“… đã nghĩ kỹ hay chưa, Alice? Ta cho cô chọn lại một lần, nếu đồng ý rồi thì cô vĩnh viễn không có quyền chọn lại nữa đâu! Ta cũng không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra, nên hãy nghĩ cho kỹ!”
Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Alice, hiện vẫn còn đang phải nằm bẹp dí ở trên giường, ngẩng cao chiếc đầu nhỏ của mình lên và nhìn về phía Itsuka Ken; đôi mắt long lanh tựa như hai viên bảo thạch của cô bỗng trở nên đẫm nước: “Đến lúc này, ngài vẫn không tin tưởng em sao, vua của em? Ư ~~~”
“Ê! Này! Này! Này! Có gì từ từ nói! Sao tự nhiên lại khóc lên như thế?” Thấy Alice dường như chuẩn bị khóc lên, Itsuka Ken thật sự bối rối, luống cuống tay chân không biết làm thế nào. Mặc dù biết là biểu hiện lúc này của Alice có một phần đóng kịch ở trong, thế nhưng thứ duy nhất cậu không thể chịu được cũng như không thể tha thứ đó là khiến cho cô gái phải khóc
“Ô ~ Sụt! Ô ~ sụt… Mặc dù… mặc dù đức vua là một người thích nhìn trộm, không hề có chút phong độ lịch thiệp nào, tính cách lại xấu đến thực chất bên trong, đôi khi còn ăn hiếp con gái yếu ớt, thường xuyên nghĩ đến những chuyện rất không liêm sỉ, thậm chí còn là một tay lừa đảo…”
“Alice!!” Vị vua trẻ tức tới xanh cả mặt mà trừng mắt về phía Alice và gầm một tiếng, đó là tối hậu thư.
“Thế nhưng dù vậy thì đức vua vẫn vĩnh viễn là vua của Alice! Cho dù ngài lại có thêm một trăm ngàn cái khuyết điểm đi chăng nữa, với tư cách là ngự hiến miko của nhà vua, em sẽ chấp nhận và bao dung hết tất cả những khuyết điểm đó của ngài. Cho dù ngài có đánh em, mắng em, ngược đãi em để tìm vui, thậm chí làm chuyện như thế, như thế đi nữa cũng… Ah… Ô ~~~ !?” Alice còn chưa kịp nói xong thì đã bị đòn tập kích bất ngờ làm cho choáng váng. Đôi mắt cô trợn to, gương mặt dại ra, cả người cứ ngớ ra như một khúc gỗ, nguyên nhân là vì cô đã bị vị vua trẻ cưỡng hôn rồi.
Cũng không thể trách Alice lại phản ứng như vậy, vì dù sao đi nữa thì đây cũng là nụ hôn đầu của cô, giấc mơ ngây thơ thuần khiết của một cô bé 17 tuổi lại bị vị vua trẻ dùng phương thức bá đạo như vậy cướp mất thì phản ứng như thế cũng là đương nhiên. Hơn thế nữa, lúc này, Alice đang cảm thấy vô cùng bối rối vì nụ hôn bất ngờ. Rõ ràng là cô chỉ đùa một chút như mọi khi thôi, thế nhưng tại sao lần này vua của cô lại phản ứng như vậy?
Hàm răng bị cạy ra một cách thô bạo, miệng nhỏ bị ép phải mở ra, chiếc lưỡi nhỏ cũng bị bắt làm tù binh tùy ý để cho đối phương đùa giỡn. Ngay cả mùi hương ngọt ngào ở trong miệng Alice cũng bị đối phương quấy tung và hút lấy. “A… Tư ~~ A… Tư ô ~~~” Nghe được những âm thanh khó xử liên tục vang lên từ trong miệng mình, Alice cảm thấy choáng váng, cho dù cô có cơ trí đến đâu, kiến thức uyên bác đến mức nào, thì cô cũng chỉ là một cô bé. Sự từng trải của cô mặc dù rất không tệ, thế nhưng trong đó hoàn toàn không hề có bất cứ điều gì liên quan tới lĩnh vực này, và vì thế, sự thiếu từng trải kết hợp với tri thức giàu có khiến cho cô trở nên suy nghĩ lung tung về những thứ sắp xảy ra với mình.
Bây giờ, Alice thật sự khá kinh hoảng và bối bối. Phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ ngài ấy thật sự muốn ‘xơi’… ‘xơi tái’ mình sao? Ngài ấy muốn mình thị tẩm? Thế nhưng mà, người ta còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho chuyện này nha ~ ! Ngăn cản? Nếu vậy thì liệu có bị ngài ấy cho rằng mình muốn từ chối hay không? Nếu đây là cơ hội duy nhất thì sau đó mình sẽ cảm thấy thế nào? Nhất định là sống không bằng chết chứ?
『 cô có bằng lòng trở thành một miko chân chính chỉ thuộc về một mình ta đến vĩnh viễn hay không, Alice? 』 —— Đây chính là câu hỏi của vị vua trẻ đặt ra cho White Hime-miko khi cô vừa tỉnh lại.
Mặc dù không biết tại sao vua của cô đột nhiên lại nói điều này, thế nhưng tại thời điểm nghe được những lời này, Alice tưởng chừng như mình sắp nổ tung vì hạnh phúc. Nếu không phải vì Alice được đào tạo trong một môi trường nề nếp vô cùng nghiêm khắc từ nhỏ thì có thể cô đã phát điên mà gào thét để giải tỏa cảm giác hạnh phúc khổng lồ ập đến quá bất ngờ. Cô đã chờ đợi quá lâu để có thể được dâng lên tất cả của mình cho ngự thượng, và giờ, thời khắc đó đã tới rồi.
Đây là lúc để đưa ra lựa chọn cuối cùng! Bằng lòng, cô sẽ trở thành vương phi chân chính! Còn nếu từ chối thì từ giờ khắc này, cô sẽ vĩnh viễn không còn được nhìn thấy nhà vua thêm một lần nào nữa! Đây là lời cảnh báo đến từ chính linh giác một nữ phù thủy đã chạm tới ranh giới cuối cùng của phép thuật, cũng là lời cảnh báo phát ra nơi sâu trong đáy lòng từ trực giác của một cô gái với tình yêu thắm thiết của cô. Alice không biết vì sao sau khi cô ngất xỉu thì vua của cô lại đưa ra lựa chọn như vậy với cô, thế nhưng cô biết, nếu cô đánh mất cơ hội này, cô có thể sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Rõ ràng là vẫn luôn thuận theo tự nhiên, tình cảm của hai người vẫn luôn phát triển tựa như những giọt nước dần hội tụ. Cứ ngỡ rằng sẽ còn phải chờ đến rất lâu, khi những giọt nước trở thành sông thì cô mới có thể nhận được cơ hội từ nhà vua, thế nhưng giờ thì nhà vua đã trực tiếp nói rõ. Alice cảm thấy vui mừng và sợ hãi đến tột độ, cô đã từng cho rằng mình sẽ không bao giờ phải trải qua cảm giác này, thế nhưng khi đứng trước quyết định quan trọng nhất cuộc đời mình, cô cảm thấy như thế. Chỉ là, không cần do dự, cũng không có bất cứ lý do gì để do dự! Không mê mang! Không bàng hoàng! Không chần chừ! Không sợ hãi! Chỉ có một quyết định đã có từ trước đó rất lâu.
Cuối cùng, cô cũng đã có cơ hội để được hiểu rõ thế giới của nhà vua. Lúc trước, khi nhà vua nói với cô rằng 『 không được rồi! Vì chưa tới lúc! 』, cô cảm thấy trái tim như thắt lại. Cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng lòng mình lại có thể đau đến thế chỉ vì một câu nói bâng quơ, và từ thời điểm đó, cô biết, mình thích nhà vua, thế nên sau đó cô mới không hề do dự khi tuyên bố rằng mình là ngự hiến miko của vị vua trẻ. Chỉ vì cô mong muốn có thể chờ đợi tới lúc 『 tôi cảm thấy thích hợp, tôi sẽ kể mọi thứ cho cô nghe! 』.
Giờ thời điểm đó đã tới rồi, và điều này khiến Alice cảm thấy bối rối, thế nên cô chỉ có thể bỏ mặc cho nhà vua tùy ý dày vò cô, thế nhưng… lâu quá ah!!!! Cho dù có là đức vua thì hôn một cô gái suốt gần nửa tiếng, dù đó là ngự hiến miko của ngài, thì cũng là một việc rất quá đáng, có biết hay không? Chỉ là ngay lúc Alice nhịn không nổi muốn đẩy nhà vua ra để bày tỏ sự phản kháng thì đột nhiên vị vua trẻ ngừng lại rồi, điều này lại khiến cô tiếp tục rơi vào sự bối rối. Lúc này thì sự cơ trí của Alice dường như đã bỏ chạy đi đâu mất, chỉ còn lại một cô bé 17 tuổi đang yêu và bối rối khi đứng trước người yêu của mình.
“Được rồi! Đây là khế ước sơ bộ! Từ nay về sau, cô là Mi-miko (ngự vu nữ) riêng của ta, chỉ thuộc về ta, Alice • Louise • Oph • Nefal!”
“Ngài… ngài… ngài thật quá xấu xa! Chơi bẩn! Chơi bẩn! Làm chuyện đó mà không nói trước một tiếng nà————” đột nhiên tắt tiếng, Alice đã không thể nói cho hết câu nữa, vì sự chú ý của cô đã bị một thứ mà nhà vua lấy ra thu hết rồi. Từ trong tay áo, Itsuka Ken lấy ra một quả cầu đang liên tục phát ra những tia sáng có tính chất vô cùng đặc dị. Alice biết quả cầu ánh sáng này, nếu như cô nhớ không lầm thì đây là thứ mà Itsuka Ken đã lấy được sau khi tiêu diệt nhân ngưu Minos của đảo Crete. Khi đó, cô đã từng hỏi về nó, thế nhưng không nhận được câu trả lời, bây giờ ngài ấy lấy nó ra là muốn…
“Về quả cầu này, nên nói thế nào cho cô hiểu nhỉ? Cô biết quyền năng của 『 Heretic God 』 thực chất là gì không?”
“Quyền năng?” Về quyền năng, Alice đương nhiên là biết rất rõ. Là chủ tịch của Hội Trí Giả, những hiểu biết của Alice về 『 Heretic God 』 hoàn toàn không hề thua kém bất cứ Campione hay nữ phù thủy và miko nào có mặt trên thế giới này. Quyền năng, nói cho đơn giản và chính xác nhất, là năng lực hoặc chức quyền nào đó mà thần linh sở hữu.
Nhìn từ góc độ của Campione, đây là năng lực được kế thừa, không đúng, phải nên nói là cướp lấy thì chính xác hơn. Campione có thể cướp lấy quyền năng của thần linh, sau khi bắt đầu một trận chiến với khởi đầu hoàn toàn công bằng được chính 『 Heretic God 』 mà Campione thách đấu thừa nhận và chiến thắng. Chỉ cần trong lòng của vị thần bị thách đấu thừa nhận rằng trận chiến giữa hai bên bắt đầu trong sự công bằng, thì sau khi thành công diệt thần, kẻ diệt thần sẽ lấy được một trong số những quyền năng của vị thần mình vừa tiêu diệt xem như là phần thưởng mà trở thành diệt thần sư.
“Tôi nghĩ cô hẳn cũng đã đoán được rồi! Quả cầu ánh sáng này chính là thứ lấy được sau khi tiêu diệt thần đất của đảo Crete, nó là…”
“Đây là quyền năng của Minos? Thế nhưng quyền năng không phải sẽ bị hấp thu ngay sau khi dị thần bị tiêu diệt sao?” Alice giật mình thốt lên.
Nhìn gương mặt trở nên kích động cùng với một chút phấn khích của Alice, Itsuka Ken chỉ cười và lắc đầu: “Đây không phải là quyền năng, nó chỉ là một thứ khá tương tự với quyền năng mà thôi. Cô có thể gọi nó là 『 Gift – Ân Tứ 』.”
“Gift?” Đối với một cách gọi chưa từng được nghe qua, cho dù với người thông minh như Alice cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
“Đúng! ‘Ân Tứ’ của các vị thần, hoặc ma quỷ. Nếu không xét đến bản chất, nó hoàn toàn không khác mấy so với quyền năng của Campione về biểu hiện bên ngoài. Nó là Ân Tứ được thần linh hoặc ma quỷ ban phát ra, gọi nó là một loại ‘năng lực’ cũng không có gì không đúng.”
“Vậy nếu xét đến bản chất?” Đôi mắt long lanh của Alice lóe lên những tia tò mò, cô dùng ánh mắt tinh khiết chứa đầy sự hiếu kỳ tựa như một đứa trẻ đang chờ lời giải đáp để nhìn Itsuka Ken.
“Nếu xét đến bản chất thì 『 Gift 』 là một định nghĩa có phạm trù bao phủ vô cùng lớn. Nó có thể là bất cứ thứ gì, như vũ khí của thần cũng có thể xem là Gift, năng lực của thần linh cũng có thể xem là Gift, thậm chí cánh tay của thần, nếu có thể ban xuống thì cũng có thể xem là Gift…”
“Ah! Cũng dễ hiểu mà! Nói chung là tựa như tên của nó, Gift không chỉ đơn thuần là năng lực, chỉ cần là thuộc về chuỗi khái niệm ‘ban ơn’ cùng ‘tiếp nhận’ thì tất cả đều có thể gọi là 『 Gift – Ân Tứ 』. Đúng vậy không?” Quả không hổ là Alice, bằng trí thông minh tuyệt đỉnh, cô ngay lập tức đã hiểu được điều Itsuka Ken đang muốn nói là gì.
Thấy Alice đã hiểu, Itsuka Ken hơi gật nhẹ đầu và nói tiếp: “Đó là định nghĩa rộng nhất và chung nhất của 『 Gift 』, thế nhưng nếu lại xét ở mức tỉ mỉ hơn thì vẫn không đủ lắm. Ví dụ như quyền năng đi, cô hẳn cũng đã biết, rằng quyền năng là thứ đại diện cho chức quyền của một vị thần. Nếu chức vụ của một vị thần là 『 Nhân 』 thì quyền năng chính là 『 Quả 』 được sinh ra từ đó.”
Thấy Alice gật đầu, Itsuka Ken tiếp tục giải thích: “Ở đây, 『 Gift 』 cũng tương tự như thế. Nếu một vị thần nắm giữ lấy một chức quyền nào đó cùng năng lực sinh ra từ đó, nó cũng có thể được gọi là Gift. Ví dụ như thần mặt trời, chức quyền của ông ta là 『 Mặt Trời 』, ông ta giữ lấy quyền lực điều khiển 『 Mặt Trời 』, vậy thì 『 Mặt Trời 』 chính là 『 Gift 』 của ông ta. Cô hiểu được không?”
“Uh! Hiểu rất rõ ràng!”
“Tốt! Vậy giờ chúng ta đặt câu hỏi. Vị thần mặt trời giữ lấy Gift là 『 Mặt Trời 』, thế nhưng nếu như có một diệt thần sư nào đó giết chết vị thần mặt trời này thì người đó có thể lấy được quyền thừa kế đối với mặt trời từ vị thần mặt trời kia không?” Lắc đầu! Lắc đầu không chút do dự! Chuyện này là hoàn toàn không thể nào! Tối đa cũng chỉ có thể chiếm được quyền năng con sinh ra từ đó như 『 tinh lọc 』, 『 ánh nắng mặt trời 』 hoặc 『 ngọn lửa 』, thế nhưng cường độ tuyệt đối sẽ không quá cao. Còn nếu xui xẻo hơn thì chắc cũng chỉ có thể chiếm được những quyền năng có tác dụng chẳng đâu vào đâu như là『 chiếu sáng 』 chẳng hạn.
“Thế nhưng với 『 Gift 』 thì có thể!”
“Cái gì!” Alice sợ tới giật nảy cả mình! Nắm giữ lấy quyền lợi với mặt trời? Đó không phải là đã đạt tới mức nắm giữ lấy chân lý của thế giới rồi sao? Vậy tức là… thành 『 Thần 』? Thần mặt trời? Alice rối loạn. Thế nhưng ngay khi Alice đang rơi vào trạng thái kinh ngạc và bối rối đến tột độ thì Itsuka Ken bắt đầu đưa ra lời giải thích cụ thể và rõ ràng hơn.