“Chú, cháu quyết định rồi! Nếu như cả Hoàng Tử Đen cũng không đồng ý hợp tác với Guinevere thì những vị vua khác càng không thể trở thành đối tượng hợp tác. Cho nên Guinevere quyết định sẽ tự mình thực hiện nghi thức kêu gọi.” Một cô bé tóc vàng xinh đẹp và đáng yêu tựa như một con búp bê tinh xảo nhất đang ngồi trên một cành cây, lấy tay chống đôi má của mình, đôi mắt cô nhìn về phía xa và tự mình nói nhỏ.
Ở phía sau của cô bé, bóng dáng của một kỵ sĩ mặc bộ áo giáp màu thuần trắng lúc ẩn lúc hiện đang đứng đó để bảo vệ cô. Nghe cô gái nói xong, bóng hình kỵ sĩ trắng lên tiếng: 『 như vậy ổn không? 』. Lúc này, cả 2 ‘người’ đang ẩn nấp ở trong khu rừng rậm lớn nhất của đảo Sicilian thuộc Italy.
“Uh! Bởi vì thánh tổ đời trước đã hoàn thành công cuộc lan truyền thần thoại của chủ nhân lên toàn thế giới, hơn nữa thánh bôi cũng đã tích góp đầy đủ chú lực!”
『 vậy sao… 』kỵ sĩ trắng dùng thanh âm chỉ có cô gái mới có thể nghe rõ để phát ra tiếng thở dài. Kỵ sĩ biết rất rõ ràng rằng muốn thực hiện nghi thức kêu gọi Tận Thế Vương thì phải tập hợp đủ ba điều kiện:
Thứ nhất: phải có nữ phù thủy hoặc miko có chú lực và thiên phú cực kỳ xuất chúng thực hiện nghi lễ.
Thứ hai: khi tế tự, người thực hiện nghi lễ phải có nguyện vọng và ý chí kêu gọi thần linh mãnh liệt tới mức có thể nói là ‘điên cuồng’ thì mới có khả năng thành công.
Thứ ba: thần thoại của vị thần được gọi kia phải được lan rộng trên toàn thế giới, mức độ lan truyền càng rộng rãi và sức ảnh hưởng càng sâu sắc thì vị thần linh đó mới có thể tạo ra cơ thể của mình nơi phàm trần mà giáng lâm.
Cả ba điều kiện trên, hầu như đều đã được tập hợp đủ. Điều kiện thứ nhất —— không có nữ phù thủy và miko nào có thể có thiên phú và chú lực cao hơn được thiếu nữ có thân phận Thánh Tổ Vương trước mặt này. Điều kiện thứ hai —— cũng không có bất cứ ai trên thế gian có thể có nguyện vọng kêu gọi Tận Thế Vương mãnh liệt hơn cô gái trước mắt. Còn điều kiện thứ ba thì Guinevere cũng đã nói rồi, Thánh Tổ 『 Guinevere 』 đời trước đã hoàn thành công việc này sau khi hao tổn vài trăm năm chỉ để truyền bá thần thoại về King Arthur và khắc sâu nó vào lòng của tất cả mọi người ở Anh Quốc và giới chú thuật Châu Âu.
Mặc dù thánh tổ 『 Guinevere 』 lúc đó bất hạnh bị người khác giết trong khi đang cố gắng thực hiện kế hoạch mở rộng độ khắc sâu của thần thoại ra toàn thế giới, thế nhưng những thứ để lại cũng không mất đi quá nhiều theo năm tháng, để rồi tới thời điểm này, Guinevere đời kế tiếp kịp thời sinh ra rồi kế thừa tất cả và tiếp tục hao tổn hơn một thế kỷ để tập hợp đủ tất cả điều kiện để thực hiện nghi thức kêu gọi.
『 không cần chuẩn bị thêm những thứ khác sao? 』
“Uh! Guinevere hiểu mà. Trong thời gian kế tiếp, Guinevere sẽ cố gắng để tích góp nhiều chú lực hơn nữa trước khi thực hiện nghi thức…”
『 vậy còn những kẻ diệt thần thì sao? 』
“Cháu sẽ tìm một nơi đặc biệt để thực hiện nghi thức. Ở đó, cho dù các Diệt Thần Vương có biết cũng vĩnh viễn không thể tìm ra, sẽ không có bất kỳ ai quấy rầy Guinevere thực hiện nghi thức.” Xem ra ấu nữ tóc vàng đã có kế hoạch tỉ mỉ rồi.
『 … vị Vua kia rất lợi hại. 』 Bỗng nhiên, kỵ sĩ trắng dùng ngữ điệu hơi rung rung để nhắc tới vị vua vừa khiến ông phải chịu sự nhục nhã của thất bại không lâu trước đó.
“Chú tôi, ngài đang cảm thấy hưng phấn sao?” Ấu nữ tóc vàng nghe thế thì liền nghiêng đầu và dùng vẻ mặt hơi ngạc nhiên để hỏi thăm.
『 Dòng máu của ‘Thép’ đang kích động, linh hồn của quân thần ngủ say cũng đã thức tỉnh. 』
“Chuyện này… Đây là sự thực sao?” Hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời này, thánh tổ tóc vàng chợt xoay người và dùng đôi mắt to xinh như bảo thạch của mình mà nhìn trừng trừng về phía kỵ sĩ trắng, ánh mắt cô tràn đầy sự bất ngờ.
『 Đúng! Nếu phải dùng ngôn ngữ để hình dung thì chính là như thế! Có lẽ vị đại nhân đó chính là kẻ địch lớn nhất mà ta nhất thiết phải đối mặt trong cuộc đời mình, đây là vận mệnh. Giữa chúng ta nhất định sẽ có một cuộc chiến, hoặc sống hoặc chết mà thôi! 』
“Nếu vậy, chú tôi, ngài định dùng tư thái của 『 Heretic Lancelot 』 và đấu với Đọa Thiên Chúa Tể bằng thân phận quân thần sao?”
『 Đúng, thế nhưng không phải bây giờ! Vẫn chưa tới thời điểm làm điều đó, vì nếu làm như thế, sẽ không còn đường để quay đầu lại… 』
“Vì Guinevere sao? Vì Guinevere mà chú mới kềm hãm bản thân mình lại sao? Ngài thật tốt, chú! Trừ chủ nhân, Guinevere thích chú nhất trên đời này!” Ấu nữ thánh tổ nhảy vào trong lồng ngực của bạch kỵ sĩ và nở một nụ cười điềm mỹ ngọt ngào hơn cả những giọt mật ong.
… …
“… Ô ô ~~ Đi không nổi! Người ta thật sự đi không nổi nữa rồi! Vẫn là dùng u thể thôi ~~” Alice than vãn bằng giọng yếu ớt. Hôm nay đã là ngày cuối cùng của chuyến du lịch, mục tiêu là thủ phủ của đảo Sardegna, thành phố Cagliari. Mặc dù mãi từ chiều ngày hôm qua cho đến tận sáng ngày hôm nay, thân thể của công chúa Alice đã được Itsuka Ken dùng linh lực và tiên thuật để nuôi hơn 16 tiếng đồng hồ, thế nhưng không biết có phải do thể chất của Alice quá yếu hay không mà ‘sức ăn’ của cơ thể với linh lực thật quá thấp, nên bất luận Itsuka Ken có dùng bao nhiêu linh lực phối hợp với tiên thuật để giúp cô đi chăng nữa thì cơ thể của cô vẫn yếu đuối như thường.
Cho dù Itsuka Ken đã thử dùng đủ mọi cách như ma thuật, ma pháp, chú thuật, âm dương thuật, vu thuật, thần thuật… để giúp Alice có thể vận động bình thường như những người khác, thế nhưng kết quả thì vẫn chẳng đâu vào đâu, hoặc nên nói là đâu lại hoàn đấy, cơ thể của công chúa Alice vẫn mềm ra như cọng bún thiu mỗi khi vận động xong với lượng vận động chẳng bao nhiêu và yếu hơn mức tiêu chuẩn của người thường không biết bao nhiêu cái cấp bậc. Cơ thể của Alice hoàn toàn không chịu tiếp nhận, hoặc nên nói là nhận nhưng không thể nào giữ nổi ảnh hưởng tốt của những thuật pháp mà Itsuka Ken đã dùng với cô. Cho dù có dùng phương pháp nào thì cũng chỉ có hiệu quả trong một quãng thời gian vô cùng ngắn ngủi là chưa tới 10 phút, sau quãng thời gian đó thì mọi loại chú lực đều nhanh chóng tan vào không khí, chẳng thể giữ lại gì.
Đối với hiện tượng này, Itsuka Ken cảm thấy rất là sầu, sầu muốn trắng cả tóc, bởi vì cho dù cậu đã kiểm tra cho Alice nhiều và tỉ mỉ đến mức nào đi nữa thì kết quả cậu nhận được lại là chẳng có chuyện gì hết. Đùa nhau à? Thế quái nào mà lại là ‘chẳng có gì hết’? Chẳng có gì hết mà có thể yếu tới như vậy sao? Chỉ là ngoại trừ bệnh biến, nguyền rủa, phong ấn và bệnh trời sinh ra thì còn có nguyên nhân gì có thể tạo ra hiện tượng này được nữa chứ? Tất cả nguyên nhân đều đã được kiểm tra qua một lần, thế nhưng đến cuối cùng thì cũng vẫn chỉ có thể kết luận rằng công chúa Alice bị như vậy là do căn nguyên suy yếu từ trước khi sinh ra, thậm chí kết quả này được cho ra chỉ là vì dựa theo biểu hiện của công chúa Alice từ nhỏ đến lớn sau khi tất cả nguyên nhân đều đã bị loại bỏ.
Chẳng lẽ thật sự là do thiên đố anh tài sao? Có thiên phú và sự cơ trí không gì sánh nổi cùng với sức mạnh tinh thần lớn đến mức có thể sánh ngang cả với các vị thần linh, thế nhưng cái giá của tất cả những ưu thế này lại là một cơ thể yếu đến mức không thể tưởng tượng nổi? Chẳng lẽ chỉ có thể cam chịu sao? Đừng có đùa! Ý nghĩ này chỉ mới vừa lóe lên trong đầu của Itsuka Ken thì đã bị cậu bóp cho tắt ngúm. Trong thế giới vô hạn này, dù rằng thật sự tồn tại cái được gọi là vận mệnh, thế nhưng Itsuka Ken chỉ tin tưởng là sự do người làm. Cho dù chúng sinh bị vận mệnh ràng buộc, thế nhưng vận mệnh không phải là thứ gì bé tí teo mà ngược lại nó bao la vô cùng, nên chúng sinh mới tranh nhau mà phá mệnh để leo đến chỗ cao hơn, không thành công chẳng qua vì cố gắng không đủ, hoặc cố gắng nhưng không đúng hướng mà thôi.
『 Không thể tìm ra nguyên nhân, vậy phải làm sao để giải quyết việc này? Cho dù là trời sinh căn nguyên bị suy yếu thì cũng phải có biểu hiện rõ ràng là suy yếu chỗ nào hoặc do đâu mới đúng chứ? Một thứ khác thường không thể sinh ra từ những thứ hoàn toàn bình thường nếu không có thứ khác thường tham dự, thế nhưng khác ở chỗ nào? Cả mình cũng không tìm ra được, chẳng lẽ phải trực tiếp đổi một cơ thể hay sao? Không! Không thể được! Cách này quá cực đoan! Chưa nói đến độ khó khăn của nó, chỉ riêng việc thuyết phục Alice chịu đổi một cơ thể cũng đã là cả một công trình rồi, bản thân mình cũng không muốn. Nếu vậy… ký khế ước? Nếu dùng khế ước của virus thì hẳn không có vấn đề gì nữa chứ? Dù sao đó cũng là một trong những năng lực cốt lõi tối quyền uy của virus, nhưng mà… 』 Itsuka Ken hơi do dự.
Mặc dù là với quan hệ của hai người vào thời điểm này, nếu Itsuka Ken muốn đem công chúa Alice xxoo thì công chúa Alice tuyệt đối sẽ không phản kháng, thậm chí chưa biết chừng cô ấy còn sẽ hùa theo ý muốn của Itsuka Ken. Thế nhưng Itsuka Ken cảm thấy việc này không nên vội như thế. Mặc dù cầm súng bắn chết con mồi là một hành vi rất nhanh gọn lẹ về mặt hiệu suất, thế nhưng với chuyện đó mà đi nói hiệu suất thì người và thú có khác gì đâu?Còn gì vui nữa chứ? So với việc ‘hốt’ con mồi một cách nhanh gọn lẹ như thế thì việc từ từ dụ dỗ cho con mồi tự nguyện nhảy vào trong hố mà cam nguyện ở luôn trong đó không chịu đi ra chẳng phải là thú vị hơn sao? Thay vì trực tiếp xxoo công chúa Alice, Itsuka Ken càng mong muốn khiến cô phải vứt bỏ sự rụt rè mà leo lên giường của mình để chủ động cầu hoan rồi nhận việc bị mình xxoo với đầy lòng biết ơn và sung sướng. Ai ya! Chỉ nghỉ thôi cũng đã thấy sướng rồi…
“Ngài đang nghĩ tới chuyện xấu xa gì đó? Cái biểu lộ dâm đãng của ngài lúc này thật buồn ói quá đi!”
“Ây… Khụ! Khục ~ ~ ! Không! Không có gì!”
“Khẳng định là có cái gì! Nếu không thì ngài cũng sẽ không nở nụ cười dâm uế tới như vậy!”
Hơi xoa đầu mình và nở nụ cười ngượng, Itsuka Ken cảm thấy có chút may mắn là năng lực đặc thù của công chúa Alice không có hiệu quả với bản thân, nếu không thì giờ chắc suy nghĩ của cậu đã bị lộ hết! Lúc đó là coi như xong đời! Vì White Princess Alice vốn nổi tiếng về việc có thể sử dụng một số năng lực đặc biệt rất ư là tự do, trong đó nổi tiếng nhất là u thể cùng với tinh thần cảm ứng. Đây đều là những năng lực đặc thù được sinh ra dựa trên tinh thần lực bao la mà cô đang sở hữu, tất nhiên một phần cũng là nhờ vào thiên phú và trí tuệ siêu việt nữa, nhưng giờ điều cần quan tâm không phải chúng được tạo thành thế nào mà là hiệu quả của chúng ra sao.
Nói về U thể, đây là năng lực cho phép công chúa Alice di chuyển dưới hình thức tinh thần thể thay cho cơ thể thực vốn yếu đuối của cô, vì thế nên đây năng lực đắc ý được công chúa Alice dùng nhiều nhất khi muốn đi xa ở đâu đó. Vì chẳng bù với thân thể thực vô cùng yếu đuối, tinh thần thể cho phép cô có thể tùy ý di chuyển đến bất cứ đâu cho dù địa điểm cô muốn tới là một nơi nào đó xa tít mù khơi mà chẳng phải tốn chút công sức nào với tốc độ cũng rất không tệ. Thứ duy nhất cô cần bỏ ra chỉ là một chút xíu sức mạnh tinh thần, thế nhưng cũng chỉ tương tự như một người cần hao tổn thể lực khi di chuyển mà thôi, đối với người có tinh thần lực trác tuyệt như cô thì đó chẳng phải là hạn chế gì cả. Cũng vì thế nên khi đi đâu xa thì biến thành U thể luôn là lựa chọn đầu tiên của công chúa Alice, chịu dùng chính cơ thể mình để đi chơi như hiện nay mới là việc thật sự hiếm hoi với White Princess.
Năng lực còn lại là tinh thần cảm ứng, đây là năng lực được Alice tạo ra một cách rất tự nhiên dựa trên thiên phú về tinh thần xuất sắc của mình, nguyên lý của nó là cộng hưởng một cách âm thầm với bước sóng tinh thần của những người xung quanh khiến Alice có thể cảm ứng được suy nghĩ của họ. Mặc dù nghe thì có vẻ đơn giản và ai cũng làm được, mà sự thật là ai cũng có thể làm được thật, thế nhưng không ai có thể làm được đến mức có thể đọc thấu được nhân tâm như Alice. Vì sóng tinh thần của một người luôn chuyển động theo tư tưởng và suy nghĩ của họ nên rất khó để nhận biết được một bước sóng tinh thần sẽ chuyển động ra sao, lòng người dễ đổi mà, hơn nữa với những người có ý chí mạnh thì bước sóng sẽ rất ít lan truyền ra mà sẽ rất ngưng tụ, điều này cũng là một khó khăn không nhỏ nếu có sức mạnh tinh thần từ bên ngoài muốn ‘đồng bộ’.
Cho nên chỉ có thể nói là thiên phú và trí tuệ của Alice thật sự quá xuất sắc, khi cô muốn, cô có thể ‘nhìn thấy’ được suy nghĩ của tất cả mọi người xung quanh. Nhưng tất nhiên là năng lực này chỉ có hiệu quả với những người yếu hơn Alice, còn với những chú thuật gia đạt tới cấp bậc như Lucretia • Zola hay những người còn mạnh hơn nữa là ma vương như Itsuka Ken hoặc Heretic God thì năng lực này chả có ý nghĩa gì. Cô không thể nào đọc được ý nghĩ của những người như thế.
“Đừng suy nghĩ lung tung! Được rồi, đi thôi! Hôm nay xem như đức vua ban ân cho cô đi. Tôi sẽ cõng cô đi dạo một lần, công chúa Alice của tôi.”
“Sao cơ?” Sự chú ý của Alice lập tức bị chuyển hướng, cô giật mình mà nhìn chằm chặm vào Itsuka Ken.
“Sao vậy? Chẳng lẽ cô không muốn sao, công chúa của tôi? Mặc dù rằng tôi cảm thấy đã tới ngày cuối rồi mà phải dùng u thể để dạo chơi thì có chút tiếc nuối, nhưng nếu cô quyết tâm muốn như thế thì tôi cũng không phản đối.” Itsuka Ken nhún vai và nói với giọng bình thản, thế nhưng công chúa Alice vừa nghe xong thì lập tức nở một nụ cười diễm lệ tựa như trăm hoa đang đua nở: “Hiếm khi vua của em dịu dàng tới như vậy! Nếu như em còn không chịu nhận thì ông trời nhất định sẽ trừng phạt em vì dám không quý trọng điều này. Nếu vậy thì nhờ ngài rồi, vua của em.”
Đôi cánh tay trắng nõn và xinh xắn lập tức đưa về phía Itsuka Ken và hơi dang ra, sau đó, ma vương đại nhân hơi thở dài rồi quay lưng lại và ngồi chồm hổm xuống trên mặt đất. Một thân hình thon thả, nhỏ nhắn, mềm mại và ấm áp chợt tựa vào trên lưng của Itsuka Ken, một thân hình nhẹ tựa như một chiếc lông vũ. Ma vương đại nhân và miko công chúa, hình ảnh này có phải là rất ấm áp không? Ậy! Nếu như mà bạn nghĩ như vậy thì đó là do bạn đang tưởng tượng quá nhiều rồi.
“Ah ~~ ngài… Tay của ngài… Xin đừng làm ra những chuyện mất tư cách như thế!”
“Ôi ~ thế cô muốn tôi phải làm gì đây, công chúa của tôi? Làm sao tôi cô thể cõng cô mà không dùng tay được chứ? Nếu buông ra thì cô sẽ té đấy, và tôi thì không nỡ để cô té thế đâu, cho nên nhịn chút đi, công chúa Alice của tôi, trừ khi cô muốn được tôi bế ngay phía trước như một công chúa thực sự. Mà cô là một công chúa đúng nghĩa chứ nhỉ? Chẳng lẽ cô muốn như vậy thật sao? Nếu thế thì tôi thật sự rất sẵn lòng!”
“Ah ~ Đừng ~ ! Ngài làm thế sẽ khiến em cảm thấy thật khó khăn! Xin ngài…”
“Ha ha, có vấn đề gì mà khó? Dù sao cũng là trạm cuối rồi, dạo xong chúng ta sẽ về ngay! Ráng chịu chút đi! Ha ha!!”
Bên cạnh của hai người, nữ phủ thủy xứ Sardegna đang lấy tay mà che trán. Đối với cặp ‘vợ chồng son đang hưởng tuần trăng mật’ này, bà đã chẳng biết phải nói gì nữa, suốt 10 ngày qua, bà không biết mình đã phải che trán và thở dài bao nhiêu lần.
“Đang than thở gì thế, chị Zola? Tới trạm cuối rồi thì phải vui lên chứ? Nơi này nhất định sẽ thú vị hơn mấy chỗ trước đó gấp mấy lần cho xem, vui lên đi! Chúng ta tới thủ đô của hòn đảo này rồi đấy!”
“Biết rồi! Hai người cũng hãy làm ơn chú ý đến cái nhìn của những người xung quanh chút đi! Họ đang nhìn chằm chằm vào hai người đấy!”
“Không sao! Không sao hết! Có phải người quen đâu mà, sợ gì chứ?”
“…” Đúng là một ma vương kỳ lạ, thật không thể tưởng tượng được là trên đời lại tồn tại một ma vương như thế này! Zola lần nữa thở dài.