“Ấp úng, người ta có thể như Orimura đồng học, gọi Ye đồng học là Ye-san không?”
“Đúng nha, đúng nha, chỉ có một mình Orimura đồng học được gọi tên thân mật, thật quá không công bằng.”
“Không có vấn đề đúng không? Hoàn toàn không có vấn đề đúng không? … Ye • chan ~?”
Giờ học vừa kết thúc, Ye Jian liền bị chúng hương vờn quanh.
Không, cái này đã không thể gọi là vờn quanh, phải gọi là ‘bao vây’ mới đúng.
Tình huống này có thể nói là khác hoàn toàn so với tình huống an tĩnh của mấy ngày đầu trước đó, hiệp nghị quy định về việc không được đánh lẻ, sớm cũng đã bị ném ra ngoài chín tầng mây.
Hiện tại, các thiếu nữ thừa hành lấy nguyên tắc 『 tới trước được trước 』,『 tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương 』. Cơ hồ là chỉ cần vừa hết tiết học, các thiếu nữ đều sẽ lập tức ùa tới chỗ của Ye Jian và đem cậu bao vây.
“Có thể là có thể, nhưng mà có thể đổi xưng hô lại hay không? Ye-san cái gì, cảm thấy có chút là lạ.”
“Nhưng mà Orimura đồng học không phải là gọi rất thuận miệng sao?”
“Ye-san cũng đáp ứng rất tự nhiên nha.”
“Yếu ớt hỏi một câu, kỳ thực Ye-san cũng rất đáng yêu.”
“Người ta cực kỳ muốn nhìn Ye-san mặc đồ con gái là như thế nào, ấp úng, các cậu cảm thấy thế nào?”
Không đúng! Cái đề tài này tuyệt đối không thể để nó tiếp tục lan tràn nữa, bằng không tuyệt đối là sẽ một phát không thể ngăn cản đấy.
Vì vậy, Ye Jian chuẩn bị chuyển sự chú ý của các nữ sinh sang hướng khác, nhưng đúng lúc này, một giọng nói cao ngạo quen thuộc chợt vang lên.
“Muốn xem tên thứ dân này mặc đồ con gái thì có gì là khó? Chỉ cần chờ tới hết trận đấu sắp tới, vậy thì cái tên này trừ việc trở thành nô lệ của Cecilia này ra thì còn con đường nào khác sao? Tới lúc đó, muốn cho cậu ta mặc cái gì cũng không thành vấn đề.”
Vị đại tiểu thư cao ngạo tới từ Anh Quốc này hiển nhiên là đã sớm xem việc Ye Jian thua trong trận đấu với mình là đương nhiên. Lòng tin này rốt cục là từ đâu ra? Chẳng lẽ cô nàng này hoàn toàn không nghe được chút gì về việc Shinonono đồng học, người vốn vô địch giải kiếm đạo toàn quốc, bị thua triệt để gần đây sao?
Không ít nữ sinh đang đứng xung quanh đều nhao nhao mà nảy ra nghi vấn như vậy, bất quá cũng có không ít nữ sinh thừa nhận cách nói này của Cecilia. Bất quá, thay vì nói là tán đồng thì chẳng bằng nói là các nữ sinh chỉ đang muốn tìm chuyện để nói thôi.
“Đúng vậy nha! Mặc dù người ta đứng bên phía của Ye-san, nhưng mà nếu như mỗi ngày đều có thể thấy cậu ấy mặc đồ con gái đến trường… A? (☼△☼) Hình như cũng không tệ?”
“Ye-san mặc đồ con gái sao? Thật là muốn xem, nói không chừng giả thuyết này của Alcott đồng học thật sự có thể thành hiện thực.”
Này! Tiếng lòng đều tuột ra khỏi miệng hết rồi có được hay không? Tiết tháo của các ngươi đâu? Liêm sỉ đâu này?
Đối với mấy bé gái hoàn toàn không có chút kiên định nào về lập trường này, Ye Jian thậm chí ngay cả dục vọng để nhả rãnh cũng không có.
Vẫn là đem đầu mâu chỉa về phía tội khôi họa thủ, đại tiểu thư England tóc vàng đi.
“Alcott đồng học, thừa dịp này, tôi cũng có một chuyện muốn xác nhận chút.”
“Arara? Giải thích nghi hoặc cho thứ dân cũng là nghĩa vụ của quý tộc như tôi, hỏi đi, có chuyện gì?”
Cecilia phi thường đắc ý mà nghểnh cái cổ tuyết trắng của mình lên, như một con thiên nga cao ngạo mà chờ nghe nghi vấn của Ye Jian.
“Mặc dù là ở trong mắt cô, khả năng chiến thắng của tôi là vô cùng nhỏ, nhưng vì tính công bằng của quyết đấu, nếu cô đã nói tôi thua thì phải làm đầy tớ cho cô, vậy nếu như tôi thắng, cô có thể bỏ ra cái gì cho tôi?”
Vừa nghe như vậy, Cecilia liền lộ ra vẻ miệt thị, định mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị Ye Jian giành trước: “Tôi nghĩ thân là một quý tộc của England, Alcott đồng học sẽ không phủ nhận tính công bằng rõ rành rành đó chứ?”
“Đó không phải là chuyện đương nhiên sao? Cecilia này mặc dù là quý tộc, nhưng đối với thỉnh cầu hèn mọn của thứ dân cũng sẽ đưa ra sự nhân từ nên có. Nói đi, với tư cách là thứ dân, cậu muốn dựa dẫm vào tôi để lấy được gì?”
‘Mắc câu rồi!’ Khóe miệng của Ye Jian dần dần nhếch lên một đường cong ác liệt.
“Sự nhân từ của quý tộc sao? Bất quá bây giờ tôi vẫn còn chưa nghĩ kỹ yêu cầu. Nếu không như vậy đi, tạm thời xác định là, nếu Alcott đồng học thua trận, vậy phải đáp ứng một yêu cầu của tôi, tương đương với mức độ của việc tôi phải làm đầy tớ, như vậy được chứ?”
Nhìn thấy ánh mắt có phần do dự của đại tiểu thư người Anh, Ye Jian lập tức bồi thêm một câu: “Hay là nói, Alcott đồng học không có tự tin về bản thân?”
“Cậu đang xem thường tôi sao? Cecilia • Alcott này làm sao có thể thất bại! Được rồi, vậy tôi liền đáp ứng cậu. Không có khả năng lại hi vọng xa vời, đây chính là sự bi ai của thứ dân, nhưng đối với người như cậu, tôi cũng sẽ dịu dàng mà đối xử nha. Đến lúc đó mặc dù thua, nhưng nếu như cậu khóc lóc cầu xin tôi, nói không chừng tôi vẫn có thể ban ân cho cậu.”
Say mê vào trong sự cao ngạo của bản thân, đại tiểu thư Nước Anh hoàn toàn không phát hiện, rằng tên ‘thứ dân’ trong miệng mình, hiện đã nở một nụ cười ma quỷ. Giống như một con sói nhìn thấy một bé thỏ trắng đã nhảy vào trong cái bẫy của mình.
“Đần độn.”
Đột nhiên, một thanh âm phát ra từ hàng thứ nhất cạnh cửa sổ truyền tới tai của Cecilia, khiến cho nụ cười hoàn mỹ trên mặt của Cecilia trở nên cứng đờ.
“Là ai!? Ai mà lại tùy tiện ở sau lưng người khác mà nói bậy? Rốt cục có giáo dưỡng hay không?”
“Hừ! Tôi không có nói sau lưng.”
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, bình thường vốn rất kiệm lời khi ở trong lớp, Shinonono Houki, đột nhiên dùng ngữ khí sặc mùi thuốc súng mà nói với Cecilia.
“Cái gì? Ý của cô là, cô đang sỉ nhục tôi ở ngay trước mặt tôi? Cô xem tôi là baka sao?”
“Nếu cô tự cho rằng mình là vậy thì tôi cũng không có cách.”
“Haaa? Nhập học tới tận bây giờ mà ngay cả một chiếc máy chuyên dụng cũng không có; kẻ hạng C như cô, còn muốn ra mặt thay cho tên thứ dân này sao?”
“Chuyện đó có liên quan gì tới đẳng cấp? Còn nữa, tôi nói mình ra mặt thay cho tên biến thái kia lúc nào? Chẳng lẽ không chỉ não có vấn đề, mà ngay cả lỗ tai cũng có vấn đề rồi sao?”
“Biến thái? A ~, quả nhiên là không có nói sai, phụ nữ của quốc gia cực đông này đều là thiếu tố chất như vậy. Mặc dù tên học sinh chuyển trường này đúng là loại thứ dân, nhưng cô dựa vào đâu để sỉ nhục cậu ta là biến thái?”
Cecilia vừa nói xong, không đợi Houki mở miệng, Ika đang ngồi dưới giảng đài liền đột nhiên đứng lên hỏi: “Chờ một chút, Alcott đồng học, cô có thể giải thích một chút về ý của chữ ‘đều’ trong câu nói vừa rồi của cô được không? Cô có ý gì?”
“Ara… có ý gì còn cần tôi nói rõ sao?”
“Cô ————”
PA~!
Quyển sổ điểm danh đột nhiên xuất hiện và vỗ vào trên đầu của Ika.
“Đều về chỗ ngồi đi! Mặc dù đối với chuyện đang xảy ra giữa các trò, tôi không có hứng thú, nhưng tới giờ học thì lập tức dừng lại cho tôi. Còn em, Alcott, ‘phụ nữ của quốc gia cực đông’ trong miệng của em cũng bao gồm cả tôi sao?”
“Đương… Đương nhiên không phải.”
Nữ giáo viên mặc đồ đen vừa bước vào lớp, Orimura Chifuyu, chỉ tùy tiện mà liếc về phía Cecilia một cái, lập tức liền khiến cho đại tiểu thư người Anh cảm thấy mồ hôi hột túa ra như suối.
“Hừ, về sau muốn nói chuyện, nhớ mang theo bộ não cho tôi. Hiện tại, tất cả về chỗ.”
Bá khí phóng ra ngoài, Chifuyu đại nhân chỉ mất một câu, lớp học vốn rối loạn liền trở nên yên tĩnh ngay tức khắc.
Chỉ có người nào đó, vốn là đầu sỏ gây ra chuyện này, hiện tại rất không tự giác mà ngẩn ra tại chỗ.
Cecilia vậy mà lại mở miệng bênh vực câu? Còn Houki, từ khi nào mà con bé này bắt đầu cắm vào chuyện giữa cậu với Cecilia rồi?
Tình huống vừa rồi thật sự là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ye Jian.
Ầm!
Đang ngẩn người, Ye Jian hoàn toàn không kịp chuẩn bị mà bị một quyển sổ điểm danh nện vào trên ót.
Thoáng cái liền tỉnh hồn lại, và thứ hiện ra trước mắt cậu là một gương mặt mỹ diễm nhưng lại lạnh như gió Nam Cực.
“Ở trong lớp của tôi, còn dám lo ra?”