũng không phải là người của thế giới này mà tới từ thế giới cao cấp hơn, nếu thật sự không chuẩn bị đủ mà đánh một trận sinh tử chiến với hai tên này thì ai thắng ai thua còn chưa biết à. Coi như là cậu có thắng đi nữa thì cũng phải vô cùng vất vả, mà còn chưa biết là sẽ có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra hay không.

Cho nên thay vì để mình rơi vào tình huống như thế, Ye Jian càng thích có sự chuẩn bị kỹ trước sau đó chiến thắng một cách nhẹ nhàng. Cậu xưa nay vẫn luôn tin tưởng một câu nói, đó là ‘kẻ thiện chiến, không có công lao hiển hách’.

Hiện tại, thắng làm vua, thua làm giặc. Cậu thắng rồi. Cậu thành công khiến hai kẻ địch này rơi vào bẫy, nên chiến thắng bây giờ là của cậu.

“Đáng chết! Ngươi sẽ phải hối hận! Ranh con! Đại nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Dừng tay! Không thể thả nó ra, bằng không sẽ có vô số thế giới sẽ bị hủy diệt.”

Đây là hai câu nói cuối cùng mà hai vị shinso lưu lại trên đời, sau đó, tính luôn toàn thể những hòn đảo vệ tinh nằm ở khu vực Đông cùng Nam của đảo Itogami, tất cả triệt để chìm vào đáy biển.

Bị hằng trăm ngàn thánh thương đâm xuyên, khả năng sống sót của hai vị shinso cơ hồ là 0.

“Trò hề của kẻ thất bại, mỗi lẫn luôn khiến ta cảm thấy buồn nôn.”

Đứng trong hư không, Ye Jian lẳng lặng nhìn những mảnh vỡ chìm vào đáy biển, đôi mắt màu hổ phách không chứa bất cứ cảm xúc gì.

Thời khắc này, khí thế trên người cậu trở nên hờ hững như ngăn cách tất cả mọi thứ, khiến những người nhìn thấy đều cảm thấy xa lạ.

“Tốt rồi, mọi chuyện đã xong. Kế tiếp nên cởi bỏ tấm khăn che mặt của kẻ ‘tội nhân’ thần bí kia rồi.”

Không thèm liếc mắt nhìn lại, Ye Jian vận chuyển linh lực mà bay về phía bốn tòa đảo cơ sở.

Nhưng đúng vào lúc này, một luồng cực quang màu tím đen đột nhiên lướt qua chân trời, và đâm thủng ngực của Ye Jian trong tích tắc.

Tình huống hoàn toàn bất ngờ này, khiến cho cả Shizuka Koyomi lẫn Giada đang bay theo bên cạnh Ye Jian đều sắc mặt đại biến.

Không ai ngờ được là sau khi tiêu diệt được hai kẻ địch mạnh nhất là shinso đệ nhất cùng shinso đệ nhị xong, lại vẫn có kẻ địch ẩn nấp chờ thời và ra tay đánh lén. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ sự rung động mà Ye Jian mang tới, thì hai thiếu nữ lại gặp phải tình huống này, điều này khiến cho cả hai cảm thấy mọi thứ quá hư ảo.

Những biến đổi nằm ngoài hiểu biết cứ liên tiếp xảy ra, đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cả hai thiếu nữ.

“Khặc khặ-x-xxxxx khặc! Giờ khắc này tao đã chờ rất lâu rồi! Con rệp chết tiệt! Vì tìm được mày, tao đã phải chạy không ít đường xá. Rốt cục! Rốt cục cũng để cho tao tìm được tung tích của mày! Ha ha ha ha ha ha ha! Thật là đáng chết! Thật là khó coi! Biểu tình này thật khiến cho người ta buồn nôn muốn ói.”

Tiếng cười càn rỡ mà âm tà vang lên từ bốn phương tám hướng, lấy thực lực của Giada với Shizuka Koyomi, vậy mà lại vẫn không thể phát hiện ra được rốt cục đối phương đang ở phương hướng nào.

Bất quá, người đánh lén dường như cũng không có ý định tiếp tục ẩn nấp nữa, cho nên, một bóng người mà hai thiếu nữ hoàn toàn không ngờ tới chợt xuất hiện trong tầm mắt của cả hai, đó là một người vốn đã chết rồi, là đệ nhất vương tử của Hakai no ōchō, tên hắn là Violeti • Yoviaire.

Bất quá, so với trước kia, vẻ ngoài của vị vương tử này đã hoàn toàn thay đổi. Mái tóc đã hoàn toàn chuyển thành màu tím đen, đôi đồng tử vàng óng vốn dữ tợn nhưng sắc bén cũng đã triệt để biến mất, chỉ chừa lại một đôi mắt trắng không tròng với một vòng tròn đen tà ác thay thế cho đồng tử màu vàng. Khuôn mặt thì khô gầy, da thịt trông như que củi, hiện tại đệ nhất vương tử đã không còn vẻ anh tuấn cùng bá khí như trước.

Thi thể của Violeti bị một linh hồn tà ác nào đó chiếm cứ, đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu của cả hai cô gái.

“Vậy sao? Ta cũng đồng cảm với ngươi lắm, tại vì khi nhìn thấy ngươi và nghe thấy cái giọng như con rệp của ngươi, ta cũng thấy buồn nôn ghê gớm. Mà cũng thật không ngờ đám robot tàn thứ phẩm như các ngươi lại có thể tìm tới đây. Uầy, sao ngươi không bị lạc thêm vài chục thế giới nữa nhỉ, nếu thế ta sẽ nhẹ nhàng lắm. Chẳng trách mà ta cứ có linh cảm không lành, hóa ra ngươi chính là một trong các nguyên nhân đó a? Cũng tiếc cho ngươi thật, chỉ còn một tí tẹo nữa thôi là có thể thành công đánh lén được ta rồi. Thật là đáng tiếc ~~ ! Đáng tiếc ~~ !”

Một giọng nói đầy trầm trồ vang lên, và ‘Ye Jian’ bị xỏ xuyên kia vậy mà lại tan thành vô số đốm sáng nhỏ, sau đó, tại một nơi cách đó không xa, một Ye Jian hoàn toàn không bị thương hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio