Đề cập tới 『 thánh bôi phép thuật 』 thì phải quay về thời điểm bốn năm về trước, cũng là thời điểm bắt đầu của mọi việc, khi đó Alec chỉ vừa mới trở thành Campione không lâu. Alec vốn lớn lên từ nông thôn, mặc dù bần hàn nhưng vì ở vùng đất nổi tiếng về pháp thuật như Anh quốc nên anh đã được tiếp xúc với ma thuật từ sớm. Dĩ nhiên, bởi vì Alec chẳng phải là một người thuộc dạng được các liên hiệp ma thuật hay Hội Trí Giả đánh giá là tinh anh nên cũng chẳng thể nhận được sự đào tạo chính quy và bài bản. Người truyền thụ những tri thức ma pháp cho Alec không phải là một người mạnh mẽ hoặc nổi tiếng mà chỉ là một nhà nghiên cứu sự huyền bí bình thường, cũng chính là cha của anh.
Ông là một người vô cùng yêu thích việc nghiên cứu, thậm chí cho đến khi ông chết, ông vẫn khát khao được theo đuổi sự thần bí mà ông cho là lớn nhất của thế giới: 『 thánh bôi phép thuật 』. Chính vì say mê quá mức vào trong việc nghiên cứu, vợ ông, cũng tức là mẹ của Alec, đã phải bỏ nhà đi từ khi Alec còn rất nhỏ khi không thể chịu nổi một người chồng thậm chí chẳng thèm chăn gối và quan tâm gì đến mình. Tới năm Alec được 16 tuổi, cha của anh qua đời, và trước khi qua đời, ông để lại cho Alec biết được rất nhiều bí ẩn, kể cả việc nếu con người có thể giết chết một vị thần trong một trận đấu ngang sức thì có thể cướp lấy quyền năng của vị thần đó mà trở thành một campione. Chuyến phiêu lưu của Alec bắt đầu từ đó, dựa vào một nghi thức vốn thất bại của các tu sĩ cổ trong việc cố gắng chế tạo ra Campione, Alec bằng vào thiên phú xuất sắc nhưng không được ai phát hiện của mình để sửa lại thành công nghi thức gọi thần và tạo ra sân bãi có lợi cho mình để chiến đấu.
Trực giác bén nhạy, vận khí hơn người, thực lực không kém cùng với sự cơ trí ít ai hơn, tất cả những điều đó đã khiến cho Alec chiến thắng trong một trận đánh giằng co với đọa thiên sứ Ramiel và lấy được quyền năng đầu tiên của mình: ‘Chớp Nhoáng’. Sau khi trở thành campione không lâu, vì thực hiện di nguyện của cha, Alec vô tình bị cuốn vào trong cuộc chiến giành chén thánh; sau đó, vì để đối phó với những trận chiến gian tân sắp phải gặp khi giành chiến thắng, Alec quyết định thành lập『 British Empire 』.
“… sau khi trở thành campione được khoảng 2 năm thì Hoàng Tử Đen đã bắt đầu tìm kiếm 『 thánh bôi phép thuật 』, hơn nữa còn vì thế mà phát ra lời thông báo… Không đúng! Là tuyên chiến! Ngài ấy gửi một lời tuyên chiến đến toàn bộ các pháp sư có mặt trong tổ chức phép thuật lớn nhất của Anh quốc là Hội Trí Giả. Vì thế, cuộc chiến tranh cướp đoạt chén thánh lần đầu tiên xảy ra rồi, và mục tiêu lúc đó là chén thánh vốn bị quốc vương Anh John Paolo lấy được và che giấu nhưng không hiểu tại sao bị lộ ra. Lúc đó gần như toàn bộ pháp sư có mặt ở Châu Âu đều tràn vào Anh Quốc để tranh cướp chén thánh, nhưng cuối cùng vẫn bị Hoàng Tử Đen Alec thành công mang đi, mặc dù sau đó bị Hoàng Tử Đen phát hiện chỉ là hàng nhái.”
“Hừ! Ả đàn bà xấu tính, chẳng lẽ cô không biết tùy tiện điều tra và công bố thông tin cá nhân của người khác là một việc rất vô liêm sỉ sao? Có còn biết xấu hổ hay không?” Im lặng nghe Alice nói cho hết xong, cuối cùng Alec vẫn nhịn không nổi mà phun nọc độc.
“Tôi chỉ đang cung cấp thông tin cho vua của tôi mà thôi ~ ! Nếu Alexander đại nhân cảm thấy có điều chi bất mãn, xin hãy tìm vua của tôi để hiệp đàm ~ !” Không hề có chút do dự, ngại ngùng hay xấu hổ nào khi đem việc giải quyết hậu quả đẩy cho Itsuka Ken, cứ như rằng đối với Alice, điều này là một chân lý bình thường như mặt trời mọc ở hướng Đông vậy.
“Chỉ vì di nguyện của cha thôi sao? Như vậy thì thật chẳng giống cậu chút nào ơ ~ Kuroshira-chan?”
“Hừ! Đừng có nói cứ như thể là cậu hiểu rất rõ về tôi, Itsuka các hạ!” Nếu đã quyết định tạo quan hệ thân mật giữa hai bên, Alec cũng không có ý định tiếp tục dùng kính ngữ. Phương thức để gia tăng tình cảm nhanh nhất là trao đổi ngang hàng, sự tương tác không cân xứng chỉ có thể cho ra sự méo mó, hơn nữa tính cách của Alec cũng rất thích hợp để tạo ra các mối quan hệ ngang hàng, dù thật hay giả.
“Vậy tức là cậu không có ý định phủ nhận việc mình mang theo ý đồ khác khi truy tìm chén thánh?”
“Cũng không hẳn! Chỉ đơn giản là vì hứng thú mà thôi!”
“Thưa đức vua của tôi! Xin ngài đừng nên tin những lời nói của người này nếu như chưa được kiểm chứng!”
“Cô —— ”
“Được rồi, Alec! Cậu có mục đích gì khác hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi, thế nhưng trong việc tìm hiểu về thánh bôi, tôi cũng có một vài thứ cá nhân muốn nghiệm chứng một chút. Cho nên tôi hi vọng cậu có thể chia sẻ cho tôi biết những thứ cậu tìm hiểu suốt 4 năm nay.” Đây là một yêu cầu rất là quá đáng, nếu như không muốn nói là rất thiếu lịch sự, khi bỗng nhiên yêu cầu người khác phải chia sẻ một cách không công cho bản thân những điều mà người khác đã phải bỏ công sức trong một thời gian dài để tìm hiểu, quá bá đạo. Quả nhiên, Alec không trả lời ngay.
“… được rồi! Nếu Itsuka các hạ đã có chuyện muốn nhờ, ta cũng không cần phải giấu giếm, dù sao vẫn còn nợ ơn của các hạ một lần chưa trả, ha ha!”
“Không cần! Nếu như thế thì hãy để cho cái ơn bị thiếu nợ đó vẫn được gửi ở chỗ của anh đi, còn về chuyện của chén thánh thì cứ để cho ngự điện vu nữ của bệ hạ như tôi giải thích nghi hoặc là được rồi!” Có vẻ như Alice đang rất thích thú trong việc hưởng thụ lấy chỗ tốt khi có núi dựa sau lưng, điều này cũng dễ hiểu vì cô đã phải chịu thiệt thòi không nhỏ vì thiếu chỗ dựa mà. Quả nhiên là nếu muốn nói chuyện và đấu khẩu ngang hàng với một Campione thì vẫn cần có chỗ dựa mới có tự tin ah!
“Về 『 thánh bôi phép thuật 』, nó là bảo vật quý báu nhất mà đội quân Jerusalem, những người mà về sau trở thành những kỵ sĩ Temple, đã liều mạng tìm kiếm được khi muốn giành lại thánh địa từ tay của những người đạo Hồi vào thế kỷ XII. Bình thường, nó được xem như một thần vật được sinh ra cùng với đại địa và có khả năng tích trữ một lượng chú lực vô cùng lớn!” Vì không cho Alec có cơ hội mở miệng, Alice lập tức cất lời giải thích về thánh bôi dựa theo kiến thức của mình.
“Từ xưa đến nay, số lần chén thánh xuất hiện trên thế gian vô cùng ít ỏi; thế nhưng lại có không ít những áo thuật sư và những nhà thám hiểm muốn tìm kiếm chén thánh lưu lại di ngôn hoặc nhật ký về những hiểu biết của mình, và nhiều trong số chúng đều hướng về cùng một câu nói, đó là『 khi những kẻ có tư cách thần thánh tìm được thánh bôi, cũng là lúc thế gian sinh ra kỳ tích 』.”
“Tư cách thần thánh? Tức là muốn nói về những người có tư cách sở hữu, hoặc là kêu gọi thánh bôi sao?”
“Uh! Nói thật ra thì theo những manh mối đã thăm dò được về chén thánh cho tới thời điểm này, chén thánh cũng chỉ là một công cụ có khả năng chứa đựng một lượng chú lực vô cùng lớn mà thôi, ngoài ra chẳng thể tìm ra được hiệu quả nào khả dụng, thậm chí cả người có tư cách sở hữu nó phải như thế nào cũng không thể kiểm chứng ra.” Nói tới đây, giọng của Alice cũng trở nên bất đắc dĩ.
“Loại trừ những giả thuyết cùng những tư liệu và hiện vật sống về các truyền thuyết của chén thánh, những tư liệu khác mà chúng ta có thể tìm được ít ỏi vô cùng. Lần gần nhất là lần thám hiểm gần đây nhất của tôi và Alexander, chúng tôi đã tới vùng đất của yêu tinh để dò thám mộ của King Arthur!”
“King Arthur?” Vừa nghe cái tên này, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu của Itsuka Ken.
“Tới thời điểm hiện tại, đa số mọi người đều tin rằng đó mới là nơi yên nghỉ thật sự của thánh bôi, cũng vì vậy nên vào thời điểm 1 năm trước, khi các tu sĩ và đạo sĩ cổ phát hiện ra mộ của King Arthur và vùng đất của yêu tinh『 Avalon 』, hai người chúng tôi đã phá bỏ quy tắc mà cùng nhau đi tới đó để thăm dò. Nhưng cuối cùng những tu sĩ cổ đó lại phát hiện là nơi họ tới khác quá xa so với dự đoán, nên mọi thứ cũng đành thôi, có chút đầu voi đuôi chuột.” Alice hơi buồn bực.
“Chờ một chút! Lý Tưởng Hương Avalon thì tôi biết, thế nhưng vùng đất của yêu tinh là nơi nào?”
“Ngài đã từng nghe qua về U Thế, hay còn được gọi là Netherworld rồi chứ?”
“Cô đang nói tới『 Ranh giới giữa Sống cùng Bất Tử 』?”
“Đúng! Vùng đất yêu tinh là chỉ khu rừng yêu tinh được nối liền với u thế, chỉ là trong chuyến đi lần trước của tôi và Alec, chúng tôi không tìm được nó.” Alice tựa như một nhà thông thái không gì không biết mà thao thao bất tuyệt để giải thích cho Itsuka Ken biết những điều cậu muốn biết, còn Alec vào lúc này thì lại giữ im lặng mà không hề nói bất cứ điều gì để châm chọc.
“Chỉ có thế thôi sao?” Ánh mắt của Itsuka Ken chuyển về phía Alec.
“Cũng chẳng khác bao nhiêu đâu! Nói thật thì tôi cũng có chút khó chịu vì độ thần bí của cái chén thánh đó rồi đấy, bốn năm trôi đi và tôi cũng như cô ả này vẫn không đề điều tra được bất cứ thông tin có tính kiến thiết nào. Cảm giác mò kim đáy biển thật sự chẳng vui vẻ gì hết, nếu chẳng phải vì tôi rất có hứng thú với nó thì tôi chẳng thèm quan tâm đến thứ chẳng thể biết được gì như thế này.
“Nhưng như vậy tức là cậu vẫn không từ bỏ chén thánh? Lần này tới tìm hiểu về Minos cũng là vì thánh bôi sao?”
“Tôi nghĩ dự đoán của ngài là chính xác, vua của tôi! Nói đến thần đất Minotaus của đảo Crete, chúng ta có thể xếp ông ta vào loại quân thần của『 thép 』. Theo những thứ dò xét được suốt 4 năm nay, Hoàng Tử Đen đã lấy được một kết luận là thánh bôi phép thuật có một mối quan hệ vô cùng mật thiết với một vị thần của 『 thép 』. Đại biểu nổi bật trong đó chính là quân thần King Arthur, bất tử vương giả.”
“Hừ! Chẹp!” Lại một lần nữa bị Alice lật tẩy, Alec chậc mạnh lưỡi của mình và trừng Alice một cái, và công chúa điện hạ đáp lại bằng một nụ cười ưu nhã như là chẳng hề nhìn thấy điều này.
“Quân thần của『 thép 』 và thánh bôi phép thuật có mối liên quan đến nhau sao? Ra vậy! Cho nên mới chạy tới tận nơi này để điều tra ah! Vậy sao rồi? Có điều tra được gì hay không?” Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Alec giang hai tay ra biểu thị là cái con trâu đất kia đã bị Itsuka Ken cướp mất, anh có muốn biết cũng chẳng thể làm được gì.
“Thế thì thôi vậy! Cũng được! Sớm hay muộn gì thì cũng sẽ có manh mối thôi, giờ tôi nghĩ chúng ta cũng nên trở về rồi. Về chuyện của thánh bôi, nếu như phát hiện được điều gì có tính kiến thiết và kịp thời thông báo cho tôi, tôi sẽ xem như cậu đã trả xong cái nợ tôi cứu cậu lúc nãy.”
“… cậu thật đúng là không thèm khách khí ah?!”
“Ha ha! Bởi vì tôi cảm thấy là lúc nãy Alice nói không sai, tôi cứu cậu một mạng! Hơn nữa chuyện tôi nhờ cậu có là gì với một Hoàng Tử Đen như cậu đây?”
Nhếch miệng cười mỉa, nhưng cuối cùng Alec vẫn đồng ý.
“Nếu vậy thì tạm biệt, Kuroshira-chan!” Ôm lấy công chúa Alice đang đứng bên cạnh, đôi cánh ánh sáng màu ngọc lưu ly xanh biếc mở ra sau lưng của Itsuka Ken, sau đó cả hai lập tức biến mất ở phía cuối chân trời.
“Đúng là một kẻ đáng sợ! Xem ra thế giới này sắp có chuyện lớn rồi!” Đợi đến lúc Itsuka Ken đã hoàn toàn rời đi, Alec mới tự mình lẩm bẩm.